Edit: Cú Mèo
Beta: chưa beta
***
"Không có!" Bờ môi Bạch có chút run rẩy, "Ta, ta cũng rất có bản lĩnh, không phải bởi vì ngươi!"
Kền kền hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có thể làm cái gì? Có thể đi săn không? Có sức mạnh sao? Không phải mỗi ngày đều chỉ có bộ dạng đáng thương chờ người khác giúp sao?"
"Không phải như vậy!" Bạch đột nhiên đứng lên, âm thanh không tự giác cao lên, "Không phải vì ngươi, còn có ta, ta chỉ là nhát gan, ta mới không đáng thương! Không phải như vậy!"
Đàn con đang ngủ ngon lành trên giường giật mình tỉnh lại, lần lượt lò thò ra khỏi bộ lông, giật mình nhìn hai người lớn trước mặt. Trong đó có một con kền kền nhỏ chạy đến bên giường, kêu ca hai tiếng với giọng trẻ con.
Kền kền chậm rãi đứng dậy, nói: "Tại sao không phải như vậy? Ngươi cũng thấy được bộ lạc này bộ dạng như thế nào? Ở đây thú nhân nào không mạnh? Ngươi là một con hồ ly... Ha ha..."
Hai mắt Bạch nhanh chóng đỏ lên, y đột nhiên nhảy dựng lên, muốn ném thứ trong tay đi, nhưng khi giơ tay lên lại phát hiện trong tay là đồ ăn. Lãng phí đồ ăn chính là hành vi bị thú nhân coi thường nhất. Y đem bánh ngọt đặt lên chiếc tủ bên cạnh, sau đó nhào tới dùng sức xô đẩy thân hình cao lớn của kền kền, "Ngươi cút ra ngoài! Ta ghét ngươi!!"
Ninh Phỉ từ trong bếp thò đầu ra, anh lần đầu tiên nghe thấy Bạch lớn tiếng như vậy. Mà không chỉ có hắn, những thú nhân khác trong bộ lạc đều bị Bạch làm cho choáng váng, tất cả đều nhìn về phía Bạch.
"Cãi nhau à?" Mục Vân Sở ngồi xổm ở cửa bếp bóc hạt dẻ cũng kinh ngạc đứng lên, bộ lạc này từ khi thành lập đến nay chưa từng có ai cãi nhau như thế này, dù sao mọi người mỗi ngày đều bận, nào có thời gian cãi nhau đâu?
"Ngươi đi xem một chút đi." Ninh Phỉ nói với Ninh Chinh nói.
Ninh Chinh phủi đất trên tay, đi về phía nhà mới. Đi được hai bước, hắn quay đồi hỏi, "Xem xong rồi nói gì?"
Ninh Phỉ:...
"Quên đi, ta đi." Anh rửa tay sạch sẽ trong ao, tùy tiện lau người hai cái, "Cậu đi gọi lão Thạch Đầu tới xem nồi một chút."
Chưa đi được hai bước đã thấy con kền kền loạng choạng bị đẩy ra khỏi nhà, mặt đen như đáy nồi. Bạch đứng trước cửa, nhặt một hòn đá ném vào người kền kền, vừa rơm rớm nước mắt vừa hét vào mặt anh ta: "Cút đi! Sau này ngươi đừng đến nhà ta nữa!"
Kền kền nhìn quanh lũ thú nhân xem náo nhiệt, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Đi chưa được mấy bước dứt khoát kéo váy bên hông biến thành hình thú, giang cánh bay và bay đi.
"Này, làm sao vậy?" Ninh Phỉ đi ngang qua quảng trường, nắm lấy bả vai Bạch dẫn vào nhà, "Đang yên đang lành, sao lại cãi nhau thế?"
Sau khi vào phòng khách, Bạch rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng. Y dùng sức lau nước mắt nói: "Sứ giả, có phải các ngươi thấy ta đáng thương mới để ta sống ở nơi này không?"
Ninh Phỉ sửng sốt, nói: "Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ai đáng thương thì cho người đó vào ở, như vậy phòng ở đây không đủ, chúng tôi cũng không phải nhà từ thiện. Nếu như vậy, đã sớm cho người của bộ lạc các ngươi vào ở rồi."
Bạch cắn môi, chỉ biết khóc.
Đám kền kền nhỏ nhao nhao từ trên giường nhảy xuống, tiến đến bên chân Bạch nhỏ giọng kêu, không ngừng cọ xát trên bắp chân hắn, bày tỏ sự lo lắng và thân mật đối với Bạch.
Ninh Phỉ suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Có phải Đại Hắc đã nói gì với ngươi không?"
Tiểu Bạch nức nở nói: "Hắn nói, nếu không phải hắn... các ngươi căn bản sẽ không để cho ta sống ở chỗ này. Sứ giả, ta, tuy rằng ta nhát gan, cũng không biết đi săn, hơn nữa khí lực cũng không lớn... Nhưng ta sẽ cố gắng làm việc, làm tất cả những việc ta có thể làm. Nếu như, nếu như... ta có thể để con non lưu lại được không? Ta sẽ làm việc để trả tiền ăn ở, ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn..."
"Ai nha, ta chính là nói như vậy." Ninh Phỉ vội vàng cắt ngang lời của Bạch, "Ta thấy các ngươi rảnh rỗi, không có việc gì suy nghĩ lung tung. Ta đã cho ngươi ở đây chứng minh ngươi có tư cách ở đây. Hơn nữa bộ lạc các ngươi làm công ở đây, cũng là vì ngươi ở đây học việc rồi trở về dạy cho bọn họ. Chậc chậc, ngươi còn giúp con chim ngu ngốc kia trông trẻ, con chim ngu ngốc kia cũng không biết nói gì."
"Ta thật sự có thể sống ở nơi này, không phải bởi vì con kia..." Tiểu Bạch há miệng, không chút xấu hổ đem hai chữ chim ngu nói ra.
"Lão Thạch Đầu nói với ta, ngươi làm việc cẩn thận, học cũng nhanh hơn và tính tình cũng tốt. Hôm nay trong bộ lạc có nhiều con như vậy, về sau cũng phải có người chăm sóc chúng, cho nên giữ ngươi lại trong bộ lạc thích ứng trước." Ninh Phỉ nói ra kết quả thương lượng giữa hắn và một số lão thú nhân.
Con non của bộ lạc ngày càng nhiều, không thể để tất cả các bà mẹ ở nhà chăm sóc con. Qua mùa đông này, các mẹ cũng phải tập trung làm việc, hơn nữa năng lực săn bắn của nữ thú nhân cũng không kém so với nam thú nhân, các nàng chính là nửa bầu trời trong bộ lạc.
Mà các lão thú nhân vừa phải lo chăn nuôi, đất đai, còn phải lên núi đi tìm một ít thực vật mới, bọn họ bận rộn đến mức không có thời gian.
Nhưng con non không thể không có người chăm sóc nó, cho nên Ninh Phỉ đã để mắt đến Bạch, nhưng tạm thời không nói cho y biết.
"Thật sao?" Bạch kinh ngạc lau nước mắt, y không ngờ sứ giả lại con trọng mình như vậy, "Ta nhất định sẽ làm thật tốt, hơn nữa sẽ chăm sóc tốt bọn nhỏ! Ta đã chăm sóc cháu trai của ta, nó được sinh ra không lâu chị gái ta đã qua đời, đều là ta chăm sóc nó... À, không phải một mình ta đâu, còn có những người khác trong bộ lạc sẽ giúp ta chăm chóc nó. Nhưng, nhưng..."
Ninh Phỉ cười nói: "Được rồi được rồi, đừng khóc. Sau này con chim ngu ngốc kia lại tới quấy rầy ngươi, ngươi để nó tìm ta. Ngươi cứ yên tâm ở lại đi, chỉ cần không làm việc khác người, chúng tôi sẽ không so đo."
Sau khi trấn an Tiểu Bạch, anh cười tươi bước ra khỏi phòng, vừa đi ra ngoài thì sắc mặt liền trầm xuống.
Giữa thú nhân cường giả khinh thường kẻ yếu là chuyện bình thường, nhưng cho dù kẻ yếu cũng sinh tồn ở thế giới này lâu như vậy. Hơn nữa theo quan điểm của anh, bởi vì kẻ yếu là kẻ yếu, cho nên sinh sôi nảy nở nhiều hơn so với cường giả, tạo cơ sở tốt cho sự sinh sôi của nòi giống. Cường giả mặc dù mạnh mẽ, nhưng lại khó sinh sản, nhất là anh khi còn sống thế giới kia, rất nhiều dã thú cơ hồ đều sắp tuyệt chủng.
Hơn nữa kẻ yếu cho dù không giỏi săn mồi như kẻ mạnh, nhưng bọn họ cũng không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn, cho nên tỷ lệ sống sót cũng cao hơn nhiều so với những thú nhân hung mãnh này.
Ví dụ điển hình nhất là loài khủng long thống trị trái đất hồi đó đều đã tuyệt chủng, nhưng những con chó và mèo đó vẫn sống và phát triển.
Hơn nữa ở loại thế giới này, sống sót mới là mục đích cuối cùng, ngay cả thú nhân cường đại cũng phải đối mặt với sinh tồn khắc nghiệt.
Không ai có quyền coi thường người khác.
Sau khi Ninh Phỉ cùng Ninh Chinh nói xong về Tiểu Bạch, họ im lặng một lúc rồi nói: "Nếu con kền kền kia trở lại, ta sẽ tìm hắn nói chuyện này. Con non chúng ta có thể nuôi, không phải thay hắn mà vì lý do nhân đạo. Nhưng nếu hắn luôn nhàn rỗi như vậy, cho dù hắn có lợi hại tới đâu thì bộ lạc chúng ta cũng không thể giữ hắn lại."
Ninh Chinh nói: "Dù sao cũng là bạn của Đại Vũ, không bằng để Đại Vũ nói đi."
"Nhưng Đại Vũ vẫn chưa từ biển trở về, tính theo thời gian ít nhất cũng phải nửa tháng." Ninh Phỉ vẫn còn lo lắng.
Ninh Chinh ôm anh vỗ vỗ, nói: "Mới có nửa thắng, y không trở về thì thôi, ta đi nói chuyện vận chuyển than đá với đám đại bàng hổ. Trở về... Trước hết để cho y làm hết công việc, dù sao Bạch còn đang nuôi con cho hắn."
Cho đến khi bọn thú nhân bắt đầu ăn cơm tối, con kền kền cũng không trở về. Ninh Phỉ cảm thấy con kền kền kia có thể không quay lại, ai ngờ nửa đêm một bóng đen thật lớn lặng lẽ đáp xuống quảng trường, hắn đứng đó một lúc, an tĩnh bay đến trên trên cây thường đậu của mình để nghỉ ngơi.
Ninh Phỉ rời mắt khỏi cửa sổ, lại nằm xuống bên cạnh Ninh Chinh, nhỏ giọng nói: "Hắn đã về."
"Trở về thì trở về, ngủ." Ninh Chinh không thèm để ý con kền kền kia, hắn kéo chăn lông quấn chặt lấy mình cùng Ninh Phỉ, hiện giờ đã là cuối thu, ban đêm nhiệt độ rất thấp, không đắp chăn ngủ sẽ bị cảm lạnh, qua vài ngày nữa sẽ đốt giường sưởi lên.
Sáng sớm hôm sau, con kền kền giống như không có việc gì bay đến chỗ nước cạn, vận chuyển than đá trở về. Hắn ăn bừa mấy cái bánh bao nóng trong lồng hấp, lại bay đi. Nhưng lần này hắn lại đi săn thú, hắn không biết từ nơi nào bắt được một con nai sừng tấm rất lớn, nặng nề ngã ở trên quảng trường.
Tay chân nai sừng tấm co quắp, rõ ràng là chưa chết hẳn.
Các thú nhân đều chạy đến xem con mồi chưa từng thấy bao giờ, Ninh Phỉ kinh ngạc vuốt sừng nai, "Lớn như vậy? Chẳng lẽ nai sừng tấm chỉ có ở phương bắc sao? Chúng so với hươu sừng và hươu hoa lớn hơn rất nhiều."
"Tôi biết cái này," vợ của một trong những đại bàng hổ cười nói: " Chỗ chúng tôi có không ít nai sừng tấm, da của chúng rất dày và thịt rất ngon. Chúng thật sự sống ở phương bắc."
Một nhóm người nhìn con kền kền.
Kền kền nhún vai nói: "Quả thật trong một dãy núi phía bắc có rất nhiều nai sừng tấm này. Đại Vũ cũng nên biết."
Ninh Phỉ nghĩa đến Đại Vũ, có chút chột dạ. Đại Vũ từ khi đến đây chưa bao giờ nghỉ ngơi, dù là đi săn cùng bọn, vận chuyển nhiều thứ khác nhau hay ra biển thu thập muối và thức ăn. Về phần phương bắc... hình như đã lâu không đi đến đó.
Vợ của đại bàng hổ lại nói: "Loại nai sừng tấm này quá lớn, thực ra nó không phải là thức ăn chính của đại bàng hổ chúng tôi, không biết đại vàng kim có ăn hay không, vì nó rất khó bắt. Nàng hâm mộ nhìn dáng người Kền kền, "Nghe nói Kền kền là lớn nhất trong Vũ tộc, tôi sợ rằng ngươi là người duy nhất có thể bắt được con nai sừng tấm."
Kền kền ngẩng đầu không nói, nhưng trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Ninh Phỉ nhìn con kền kền, tiếc nuối thở dài. Anh thật sự rất coi trọng năng lực của kền kền, chỉ là con kền kền này thật sự... quá gai góc.
"Sứ giả," Kền kền đột nhiên nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Ninh Phỉ không ngờ rằng mình không đi tìm hắn nói chuyện, hắn ngược lại chạy tới tìm mình. Một người một chim đi tới một nơi hẻo lánh, Ninh Phỉ nói: "Ngươi muốn nói gì với ta chuyện gì?"
Kền kền nghiêng đầu, như thể hơi xấu hổ. Đôi cánh to lớn của hắn theo bản năng vỗ nhẹ, "Ngươi có thể làm da cùng sừng của nai sừng tấm không? Ta mỗi ngày đều bắt một con nai sừng tấm đưa cho ngươi."
"Ngươi muốn thuộc da và xử lý sừng hươu sao? Ngươi định làm gì?"
Kền kền không nói gì mà chỉ nhìn sang một bên.
Ninh Phỉ nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy Bạch đang ngồi khâu một chiếc áo khoác da dưới ánh nắng chiều cuối thu, bên cạnh có mấy con kền kền nhỏ đang nằm trên lông thú. Anh mặt trời chiếu vào mặt Bạch, khiến y trông thật bình yên và xinh đẹp.
Ninh Phỉ suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Ta có thể cho ngươi lông thú, nhưng ta muốn nói với ngươi một chuyện - Bạch rất sợ ngươi, sau này ngươi có thể tránh xa y một chút được không? Hơn nữa Bạch cũng không vô dụng như ngươi nói, tuy rằng y nhát gan, chân không tốt, sức lực cũng không lớn. Nhưng y tính cách hiền lành, tính tình cũng tốt, làm việc cẩn thận, chúng tôi hoan nghênh y vào bộ lạc. Hơn nữa cũng không phải vì ngươi."
Kền kền cúi đầu xuống, móng chân đào trên mặt đất, không bao lâu đã đào được một hố đất.
"Một thú nhân yếu đuối như vậy..." Hắn lẩm bẩm, "Có khác với một con non đâu?"
"Thú nhân yếu đuối đến đâu, chúng vẫn sống ngoan cường, và thú nhân dù mạnh mẽ đến đâu, chúng cũng phải đối mặt với cái chết. Cha mẹ của những đàn con đó không phải chết trong một thảm họa thiên nhiên sao? Chỉ cần có thể nghiêm túc cố gắng sống sót, ngươi không có tư cách kinh thường y." Ninh Phỉ nghiêm túc nói: "Ngươi cảm thấy y yếu đuối, nhưng y đã làm việc chăm chỉ để nuôi nấng cháu trai mình, cố gắng học tập tri thức nơi này để dạy cho người trong bộ lạc. Nhưng ngươi thì sao? Ta biết ngươi rất mạnh mẽ, bay vừa cao vừa nhanh, khí lực cũng lớn, quả thật giúp chúng ta rất nhiều. Nhưng những chuyện này cho dù không có ngươi, chúng ta vất vả một chút cũng làm được. Nhưng có có một số việc ta và ngươi đều làm không được, nhưng Bạch làm được."
"Y có thể làm cái gì?" Kền kền nhịn không được nói thẳng ra, "Động một chút liền khóc sướt mướt, nhát gan."
"Y có thể chăm sóc tốt cho đàn con không phải sao? Hơn nữa..." Ninh Phỉ cười nói, "Y có thể hôn ngất ngươi."
Kền kền:...
Quả thật không thể phản bác.
"Nếu y muốn giết ngươi, sau khi hôn ngất ngươi rồi trực tiếp cắt đứt cổ họng của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng phản kháng không?"
Kền kền lùi lại vài bước, hắn cảm thấy cổ mình hơi lạnh.
"Ta muốn đem cho y da hươu cùng sừng nai tặng hắn." Kền kền đột nhiên nói: "Dù sao y cũng giúp ta chăm sóc ấu tể."
"Cho dù ngươi bỏ con lại rồi đi, y cũng sẽ chăm sóc con ngươi. Bạch là một người rất lương thiện, chứ không phải vì ngươi cho y đồ tốt mới làm như vậy." Ninh Phỉ vẫn không muốn buông tha con chim ngu ngốc này, "Da nai thì thôi đi, ngươi cho y sừng hươu làm gì? Không thể mặc cũng không thể ăn."
Kền kền lại bắt đầu bới đất, cào một hồi mới thấp giọng nói: "Đợi khi đàn con mọc hết lông, cha mẹ sẽ tặng quà cho chúng."
Ninh Phỉ dở khóc dở cười: "Ngươi coi y là con nít sao? Y có cha mẹ, mặc dù đã chết. Hơn nữa hắn cũng đã trưởng thành, có thể tự nuôi sống bản thân."
Kền kền im lặng một lúc, dùng sức hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Thật kiêu ngạo...
Ninh Phỉ nhìn bóng lưng của hắn thở dài.
Vào ngày tuyết đầu tiên rơi xuống, những con đại vàng kim mang theo vật tư và nhóm thú nhân cuối cùng trở về. Cuộc sống bên bờ biển rất vất vả, đám thú nhân đều có chút gầy gò, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Các loại hải sản cùng thịt cuối cùng đã chất đầy tất cả các nhà kho nhỏ, đám thu nhân rốt cuộc có thể qua một mùa tuyết thoải mái.
Bởi vì mùa tuyết quá lạnh, Ninh Phỉ liền hủy bỏ tiệc tối, mỗi nhà đều phân phát một cái đĩa sắt và mấy cái nồi lớn chuyên dùng để hầm rau. Tuy nhiên, chuyện hấp bánh bao và nghiền đậu hũ này cần phải giao cho tất cả thú nhân thay phiên nhau làm.
Trước khi mùa tuyết đến, bộ lạc đang xây dựng thêm cối đá xay bột và một cối xay đậu, hai bên quảng trường đều có một cái, thuận tiện cho mọi người sử dụng. Khi tuyết rơi, lão Thạch Đầu liền mang theo một ít thú nhân bắt đầu nhặt đậu và ngâm chúng, xay rất nhiều sữa đậu nành và làm hơn 30 miếng đậu hũ. Đậu hũ cắt thành từng miếng nhỏ để bên ngoài được đông lạnh, từng viên trở nên cứng đến mức gần như có thể giết người. Nhưng đậu hũ cứng như vậy có thể hút nước canh khi bỏ sống vào món ăn, cắn một miếng cũng khiến người ta cảm thấy hài lòng.
Da hươu và sừng hươu đã qua xử lý được Ninh Phỉ gửi đến phòng của Bạch, anh chỉ nói rằng đó là do Đại Hắc đưa, để chúng xuống rồi rời đi. Da nai dày và ấm, sừng hươu giống như một thân cây nhỏ, mấy con kền kền nhỏ vui vẻ nhảy tới nhảy lui trên sừng hươu, lấy sừng hươu thành sân chơi.
Tuy rằng đám thú nhân đều bắt đầu mùa đông mèo, nhưng kền kền vẫn như cũ mỗi ngày đi ra ngoài một chuyến, mỗi lần đều bắt về một con nai sừng tấm. Ninh Phỉ hoài nghi sau hơn hai ba tháng mùa đông trôi qua, con nai sừng tấm bên kia sẽ bị hắn bắt giết hết.
Đám thú nhân bị con kền kền kích thích cũng không ngồi yên, bọn họ tự hình thành đội để thay phiên nhau bắt con mồi, cơ hồ đều có thể ăn được thịt tươi mỗi ngày.
Ninh Phỉ hết cách, đến phòng con kền kền tìm hắn.
Phòng của người khác đều được trang trí rất ấm cúng, nhưng phòng của kền kền vẫn trống trơn, chỉ có hai chiếc chiếu trên giường, thậm chí lông thú cũng không có. Hắn không đi thu thập chúng, và vì ý thức lãnh thổ, thú nhân khác cũng không đến phòng hắn để thu thập những thứ này cho hắn.
Ninh Phỉ nhìn lướt qua tình hình trong phòng, dứt khoát trở về ôm một đống lông thú đặt lên giường kền kền.
Kền kền vẫn còn trong hình thú, ngồi xổm trên giường, nhìn Ninh Phỉ cùng đống lông thú kia.
Ninh Phỉ mở một tấm lông thú ra ngồi lên, nói: "Đại Hắc, mùa đông năm nay là mùa nghỉ ngơi, dù sao chúng ta bận rộn lâu như vậy, nếu như vẫn bận rộn như vậy thì việc chúng ta tích trữ thức ăn sẽ không có ý nghĩa, biết không?"
Kền kền nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không nói mình có hiểu hay không.
"Về phần ngươi, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được." Ninh Phỉ vừa dứt lời, liền nghe thấy trong phòng Đại vàng kim truyền đến một trận cười, cũng không biết hai người đang nói chuyện gì lại cười vui vẻ như vậy.
Kền kền vẫn ngồi xổm trên giường không nói lời nào.
Ninh Phỉ nhìn hắn, lại nói: "Đúng rồi, có phải ngươi không có áo da để mặc không? Ta bảo Đại Hoa làm cho ngươi hai cái, mùa đông không có áo da cũng chỉ có thể giữ ấm bằng hình thú, thật sự rất bất tiện."
"Không cần." Kền kền khô khan nói.
Ninh Phỉ sửng sốt, "Cái gì?"
"Ta cũng không ở đây, mùa xuân tới tôi sẽ rời đi. Làm quần áo cho ta rất phiền phức, ta lớn như vậy thì các ngươi cũng mặc không vừa."
Ninh Phỉ:...
Ồ, nó lớn như thế sao?
Có vẻ như nó có vẻ thật sự đáng chú ý.
"Vậy cũng không thể không mặc quần áo, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta sẽ xé chúng ra làm đệm." Anh im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi xác định mùa xuân sẽ rời đi sao?"
Kền kền bắt đầu im lặng.
Ninh Phỉ bắt được trọng điểm, nói: "Cũng không phải không cần ngươi, nếu như không cần ta cũng không để Đại Vũ truyền tin tức, để cho bằng hữu của hắn tới đây. Là ngươi không cần chúng ta, Đại Hắc, ngươi chưa từng coi chúng ta là bằng hữu, là đồng bọn trong bộ lạc."
Kền kền há miệng mấy lần, như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.
"Đại Vũ nói với ta, con non lớn lên cần sự hướng dẫn của thú nhân trưởng thành dẫn dắt, kỳ thật chúng ta là rất hy vọng ngươi có thể ở lại..."
"Chỉ vì con non sao?" Kền kền hỏi.
Ninh Phỉ lắc đầu nói: "Cũng không phải vì con non, mà là bởi vì ngươi thật sự rất lợi hại. Nhưng Đại Hắc, nơi này là bộ lạc của ta, mọi người trong bộ lạc đều rất đoàn kết, nhưng ngươi... Ngươi đến nơi này trừ nói chuyện với ta vài câu, cùng Đại Vũ nói chuyện, lại cãi nhau với Tiểu Bạch một lần, ngươi còn nói chuyện với ai? Sự bất hòa của ngươi khiến ta rất xấu hổ, vì ta sợ rằng ngươi sẽ trở thành nhân tố không ổn định trong bộ lạc. Trước khi ngươi cãi nhau với Tiểu Bạch, trong bộ lạc chưa ai cãi nhau bao giờ."
"Ta không cãi nhau, là y muốn cãi." Kền kền tự bào chữa.
"Nếu không phải ngươi nói, y sẽ cãi nhau với ngươi sao?" Ninh Phỉ nhìn con chim khổng lồ trước mắt, "Ngươi cự tuyệt cùng chúng ta làm bạn bè, cho nên hiện tại người khác đều đang nói chuyện vui vẻ và tận hưởng mùa tuyết đẹp này, còn ngươi thì đang ngồi xổm một cách đáng thương và cô đơn trong phòng mình, mỗi ngày ngươi chỉ có thể đi săn để xua tan nỗi cơ đơn của ngươi."
"Tại sao ta lại đáng thương?" Kền kền có chút tức giận: "Ta không đáng thương, ta đi săn là sợ các ngươi không được ăn thịt tươi! Và ta không đơn độc, ta vẫn luôn như vậy!"
Ninh Phỉ không lập tức phản bác, mà nhẹ nhàng nói: "Ngươi biết không? Tiểu Bạch thật sự rất nổi tiếng, tay y rất khéo, quần áo y may cũng rất đẹp, còn may quần áo nhỏ nhắn đáng yêu cho con non, hôm nay mỗi ngày đều có không ít thú nhân đi tìm y nói chuyện phiếm, cùng y chia sẻ kinh nghiệm làm đồ thủ công. Cháu trai nhỏ của y cũng trở nên tròn trịa và mũm mĩm, lũ kền kền nhỏ cũng vậy, y học cách hầm cá và có thể làm những món cá ngon, kền kền con thích như vậy, không nghĩ tới kền kền nhỏ lớn lên sẽ thành một tiểu mập mạp, không biết bay..."
"... Mập hơn nữa cũng bay được, đó là kền kền." Đại Hắc cúi đầu, cười nói.
"Nhưng chỗ ngươi thì sao? Ngoài trừ ta và Đại Vũ ra, còn có ai từng tới đây?" Ninh Phỉ đổi chủ đề, quay sang kền kền.
Kền kền một ngảnh cổ, "Ta là kền kền mạnh mẽ, tôi không cần bạn bè!"
"Thật sự không cần bạn bè sao?" Ninh Phỉ đứng lên, cẩn thận nhìn vào mắt Kền kền, "Ngươi không muốn có người may cho ngươi bộ quần áo đẹp sao? Không muốn kền kền non chạy quanh ngươi sao? Không hy vọng cùng mọi người vây quanh trong phòng khách, vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm? Nếu ngươi thật sự không muốn thì ta sẽ không đến nữa, cũng sẽ không giữ ngươi lại nữa."
Ninh Phỉ nói xong, không cho Kền kền cơ hội phản bác, liền rời khỏi phòng.
"Ngươi đúng thật là quan tâm hắn." Vừa trở về phòng mình đã nghe Ninh Chinh oán trách, "Ta không thích hắn."
"Hắn cũng không phải thịt nướng, còn có thể làm cho người ta thích sao?" Ninh Phỉ phủi tuyết trên mũ, cởi mũ ra treo sang một bên. Bàn tay của Tiểu Bạch thật khéo léo, hắn dùng lông thú làm ra một chiếc mũ áo choàng rất đẹp, mũ trực tiếp che đầu, chỉ để lại khuôn mặt ở bên ngoài, hơn nữa áo choàng nhỏ phía dưới mũ che cổ và vai anh, khi đi thì đội lên đầu ra ngoài mùa tuyết, nó ấm áp và chống gió. Mới vừa làm ra đã nhận được hoan nghênh của tất cả thú nhân, và bây giờ tất cả bọn họ lần lượt chạy đến chỗ y để học cách làm mũ và quần áo cho đàn con cùng với y.
Ninh Chinh đi lên ôm người trực tiếp đặt ở đầu giường ấm áp, cởi giày da cho anh, nhét chân lạnh lẽo vào trong da lông mềm mại, trong tay cẩn thận chăm sóc Ninh Phỉ, miệng lại không tình nguyện nói: "Vậy ngươi còn tìm hắn làm gì?"
"Hắn không quá hòa đồng, ta nói với hắn nếu như hắn không coi chúng ta là đồng bọn, như vậy khi mùa xuân đến thì ta sẽ không giữ lại... Hơn nữa, ta hy vọng thú nhân trong bộ lạc nên nghỉ ngơi lấy lại sức, mà không phải bị hành vi của hắn kích thích đi săn. Thức ăn của chúng ta đủ để qua mùa đông, có lẽ sẽ còn thừa, mùa đông phải hảo hảo ngủ đông mới đúng." Ninh Phỉ thoải mái là ổ trong lông thú, vẫy vẫy tay với Ninh Chinh, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo hắn cũng đi lên.
Ninh Chinh ngồi dậy, để Ninh Phỉ tựa vào người mình, "Ta cũng không giữ lại, mùa xuân hắn sẽ rời đi phải không? Quá tốt."
Ninh Phỉ vỗ đầu hắn: "Bé Chinh."
Ninh Chinh hừ một tiếng, ôm anh trai bảo bối không nói gì.