Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Anh Hùng ( Era Of Heroes )

Chương 6: Kì nhân luyện kì tài




Chương 6: Kì nhân luyện kì tài

Trời dần sáng Xích Long vẫn ở trên giường vận khí Linh Phong vẫn luyện kiếm pháp, trời sáng hẳn Linh Phong vào nhà vệ sinh cá nhân thay y phục, Xích Long ngừng vận khí còn Phi Phong thì trở về phòng, Linh Phong lại sang phòng Phi Phong đưa một bộ y phục gồm một áo thun đen một chiếc quần jean màu đen cho Phi Phong thay, Linh Phong đi ra vườn mang một thau thịt và một số trái cây cho hai tiểu dị thú ăn. Linh Phong sau khi cho tiểu dị thú ăn liền trở lại nhà, Xích Long thì gọi Phi Phong xuống phòng khách vừa lúc Linh Phong vào nhà thì Xích Long nói :

Chúng ta đi thôi.

Linh Phong gật đầu nói :

Ừ.

Cả ba ra ngoài Xích Long lên phương tiện di chuyển Phi Phong lên phương tiện di chuyển cùng ngồi với Linh Phong. Ba người cùng vào thành phố Xích Long vào một quán ăn khá lớn Linh Phong theo sau. Quán ăn trang trí khá giản dị nhưng toát lên vẻ sang trọng đèn và cây cảnh bố trí các góc, một bể cá lớn hình trụ lớn từ sàn nhà lên tận trần nhà bên trong là vô số những đàn cá nhỏ bơi lội quanh một ngọn núi trang trí ở giữa phun các bong bóng khí nhỏ từ nổi lên trên. Ba người gọi món ăn Xích Long thì ăn một phần bít tết, Linh Phong ăn một đĩa cơm cùng với thịt gà, Phi Phong ăn cơm với một đĩa đậu xào cùng với một số loại rau quả. Phi Phong nhìn quanh rồi hỏi :

Tại sao ở đâu tôi cũng cảm nhận thấy nội lực của mọi người vô cùng yếu vậy ?

Linh Phong không trả lời mà hỏi ngược lại :

Anh có thể cảm nhận được nội lực của người khác à ?

Xích Long nhìn Phi Phong đáp :

Đã trăm năm nay không có c·hiến t·ranh võ công có cao cũng không có ít. Nên phần lớn không học võ và nội công nhưng dù vậy phần còn lại vẫn học và luyện võ và dường như đều vào Hắc Nguyệt Hội hoặc Bạch Nhật Hội cả. Các bộ võ công và nội công dường như cũng chỉ truyền trong gia tộc. Với một số ỷ lại vào thiên phú cường hãn mà cũng không luyện võ.

Phi Phong thở dài nói :



Có thể một ngày nào đó pho võ công tuyệt học của tôi cũng dần mai một không còn tung tích trên đời này nữa.

Linh Phong cười và nói :

Tôi được chân truyền tuyệt học của anh tôi sẽ không để nó biến mất đâu.

Phi Phong nhìn Linh Phong mỉm cười nhẹ rồi ăn tiếp. Ba người ăn xong thì rời khỏi chạy rẽ quanh vài khúc một lúc thì ra khỏi thành phố, chạy ra khỏi thành phố thì tới một đồng bằng lớn qua khỏi thì tới một khu rừng lá đỏ. Khu rừng đỏ rực dưới ánh nắng như một đ·ám c·háy lớn lá vàng, cam, đỏ như rực lửa. Chạy vào khu rừng Linh Phong nói :

Đây là Hỏa Long Huyết Lâm. Hơn trăm năm trước có một con hỏa long làm loạn vùng này. Cụ tổ nhà anh ấy và cụ tổ nhà tôi đã dùng thần binh truyền trong gia tộc để đánh đuổi. Con hỏa long ấy cũng là một thần thú nên không thể đả thương được nó may mà có mấy món thần binh đó. Con hỏa long b·ị t·hương bỏ chạy máu loang ra khắp khu rừng, từ đó khu rừng này luôn đỏ rực như lửa cháy.

Ba người vào giữa khu rừng thì tới một bức tường lớn có cánh cổng kim loại lớn sáng chói bên trên mặt cửa khắc họa tiết con rồng phun lửa phía trên xuống một tí thì có hai người một cầm kiếm, một người tay không hướng mắt về con rồng. Xích Long nhảy xuống tiến tới tới cánh cổng đẩy cửa mở ra, ba người tiến vào bên trong có một con đường đá dẫn đến một ngôi nhà lớn kiến trúc và thiết kế cùng thời với nhà Linh Phong, bên trong sân cỏ dại mọc khắp nơi. Xích Long dẫn hai người đi vòng qua ngôi nhà phía sau nhà có một con đường nhỏ hai bên có rất nhiều trúc đi một lúc khoảng trăm mét thì ra khỏi rừng trúc. Phía trước là một điểm dừng chân xây dựng bằng tre, trúc cạnh bên hồ nước lớn nhìn không thấy được bờ bên kia. Điểm dừng chân xây dựng đơn giản hình vuông bốn cột tre lớn và thẳng mái hình chóp làm bằng trúc giữa có một bàn hình vuông làm rất đẹp dưới có các ghế quanh bàn đều bằng tre. Một nơi thật yên bình gió thổi sóng lăn tăn trên mặt hồ. Ba người ngồi cạnh hồ nhưng không vào điểm dừng chân, chắc cạnh hồ không khí thoải mái rộng rãi hơn so ngồi trong điểm dừng chân. Xích Long cùng Linh Phong ngồi xuống, Phi Phong đứng trước mặt hai người nói :

Xích Long nội lực cường hãn hẳn là có học võ công từ trước. Linh Phong nội lực cũng khá. Nhưng đều chưa thâm sâu cũng không cảm nhận được nội lực người khác không thể tùy ý sử dụng vận dụng chưa cao.

Linh Phong nói :

Thực cha tôi và cha anh ấy đều cũng đã dạy sơ kiếm pháp và nội công của gia tộc cho. Nhưng mười năm trước hai người ấy đều đã m·ất t·ích từ đó tôi cũng chỉ luyện những thứ đó nên cũng không có tiến triển gì nhiều.

Phi Phong lại nói :



Ra vậy tôi sẽ luyện cho hai người cảm nhận nội lực trước rồi sau đó học chưởng pháp.

Linh Phong và Xích Long không nói gì mà chỉ gật đầu. Phi Phong lại nói :

Đầu tiên hai người tập trung dùng nội lực tản vào môi trường cho đến khi bị dội lại.

Xích Long và Linh Phong đều ngồi xếp bằng, người của Xích Long tỏa ra luồng xích khí mờ ảo lan ra, từ người Linh Phong tỏa ra một luồng khí màu xanh biển phát ra xung quanh hai luồng khí lan ra khoảng một mét thì không lan ra nữa mà tụ lại, Phi Phong lên tiếng :

Các anh có cảm thấy không.

Linh Phong và Xích Long đồng thanh :

Có.

Phi Phong lại nói :

Nếu thành thục hai anh sẽ có thể cảm nhận nguồn nội lực cách đó khá xa mà không cần phải vận nội lực, cũng có thể cảm nhận độ mạnh yếu nội lực của đối phương. Bây giờ hãy tụ nội lực quanh cơ thể đi.

Luồng khí xung quanh hai người thu về bỗng nghe " rốc " mặt đất chỗ hai người ngồi lún xuống tầm hai tấc Phi Phong lại nói :

Tập trung điều tiết nội lực đều khắp cơ thể.

Một lúc Linh Phong và Xích Long đều lấm tấm mồ hôi Phi Phong thu lại nội lực. Hai người bọn Linh Phong cũng thu nội lực, Linh Phong ngả lưng nằm trên mặt đất lấy tay lau mồ hôi trên trán nói :



Nội lực của anh lớn thật áp đảo cả hai người một lúc. Tôi cảm thấy như nó là cả bầu trời đang ập xuống vậy. Sao tôi không cảm nhận được nội lực của anh.

Phi Phong quay mặt về phía rừng trúc nói :

Nội lực của tôi hòa vào môi trường bao bọc xung quanh không cảm nhận được cũng phải, nếu anh cứ ở trong không khí thì sao cảm nhận được anh phải chuyển động giữa hai môi trường mới thấy được chứ. Nếu nội lực của ta loạn hoặc thu về hay phát ra anh sẽ mơ hồ cảm nhận được. Giờ hai đều có cái gốc với lại cúng có ngộ tính cao sẽ nhanh cả thôi, tôi sẽ qua phần thu phát khí.

Phi Phong vẫn đứng nhìn phía rừng trúc thì đột nhiên có tiếng "xoạc" "xoạc" một cây trúc giữa rừng trúc bay tới cấm trước mặt Phi Phong. Phi Phong cầm lên một thân trúc xanh dài khoảng ba mét rất vừa tay dường như bị cắt hai đầu bởi một lưỡi kiếm rất bén. Anh quay lại giơ thanh trúc lên chỉ về phía biển Linh Phong và Xích Long nhìn theo, bỗng một khối cầu từ mặt nước bay lên, khối cầu ở khá xa bờ bán kính tầm khoảng tám mét, bay lơ lửng cách mặt biển ít cũng hai mươi mét. Nó dần biến thành dạng một con hổ rồi lao từ trên không xuống. Mặt hồ dựng một cột nước lớn rồi đổ xuống sóng lớn động khắp mặt hồ Phi Phong cắm cây trúc xuống nói :

Vừa rồi tôi vừa dùng nội lực cắt một cây trúc từ kia, rồi lấy một khối nước nâng lên không trung dùng nội lực bao bộc và tạo hình nó.

Nói rồi Phi Phong giơ tay xòe ra trước mặt một ngọn lửa bốc lên từ từ lớn lên hình thành một đầu rồng. Phi Phong vung tay chưởng về phía hồ đầu rồng bay lên rồi vụt xuống mặt hồ tiếng "xèo xèo" phát ra do lửa của Phi Phong đã làm cho nước bốc hơi một cách quá nhanh chóng. Một làn hơi nước lớn che khuất cả tầm nhìn Phi Phong phất vạc áo choàng làn hơi tản mất. Phi Phong nói :

Mỗi người sinh ra liền có một thiên phú nhưng cách sử dụng mỗi người một khác. Các thiên phú nghiên về tạo và điều khiến nguyên tố sẽ có thể phối hợp với nội công và kiếm pháp khá tốt. Các thiên phú về cường hóa cơ thể thì cũng phối hợp với kiếm pháp và nội công đều được. Và một số loại thiên phú khác nếu biết phối hợp thì cũng không phí tài năng trời ban.

Phi Phong ngồi xuống rồi nói tiếp :

Trước đây có các tộc người có khả năng điều khiển nguyên tổ họ hợp thành các khu vực gồm những người cùng loại thiên phú rồi lớn dần thành một số quốc gia như: Hỏa Quốc chuyên có rất nhiều người tạo và điều khiển lửa họ rất giỏi luyện kim, Thổ Quốc thì điều khiển đất đá có một số tòa thành bất khả công phá, Lôi Quốc có rất nhiều công nghệ tiên tiến phát triển vô cùng họ tận dụng rất tốt thiên phú và rất nhiều quốc gia khác. Các quốc gia này luôn xem những người không cùng loại thiên phú là thấp hèn. Những kẻ mạnh nhất của các quốc gia đó đều vô cùng thông thạo thiên phú và vận dụng vào các môn võ công chiến đấu vô cùng linh hoạt. Vậy nên chỉ luyện võ mà bỏ không luyện thiên phú là không hoàn toàn đạt tới giới hạn sức mạnh chứ chưa nói tới bức phá giới hạn.

Phi Phong đứng dậy đi về phía điểm dừng chân vừa đi vừa nói :

Hai người cứ luyện tập với cát dưới chân đi bao giờ có thể cách trăm bước mà lấy được trúc trong rừng, lấy nước trong hồ thì tôi sẽ dậy chưởng cho.

Phi Phong ngồi trong điểm dừng chân quan sát. Hai người đứng dậy Linh Phong đi ra khá xa còn Xích Long đứng yên hai người đều phát nội lực lan tỏa ra xung quanh vô cùng mờ ảo rồi rõ dần. Cát dưới chân Linh Phong cuộn lên thành như dãy lụa lượn quanh. Xung quanh Xích Long cát bay lên rồi tụ lại thành nhiều khối cầu đều nhau đường kính năm cen ti mét càng lúc càng nhiều, bay xung quanh rất nhanh. Cứ thế Linh Phong tạo ra một dãy lụa bằng cát trắng tinh càng ngày càng dài ra lượn quanh khắp nơi. Còn Xích Long thì các khối cầu ngày càng nhiều và to lên bay quanh càng lên cao bán kính càng rộng nhanh vô cùng đến nổi nhìn như một c·ơn l·ốc x·oáy. Rồi đột nhiên cả hai vung tay dãy lụa của Linh Phong và các khối cầu của Xích Long bay vèo về phía rừng trúc.