Chiến đấu kịch liệt cả đêm, Đỗ Tùng lúc này đã mỏi mệt rã rời, hơn ngàn khẩu pháo ngắn Phật Lãng Cơ không kiên trì được đến hừng đông, toàn bộ đã thành pháo lép, đạo trận doanh thứ nhất đã bị công phá. Kiến Nô bộ kỵ có thể xông tới rất gần bắn tên lên chỗ bãi đất, gây sát thương lớn cho quân Minh, mà uy lực súng kíp quân Minh không lớn, không ngừng có kỵ binh kiến Nô nhảy qua chiến hào quân Minh đào mà tiến vào trận doanh quân Minh. Đánh giáp lá cà càng lộ rõ thế yếu của quân Minh, tính sơ quân Minh thương vong đã gần vạn người, rải khắp núi đồi, máu chảy thành sông. Kế Liêu tổng binh Triệu Mộng Lân bị tên bắn chết, Bảo Định tổng binh Vương Tuyên cũng bị thương.
Diên Tuy du kích Uông Hải Long tự xưng không sợ chết lúc này cũng bắt đầu sợ hãi, y nói với Đỗ Tùng: - Tướng quân, nơi đây nguy hiểm, còn tử thủ thì toàn quân chúng ta đều tận diệt, không bằng tập trung binh lực phá vây?
Đỗ Tùng lau máu trên mặt, biểu hiện có chút dữ tợn, quát: - Tử thủ, đợi tiếp viện.
Giám quân Trương Thuyên cũng nói: - Nơi đây sông Hồn lượn quanh, khắp nơi đều là quân địch, nếu bỏ núi này xuống tới thung lũng thì càng khó ngăn cản kỵ binh kiến Nô tấn công. Chỉ có tử thủ, chờ đợi Khai Nguyên binh cứu viện, đây là con đường sống duy nhất.
Rất nhiều binh lính Mãn Châu nhảy qua chiến hào đạo thứ hai vào trận doanh quân Minh, hỗn chiến bắt đầu, Đỗ Tùng và Vương Tuyên đem thân vệ gia đinh hợp lực tử chiến...
Lúc này Nô Nhĩ Cáp Xích hai mắt đỏ bừng, hổ tướng Ngạch Diệc Đô của y cũng đã bị lửa đạn của quân Minh đả thương, đã được khiêng xuống cứu trị, mặc dù không chết nhưng cũng là phế nhân. Gã tận mắt nhìn thấy Ngạch Diệc Đô một chân bị nổ nát bấy, Ngạch Diệc Đô là một trong ngũ đại thần đứng đầu Đại Kim, theo gã chinh chiến nhiều năm, chiến công hiển hách. Hôm nay y bị trọng thương ở Tát Nhĩ Hử, Nô Nhĩ Cáp Xích lòng đau như cắt, càng khiến gã thất kinh chính là binh lính bách chiến của gã trong một đêm thương vong đã vượt qua hai ngàn. Chính Bạch Kỳ và Tương Hoàng Kỳ tổn thất càng thê thảm, Tương Hoàng Kỳ có hai Ngưu Lục gần như thương vong không còn, đây là tổn thất khiến gã khó chấp nhận được. Những chiến binh mặc giáp đó đều theo gã chinh chiến tứ phương, ai cũng thành thạo cung mã, lấy một chống trăm, nhưng bây giờ liên tiếp bị mất mạng ở thung lũng này, hơn nữa quân Minh vẫn tử thủ vững vàng trên bãi đất.
Ngưu Lục: một loại tổ chức xã hội hợp nhất giữa sản xuất và quân sự.
Thám báo báo lại, có rất nhiều quân Minh đến từ phía bắc, tiên phong sẽ nhanh chóng đến núi Thiết Bối!
Bọn người Đại Thiện, A Mẫn, Hoàng Thái Cực đều hoảng sợ biến sắc, lộ này ắt hẳn chính là Khai Nguyên Mã Lâm thống lĩnh bắc lộ quân, vì sao lại đến đây nhanh như thế?
Nô Nhĩ Cáp Xích bình sinh kinh qua vô số chiến sự, chưa bao giờ thất bại, tuy trong lòng dậy sóng, trên mặt lại hung tàn, quát: - Tới rất đúng lúc, miễn cho binh lính bát kỳ ta bôn ba đi tìm y, cứ để núi Thiết Bối làm bãi tha ma của bọn chúng. Lúc này gã hạ lệnh Hoàng Thái Cực, A Mẫn lĩnh năm nghìn kỵ binh Chính Bạch Kỳ, Tương Lam Kỳ đi chặn đánh lộ quân Mã Lâm, còn lại lục kỳ tinh nhuệ tiếp tục tấn công quân minh ở Tát Nhĩ Hử.
Trên bãi đất, Đỗ Tùng nghe thấy tiếng súng từ bên núi Thiết Bối, lập tức thấy kỵ binh kiến Nô trong thung lũng hướng về sông Tô Tử dưới chân núi Thiết Bối điều động. Đỗ Tùng mừng như điên, gọi to: - Các tướng sĩ, viện binh chúng ta tới rồi! Viện binh tới rồi!
Quân Minh sĩ khí đại chấn, binh lính vốn đã kiệt sức đột nhiên có động lực mới, phấn đấu quên mình cùng kiến Nô tử chiến.
Viện quân mặc dù đến, nhưng vẫn không giảm bớt nguy cơ của quân Đỗ Tùng. Kiến Nô thế công mãnh liệt, trận doanh đã bị công phá toàn bộ, quân Minh thương vong thảm trọng, máu tươi nhuộm đỏ sông Hồn.
...
Diệp Hách và liên quân Khai Nguyên lộ tạm trú bờ bắc sông Tô Tử, chủ tướng Mã Lâm thúc ngựa phóng tới, thấy bờ bên kia toàn quân bát kỳ thì đâm ra hoảng sợ. Y lập tức hạ lệnh bày trận gần sông, vòng qua ba đạo chiến hào, dựng tường rào ngăn trở Hậu Kim thiết kỵ tấn công, mà xa doanh hỏa pháo thì ở ngoài chiến hào, chuẩn bị pháo kích quân bát kỳ ở bờ bên kia.
Mã Lâm cũng là một viên lão tướng, chiến thuật phương trận của bộ binh áp dụng rất lão luyện. Y không có ý định đi cứu Đỗ Tùng ở bãi đất Tát Nhĩ Hử cách đó năm, sáu dặm, chỉ muốn tự bảo vệ mình.
Giám quân Phan Tông Nhan trong lòng lo lắng, nhưng thấy bờ bên kia Hậu Kim thiết kỵ bày trận đâu ra đó, y cũng không dám tùy tiện suất quân qua sông. Đây là tối kỵ, nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Đỗ Tùng bị tiêu diệt, sau đó lại để kiến Nô thong dong xoay người đối phó bọn họ?
Đột ngột thấy một vật cưỡi đi qua sông Tô Tử, nước sông chỗ này phẳng lặng, sâu không quá hai thước, sông rộng khoảng hai, ba mươi trượng. Người nọ rất nhanh phóng ngựa qua sông Tô Tử, tay chống một cây trường thương, một mình cưỡi ngựa chạy về hướng hai thiết kỵ Chính Bạch Kỳ, Tương Lam Kỳ của Hậu Kim.
Quân Minh bờ bắc đều kêu to lên, Diệp Hách kỵ binh nóng lòng báo thù cũng xông qua sông Tô Tử đón đánh Kiến Châu kỵ binh. Khai Nguyên Phó tổng binh Ma Nham dẫn ba nghìn kỵ binh quân Minh theo sát Bắc quan kỵ binh qua sông chiến đấu, chủ tướng Mã Lâm thì tự thủ.
Bộ lạc Diệp Hách và Kiến Châu Nữ Chân chinh chiến nhiều năm, sức chiến đấu mặc dù không bì kịp lính bách chiến của Nô Nhĩ Cáp Xích, nhưng so với quân Minh Liêu Đông cũng dũng mãnh hơn nhiều. Lần này bốn ngàn kỵ binh theo Kim Đài Cát, Bố Dương Cổ xuất chinh là tinh nhuệ trong bộ tộc, cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông. Trong nhất thời, song phương chiến mã hí vang, tên bay như châu chấu, chiến mã đang lao tới hứng trọn làn tên, âm thanh va chạm làm lòng người kinh hãi.
Nô Nhĩ Cáp Xích thấy Chính Bạch Kỳ, Tương Lam Kỳ không thể nhanh chóng đánh tan Diệp Hách và Khai Nguyên quân Minh đang qua sông, gã lập tức phái thêm một ngàn kỵ binh đẩy mạnh thế công lộ này. Binh lính Đỗ Tùng trên bãi đất Tát Nhĩ Hử thả lỏng người đôi chút.
Bảy ngàn quân mặc giáp Hậu Kim nhanh chóng khống chế kỵ binh mà bộ lạc Diệp Hách và Khai Nguyên Phó tổng binh Ma Nham thống lĩnh. Quân Minh không ngừng lui về phía sau, rất nhanh liền thối lui đến bờ sông Tô Tử, một số ngựa và quân sĩ vừa ngã xuống sông.
Có tiếng nổ "ầm ầm" vang lên, xa doanh pháo quân Minh ở bờ bắc bắt đầu phát pháo, Mã Lâm không để ý kỵ binh Kim Đài Cát và Ma Nham còn ở bờ bên kia đang hỗn chiến với kỵ binh kiến Nô thì đã hạ lệnh pháo kích. Mã Lâm lo lắng kỵ binh kiến Nô thừa dịp liên quân kỵ binh lui về phía sau thì xông qua sông Tô Tử, khi đó địch ta hỗn loạn, phòng tuyến của quân Minh sẽ sụp đổ.
Đêm qua hỏa pháo của Đỗ Tùng gây sát thương không nhỏ cho quân bát kỳ, vì vậy Hoàng Thái Cực thấy bờ bên kia phát pháo, tức thì lệnh cho bộ hạ rời khỏi tầm bắn của pháo, cuộc chiến bên sông Tô Tử nhất thời căng thẳng không thôi.
...
Nô Nhĩ Cáp Xích dẫn quân bát kỳ chủ lực ác chiến ở Tát Nhĩ Hử, nhưng vẫn theo sát hành tung của các lộ quân Minh khác. Sáng ngày mười hai tháng ba, thám báo gã phái đi thăm dò đông lộ Lưu Diên báo lại, hơn hai vạn quân của Lưu Diên cùng hơn một vạn súng pháo thủ Triều Tiên từ giữa Khoan Cú, Hoài Nhân đi thẳng đến Hách Đồ A Lạp. Năm trăm kỵ binh Đại Kim đảm nhận ngăn chặn lộ quân Minh này không thể làm gì, chỉ có vừa đánh vừa lui, đã có một Ngưu Lục Ngạch Chân bị giết, lộ quân này di chuyển quá nhanh. Đêm qua tiên phong đã đến đồi A Bố Đạt Lý cách Hách Đồ A Lạp một trăm hai mươi dặm, với tiến độ này, tối nay sẽ tới gần phía nam bên ngoài Hách Đồ A Lạp.
Hơn nữa, năm ngàn binh mã do tiên phong Hạ Thế Hiền suất lĩnh của nam lộ Hàn Nguyên Thiện đã qua đồi Hổ Lan, cách Hách Đồ A Lạp chỉ có tám mươi dặm. Cũng may đoạn đường này gập ghềnh hiểm trở, quân đội tiến lên không nhanh, nhưng sáng mai cũng sẽ tiến đến phía nam bên ngoài Hách Đồ A Lạp. Người Nữ Chân trong thành Hách Đồ A Lạp đã nảy sinh khủng hoảng, có người chuẩn bị trốn đi, còn có vài nô lệ người Hán bắt đầu phản kháng.
Sắc mặt Nô Nhĩ Cáp Xích đỏ gay, gã phải lập tức quyết đoán, nếu không sẽ phải đối mặt với cảnh tượng đô thành bị phá.
Nô Nhĩ Cáp Xích thúc ngựa lên núi Giới Phiên, từ trên cao quan sát chiến cục hai tuyến nam bắc. Tuy quân minh trên bãi đất thương vong nghiêm trọng, nhưng vì có tiếp viện cách đó mấy dặm, vì vậy ai nấy cũng quả cảm tử thủ, trận doanh tuy bị phá nhưng vẫn chưa đến hồi tan tác. Tình hình chiến đấu rất khốc liệt, quân Minh ở bờ bắc sông Tô Tử cũng bày trận địa tử thủ, bộ tốt của họ vẫn đang liều mạng đào chiến hào. Khai Nguyên tổng binh Mã Lâm tuy tuổi già hèn nhát, nhưng nếu tử thủ thì cũng không dễ thắng. Nếu gã không tiếc quân bát kỳ bị thương vong mà toàn lực tiến công, có lẽ sẽ đánh bại hai lộ quân Minh trong tối hôm nay, nhưng chỗ này cách Hách Đồ A Lạp hơn trăm dặm, nếu đánh bại hai lộ quân Minh này, rồi chạy hơn trăm dặm đến Hách Đồ A Lạp quyết chiến với hai lộ đông, nam của quân Minh, vậy thì gã không còn phần thắng nào hết.
Bởi vì phải hoàn toàn đánh bại hai lộ quân của Đỗ Tùng và Mã Lâm, quân bát kỳ phải hy sinh biết bao nhiêu thương vong, Nô Nhĩ Cáp Xích chịu không nổi tổn thất. Đã có một số Giáp Lạt Ngạch Chân kêu khổ liên hồi vì Ngưu Lục dưới trướng chết thảm, một Giáp Lạt Ngạch Chân của Tương Hoàng Kỳ quả quyết kháng lệnh rút khỏi tiến công, bị Đại Thiện trói ngay tại chỗ, kẻ này gào to Giáp Lạt của y không còn sức chiến đấu, cần được nghỉ ngơi.