Edit: Cú Mèo
Beta: chưa beta
***
Có đầy đủ thức ăn cùng ổ ấm áp, nhóm thú nhân không hề sợ thiếu lương thực và mùa tuyết lạnh khủng khiếp, nhóm con non thậm chí sẽ coi trận tuyết lớn đã tạo thành bóng ma mấy chục năm của thú nhân trưởng thành là một điều gì đó thú vị, thậm chí còn đem đống tuyết trở thành khu vui chơi của mình.
Thời điểm tuyết đầu mùa rơi xuống, đám thú nhân không đi săn nữa, bọn họ đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm có này, ngủ trên giường sưởi ấm áp, nghe âm thanh tuyết rơi bên ngoài, cực kỳ thoải mái. Chỉ khi muốn thư giãn gân cốt một chút, đám thú nhân mới hẹn mấy đồng bọn giống như mình không chịu ngồi yên đi dạo một vòng trong núi, có con mồi thì bắt, không có thì coi như hoạt động thân thể.
Du sao kền kền cũng đã sống ở phương nam đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi dày như vậy. Hắn ngơ ngác đứng ở trước cửa sổ, cái đầu to lớn gác lên bệ cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn một mảnh trắng bạc ngoài cửa sổ. Buổi tối trên nóc nhà có tuyết đọng, thú nhân Vũ tộc từ trong phòng đều đi ra ngoài dọn dẹp đống tuyết, nhưng không ai gọi hắn. Hắn liền ngồi xổm trên chiếc giường sưởi ấm, nghe tiếng cười và la hét bên ngoài, hắn cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn hiểu được cô đơn là gì.
Đám thú nhân ngoài cửa sổ đều mặc áo da xinh đẹp, con non đầy lông nhảy lên nhảy xuống trên đống tuyết, học cách săn mồi và cắn mồi trong tuyết. Có mấy thú nhân trưởng thành nhìn thấy ngứa ngáy khó chịu, dứt khoát rút áo da biến thành mèo lớn hoặc chó lớn với bộ lông dày, mang theo con non cùng đám thú nhỏ cùng nhau đùa giỡn điên cuồng.
Tiếng cười chấn động tuyết trên cây ào ào rơi xuống, nếu không cẩn thận sẽ rơi đầy đầu, hóa thành một màu sắc với đống tuyết.
Mấy con kền kền nhỏ chưa đủ lông mặc áo choàng da thỏ trắng được chế tác tỉ mỉ, trên đầu còn đội mũ mang theo hai lỗ tai thỏ. Chúng cố gắng vỗ vỗ đôi cánh nhỏ của mình, vừa bay lên hơn một mét đã rơi xuống mắt tuyết, khiến một đám thú nhân cười không ngừng.
Hơn nữa con kền kền lông xù còn mang theo lỗ tai thỏ, nhìn giống như năm con thỏ lớn.
Một con đại bàng hổ nhỏ bất ngờ sà xuống, chộp lấy một con kền kền nhỏ và lao lên trời, xoay quanh vài vòng sau đó buông móng vuốt.
Con kền kền nhỏ từ giữa không trung rơi xuống nhưng không hề hoảng sợ, nó kêu lên một tiếng, giọng tràn đầy vui mừng, vỗ mạng đôi cánh, hy vọng mình có thể bay cao như vậy.
Đáng tiếc đôi cánh nhỏ dù sao cũng quá non nớt, một lúc sau mất đi sức lực, bắt đầu rơi thẳng xuống.
Trong tiếng kêu của Bạch, một con đại bàng hổ nhỏ khác từ dưới đất bay lên, dùng lưng của mình đỡ được con kền kền nhỏ rơi xuống, từ từ đáp xuống đất.
Con kền kền nhỏ cực kỳ hưng phấn, quấn quanh chân đại bàng hổ nhỏ ý muốn bay lên lần nữa. Mấy con kền kền khác cũng tiến lên, một bên kêu ca ca một bên cọ tới cọ lui bên chân đại bàng hổ nhỏ, thể hiện sự thân thiết và khao khát của chúng.
Đại Hắc ngơ ngốc há miệng nhìn lũ kền kền con, hắn từ nhỏ lớn lên trên vách đá và trở thành con mạnh nhất trong đàn, khi anh chị em bị mất mạng vì con rắn và bị thú nhân khác ăn tươi, hắn cố gắng trở thành hung dữ, trở thành tiểu thú nhân lợi hại nhất khu vực.
Khi hắn rụng hết lông tơ và mọc đầy lông cánh bóng loáng sắc bén, liền rời khỏi cha mẹ để sống cuộc sống độc lập.
Nhóm kền kền đều cô đơn, ngoại trừ những con kền kền có bạn đời.
Cảnh tượng trước mắt là thứ hắn chưa từng thấy bao giờ, thậm chí hắn cũng không nghĩ tới - cho nên hắn có chút hâm mộ.
Đại Vũ mang theo một túi đồ đẩy cửa ra, "Hắc? Cậu đang nhìn gì thế?"
Kền kền rụt đầu lại, giả vờ nhàm chán nói: "Không nhìn gì, chỉ ngủ gật thôi."
Ngủ gật mà để đầu trên bệ cửa sổ được sao?
Đại Vũ không vạch trần lời nói dối của hắn, đem đồ trong tay đặt ở trên giường nói: "Ngươi thử xem có hợp hay không."
Kền kền liếc mắt, phát hiện một chiếc áo khoác da và đôi giày da. Hắn cứng cổ nói: "Ta không cần."
"Tiểu Bạch làm đấy." Đại Vũ bổ sung
Kền kền:...
"Hừ, y cuối cùng cũng biết lấy lòng ta?" Đại Hắc biến thành hình người, nhấc bộ quần áo kia lên, vẻ mặt ghét bỏ.
Khóe miệng Đại Vũ giật giật, y chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên này của bạn tốt, nhịn không được cười nói: "Nếu ngươi không thích thì ta giúp ngươi trả lại."
Đại Hắc không nói thích hay không, hắn học cách ăn mặc của thú nhân khác mặc quần áo lên người, "Sao y không tự mình mang tới? Không có thành ý."
Đại Vũ không nói bộ quần áo này kỳ thật là Ninh Phỉ bảo tiểu Bạch làm, thầm nghĩ người ta ghét ngươi còn không kịp, có thể tự mình đưa quần áo cho ngươi? Mơ đẹp quá!
Y không trả lời Kền kền, chỉ nói: "Ngươi mặc quần vào tay đi."
Đại Hắc:???
Đại Hắc rốt cục cũng mặc được bộ quần áo thứ hai trong đời, bộ thứ nhất là chiếc váy vải bố kia. Hắn đi vài bước không được tự nhiên, luôn cảm thấy toàn thân đều không quen với cảm giác bị bao bọc.
"Đi ra ngoài một chút không?" Đại Vũ mời.
Đại Hắc mang giày vào, ngón chân vặn tới vặn lui trong giày. Hắn kéo kéo đai lưng trên éo, rụt rè gật đầu.
Đại Vũ: Bạn tốt của tôi dường như bị ám ảnh bởi những thứ kì lạ.
Tuyết trên quảng trường bị quét sạch sẽ, xung quanh chất đầy người tuyết có hình dạng kỳ lạ.
Ninh Phỉ tuy rằng có nhiều ý tưởng, nhưng thẩm mỹ của anh thật sự đáng lo ngại. Sau khi anh làm ra hai người tuyết xấu xí, Mục Vân Sở đẩy anh qua một bên, anh chỉ có thể bất lực nhìn.
Mục Vân Sở tốt xấu gì cũng bị nghệ thuật ảnh hưởng, y kêu gọi các thú nhân nén chặt đống tuyết, sau đó cùng dao vỏ sò cùng lát tre ngồi trên trên đống tuyết vừa cắt vừa cạo, sửng sốt tạo thành hình một con chim to béo.
Đám thú nhân vừa nhìn, không ngờ đống tuyết có thể chơi được như vậy? Vì thế mỗi người đều phấn chấn lên tinh thần, cố gắng đem đống tuyết mình đắp thành hình dạng của riêng mình.
Tiểu Bạch cũng đang làm tượng tuyết, y muốn làm một con hồ ly lớn, Tiểu Sở nói rằng phương bắc có một loại hồ ly toàn thân trắng như tuyết, gọi là hồ ly tuyết hay hồ ly bạc, đặc biệt xinh đẹp, là tinh linh trong rừng rậm phương bắc.
Y đang chuyên tâm dùng lát tre khắc tai hồ ly, đột nhiên nhận ra bóng đen đổ xuống đầu mình.
"Nếu ngươi muốn cầu xin ta tha thứ, sao không tự mình đưa quần áo cho ta?" Bóng đen mở miệng, nói một cách khó chịu.
Tiểu Bạch bây giờ đã có tự tin, không còn cảm thấy buồn phiền vì mấy câu nói của Kền kền nữa. Y không ngẩng đầu lên mà quay sang phía khác của tượng tuyết.
Đại Hắc:???
"Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!" Âm thanh của hắn vô tình trở nên to hơn.
Đám thú nhân khác đều nhìn về phía này, như thể họ lo lắng rằng họ có thể cãi nhau.
Tiểu Bạch vẫn không ngẩng đầu lên, "Ta không biết ngươi đang nói gì."
"Ngươi may quần áo cho ta, không phải vì muốn lấy lòng ta sao?"
Tiểu Bạch đột nhiên đứng dậy, nói: "Ta đã may quần áo cho rất nhiều người trong bộ lạc, chẳng lẽ là muốn lấy lòng bọn họ? Ngươi làm gì khó chịu như vậy!! Cút đi!"
"...Ngươi..." Kỳ thật lúc kền kền mặc quần áo vào, trong lòng hắn có chút vui vẻ, hắn cảm thấy Tiểu Bạch đã tự mình may quần áo nên muốn cùng hắn làm bạn. Ninh Phỉ nói hắn không có bạn bè, cũng không có thú nhân khác nguyện ý cùng hắn nói chuyện, hắn cô độc sao?
Không phải đâu!
Nhưng con hồ ly này không phải cũng quá khẩu thị tâm phi sao?
Đại Vũ muốn tiến lên giải vây, lại bị Ninh Phỉ tóm lấy. Anh quay về phía Đại Vũ lắc đầu, "Xem trước đi đã."
"Ngươi, ngươi con hồ ly này, ngươi không phải vì muốn làm bạn với ta mới làm quần áo cho ta sao?" Kền kền có chút tức giận, hắn chủ động nói chuyện với con hồ ly này, sao y lại lộ ra bộ mặt này cho mình xem?
Không, hắn căn bản không cho phép mình cảm thấy mất mặt!
"Tại sao ta phải làm bạn với ngươi? Ta sẽ không làm bạn với người coi thường ta!" Tiểu Bạch nói xong, lại ngồi xuống bắt đầu làm người tuyết của mình.
"Ta, ta..." Kền kền có chút lắp bắp, hắn nhìn chung quang, đám thú nhân như không có nghe thấy bên này tranh chấp, đều đang chuyên tâm chế tác tượng tuyết hoặc đang chơi đùa với tuyết.
Nhưng hắn không biết, đám thú nhân kia đang dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên này.
"Ngươi yếu như vậy..." Hắn lẩm bẩm.
Tiểu Bạch trừng mắt: "Liên quan gì đến ngươi!"
"Dù sao thì ngươi cũng giúp ta chăm sóc đàn con. Lỡ như ngươi có chuyện gì... Đàn con làm sao bây giờ?" Đại Hắc dường như tìm được lý do, lại bắt đầu tự tin nói: "Ta chăm sóc ngươi cũng vì đàn con của ta."
Tiểu Bạch thầm thở dài, y cảm thấy mình thật sự không có cách nào nói chuyện nói con chim ngu ngốc này, "Cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ chăm sóc con non. Nếu ngươi lo lắng ta chăm sóc không tốt, ngươi có thể ôm con non về tự mình chăm sóc."
"Ngươi! Ta..." Đại Hắc hoàn toàn không nói nên lời.
Hắn chỉ đứng đó nhìn Tiểu Bạch điêu khắc hồ ly tuyết, nhìn hơn nửa ngày, ngượng ngùng đi về phòng mình.
Ninh Phỉ nhìn từ xa, nhịn không được gừ một tiếng. Anh lấy hai cành thông, cắm vào lỗ tai của tượng tuyết trước mặt mình.
Trên tai linh miêu có hai chùm lông dài, nhưng không có cách nào để dùng tuyết làm ra, chỉ có thể hái hai nhánh thông để thay thế.
Ninh Phỉ nhìn tượng tuyết được gọi là linh niêu trước mặt Ninh Chinh, hoàn toàn không muốn thừa nhận đây là hình thú của mình. Đùa gì chưa, nhìn con linh miêu này đầu thì to tròn, không có cổ, dưới cằm chính là bụng mập mạp. Trông anh cũng không như thế này, xấu chết đi được!
"Ca, đẹp không?" Ninh Chinh quay đầu nhìn hắn, hai mắt lấp lánh.
"Nhìn đẹp đấy, rất giống ta!" Ninh Phỉ vô liêm sỉ chiều chuộng em trai mình.
Ninh Chinh đắc ý nâng cằm nói: "Ta đã nói rồi, đẹp hơn người tuyết ngươi đắp hơn nhiều."
Ninh Phỉ không nói nên lời.
Đêm đã khuya, Ninh Phỉ nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên nghe thấy bên ngoài dường như có động tĩnh gì.
Anh đẩy cửa sổ ra ngoài, trên quảng trường có một bóng người cao lớn đang làm người tuyết, nhìn kích thước thì chắc chắn là con kền kền vụng về kia.
Đêm hôm khuya khoắt đắp người tuyết, thật sự rất thú vị. Hơn nữa, con mắt của Vũ tộc vào ban đêm sẽ không thể nhìn rõ, nhưng ít nhất là đêm tuyết rơi, trên bầu trời vẫn còn trăng tròn nên bên ngoài vẫn sáng sủa.
Sáng sớm hôm sau, đám thú nhân dậy sớm phát hiện phía sau con hồ ly tuyết xinh đẹp trên quảng trường có thêm một con chim lớn vừa cao vừa béo, lập tức không nói nên lời. Họ lại nhìn con kền kền với ánh mắt thương hại, dường như họ nghĩ rằng mặc dù tên ngốc lo lớn này có sức mạnh nhưng chỉ số IQ và EQ của hắn... có chút đáng ngại.
Bạch cũng nhìn thấy con chim mập mạp đứng sau hồ ly tuyết kia, sắc mặt y thay đổi, có chút không hiểu nổi con chim ngu ngốc kia đang nghĩ gì, ngay cả tượng tuyết cũng phải làm lớn hơn y, là muốn thể hiện hắn vẫn luôn lợi hại hơn y sao?
Bạn sẽ bắt được con mồi mà bạn không thể? Có bản lĩnh thì khỏa thân chạy đi!
Đúng là một con chim ngu ngốc đáng ghét.
Ninh Phỉ bị Ninh Chinh nuông chiều nên đã rất lâu không dậy sớm, đám mèo lớn đều ham muốn giường ấm áp, ngay cả bữa sáng cũng không dậy mà chỉ nằm trên giường ấm áp thêm một lúc.
Lão Thạch Đầu vẫn dậy sớm như cũ, cùng vài người bạn cũ cho gia súc ăn, dọn tuyết trong chuồng, sau đó đi vào nhà kho lấy ngô và khoai lang bắt đầu nấu cháo.
Mùi thơm ngọt ngào của cháo ngô và khoai lang thoang thoảng khắp bộ lạc, lão Thạch Đầu bọn họ đem cháo chuyển đến trên quảng trường, gõ vào ống trúc.
Một số thú nhân trong bộ lạc lần lượt đứng dậy, lấy bát hoặc chậu, múc cháo trở về phòng ăn.
Lão Thạch Đầu cho gia súc ăn xong lại cho đám thú nhân ăn, chậm rãi trở lại sân của mình, rót một ly cẩu kỷ đường đỏ, ôm chiếc cốc tre trên tay, ngồi ở ngưỡng cửa nhìn bộ lạc.
Năm đó gặp Sứ giả sống trong hang động, hắn đã cảm thấy giống như giấc mơ, trong sơn động ấm áp thoải mái, có đủ thức ăn để ăn, hắn sẵn sàng sống như vậy đến hết đời.
Nhưng bộ lạc bây giờ đã thay đổi rất nhiều, dường như mấy chục năm qua của hắn đã sống uổng phí. Bộ lạc không chỉ ngày càng nào nhiệt, còn có nhiều con non như vậy, có đồ ăn ăn không hết, có phòng ấm áp. Mỗi ngày trôi qua đều giống như giấc mơ.
Kỳ thật Ninh Phỉ đã nói cho ông biết, bọn họ không cần dậy sớm làm bữa sáng, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Nhưng các lão thú nhân cảm thấy sau này mình có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, bây giờ có thể làm được nhiều việc hơn cho bộ lạc, làm được nhiều việc hơn cho những thú nhân trẻ tuổi, điều đó sẽ khiến bọn họ vui vẻ và cẩm thấy mình có giá trị.
Dù đã già nhưng vẫn có giá trị... Đây là một chuyện khiến người ta vui vẻ biết bao.
Trời sáng lên, mặt trời lên tới đỉnh núi, trải xuống một mảnh vàng óng ánh.
Đám thú nhân cuối cùng cũng rời khỏi giường, đàn con cũng được bọc trong lớp da lông dày, gào khóc kêu lao từ trong phòng ra, mời đám bạn tham gia trò chơi vào ngày mới, trên bầu trời vang lên tiếng kêu của đàn con non, khiến đám thú nhân trưởng thành mỉm cười nhẹ nhõm.
Nhóm con đại bàng hổ vỗ cánh bay lên trời, phát ra tiếng kêu non nớt trên bầu trời xanh, chẳng bao lâu nữa, giọng nói non nớt này sẽ trở thành âm thanh trầm thấp của những con đại bàng hổ trưởng thành, mang theo tiếng uy hiếp của kẻ săn mồi lớn.
Nhưng một lúc sau, tiếng kêu của đại bàng hổ đột nhiên thay đổi, dường như có chút lo lắng.
Nhóm thú nhân Vũ tộc nghe được tiếng kêu này, liền cởi quần áo giương cánh bay lên trời cao, kền kền bay càng cao, bóng đen lớn xoay quanh ở trên trời, giống như là đang cảnh báo.
"Có chuyện gì vậy?" Ninh Phỉ ra khỏi phòng, cau mày hỏi.
Đại Vũ từ trên trời bay xuống, "Xa xa có một đám thú nhân đang di chuyển tới đây, ta đi xem có chuyện gì xảy ra." Nói xong hắn cũng xông lên bầu trời kêu hai tiếng, mang theo một đám thú nhân Vũ tộc bay về phương bắc.
Một lúc sau, một con đại bàng hổ nhỏ quay lại báo cáo.
"Là một nhóm thú nhân phương bắc tới, họ di chuyển tới đây khi nghe nói nơi này có thể chăm sóc con non và thú nhân già."
Ninh Phỉ sửng sốt: "Phương bắc? Làm sao bọn họ biết?"
"Có một thú nhân Vũ tộc gãy cánh đang ở cùng bọn họ." Con đại bàng hổ con líu ríu nói.
trong lòng Ninh Phỉ có chút hiểu rõ.
Chỉ là...
Anh nhìn quanh bộ lạc của mình, thật ra anh càng hy vọng có thú nhân trẻ tuổi cường tráng tham gia, bởi vì chỉ có thú nhân như vậy mới có thể mang đến cho bộ lạc sức mạnh cường đại và dòng máu tươi mới cho bộ lạc. Nhưng người khác đến vì bộ lạc thì anh cũng không thể đuổi họ đi.
"Có bao nhiêu người?" Ninh Phỉ hỏi.
Đại bàng hổ nhỏ vỗ cánh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, số học mà hắn học được trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng có tác dụng, "Nếu tính cả con non thì hơn hai mươi ba con!"
Ninh Phỉ nghe xong con số này liền bắt đầu đau đầu, hai mươi ba thú nhân, sắp bằng một nửa bộ lạc của anh, "Đều là thú nhân già và con non sao?" Không thể anh có tâm tư, anh càng hy vọng trong đám thú nhân này có thú nhân sắp trưởng thành cùng thú nhân trưởng thành, nếu chỉ dựa vào thú nhân già và con non, sao có thể đi đến đây được?
"Có... đúng không? Con luôn ở trên trời không xuống xem, chú Đại Vũ cùng ba mẹ con, còn có chú Đại Hắc xuống xem. Chú Đại Vũ bảo con quay lại nói với chú một tiếng."
Có rất nhiều thú nhân đại bàng kim trong tộc thú nhân
có tên là Vũ, hơn nữa những thú nhân Vũ tộc này vẫn chưa chính thức gia nhập bộ lạc, chưa tuyên thệ hay đặt tên, nên tên gọi có chút trùng lặp.
Một lúc sau, cặp đôi đại bàng kim cũng bay về: "A Phỉ, Đại Vũ bảo chúng tôi mang mấy giỏ qua."
"A, được." Lão Thạch Đầu nghe vậy, vội vàng đến nhà kho lấy ra một chồng giỏ tre ra.
Vợ chồng đại bàng kim xách giỏ bay đi, bọn họ vừa mới đi, một con đại bàng hổ nhỏ khác lại bay trở về.
"Chú a Phỉ, chú Đại Vũ nói có thể dọn dẹp mấy gian phòng không, có mấy thú nhân bị bệnh."
Ninh Phỉ nghe vậy có chút lo lắng, liền kéo Mục Vân Sở và Ninh Chinh nhanh chóng đi thu dọn phòng.
Một trong những ngôi nhà mới xây vào mùa thu hoàn toàn trống không, mỗi ngày đốt một ít củi để tránh cho ngôi nhà đóng băng. Sau đó có bốn cặp hổ sống trong một ngôi nhà với đàn con, anh chị em Tôn gia cùng Tiểu Bạch ở một nhà, đại bàng hổ và đại bàng kim cùng kền kền ở một nhà, nhưng tòa nhà này của bọn họ để trống một gian phòng. Nếu có một ngôi nhà trống khác xuất hiện...
Anh bảo Mục Vân Sở và Ninh Chinh dọn dẹp căn nhà trống kia, sau đó tự mình thương lượng với Tôn Sâm.
"Được, không thành vấn đề, nếu không được thì chúng tôi có thể cùng các anh chen chúc một chút cũng được." Tôn Sâm không để ý chuyện này, hơn nữa y càng thích ở chung với Ninh Phỉ hơn, không chỉ náo nhiệt hơn, hơn nữa như vậy cảm thấy sẽ gần Thần Thú hơn.
"Bên kia nhiều người quá, ta chỉ có thể ủy khuất hai người. Ta cho rằng có đủ phòng rồi, không nghĩ tới..." Ninh Phỉ có chút buồn rầu.
Tôn Sâm cười nói: "Chúng ta không sao, chỉ là Tiểu Bạch làm sao bây giờ?''
Ninh Phỉ vừa quay đầu, liền thấy Tiểu Bạch đứng ở cửa, đang nhình anh.
"Tiểu Bạch cũng phải chen lấn, ta xem xem có thể chen cùng ai, nhưng bên đại bàng hổ vẫn còn trống một phòng, chỉ là..."
"Ta không sao," Tiểu Bạch nói, "Có cần dọn ngay bây giờ không?"
Ninh Phỉ thở phào nhẹ nhõm nói: "Có lỗi với ngươi quá, sang xuân chúng ta xây thêm mấy phòng, để mọi người không phải chen chúc."
Mấy con Vũ tộc mang theo giỏ bay trở về, có cái bên trong giỏ là con non, có cái bên trong là một thú nhân cuộn mình. Trên người bọn họ tản ra nhiệt độ cao, da lông khô khốc hỗn độn, tinh thần cũng không quá tốt.
Ninh Phỉ phát hiện những thú nhân này không phải cùng một đàn, trong đó có hổ, báo tuyết lông bạc và chó sói. Không chỉ vậy những con non ở những chủng tộc khác nhau, còn có một ổ trứng kích thước và màu sắc khác nhau!
"Đây, đây là... đồ ăn?" Ninh Phỉ hỏi.
Vợ chồng đại bàng hổ chuyển trứng qua phòng mình, vợ thu dọn da lông đặt trứng lên trên, sau đó tự mình ngồi lên.
"Là trứng Vũ tộc, không biết có thể ấp ra hay không." Nàng thở dài, chỉ hy vọng những quả trứng này không bị đông chết.
"Đây, đây là trứng Vũ tộc? Tại sao lại có nhiều trứng như vậy?" Trong tổ này có hơn chục quả trứng, màu sắc và kích cỡ khác nhau, chắc chắn không phải trứng của một chủng tộc.
"Vì trứng đẻ vào mùa đông, ba mẹ sợ trứng không nở nên vứt hết, Vân nhặt được mang về đây, nghe nói ở đây có thể nuôi con non."
"Vân?"
"Là thú nhân Vũ tộc bị gãy cánh, bạn đời của nàng đã chết, tất cả những quả trứng cô ấy đẻ trước đó đều bị con rắn ăn hết. Cánh bị gãy khi chiến đấu với con rắn lớn, vì chiếc cánh bị gãy không thể bay được... Nhưng cô ấy nghe chim du hành rằng người già và con non có thể được nuôi dưỡng ở đây nên muốn đến thử vận may. Đúng rồi, cô ấy là một đại bàng trọc đầu." Sau khi chồng đại bàng hổ nói xong, lại vội vàng chạy ra ngoài, "Ta đi đón những người khác."
Ninh Phỉ từ phòng đại bàng hổ đi ra, đi đến phòng sắp xếp thú nhân bị bệnh.
Tuy rằng anh không biết khám bệnh, nhưng những thú nhân bệnh tật này hẳn là bị bệnh do suy dinh dưỡng, khả năng miễn dịch suy yếu, hiện tại bọn họ biến thành hình người đang ăn cháo do lão Thạch Đầu chuẩn bị, trên người đắp da lông thật dày, khuôn mặt tái nhợt có thêm chút hồng hào.
"Cắt vài lát nhân sâm hầm chút canh gà cho bọn họ uống, chắc là đói lắm, một bữa không nên ăn quá nhiều. Còn nữa, đừng để bọn trẻ gần bên này, nếu không lây bệnh nữa thì nguy hiểm lắm."
Lão Thạch Đầu gật đầu nói: "Ta biết, ta gọi mấy người già đến chăm sóc, không để bọn nhỏ qua đây." Dù sao bọn họ cũng đã già, có bệnh chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng bọn trẻ đều khỏe mạnh, có rất nhiều năm có thể sống.
Ninh Phỉ cũng biết những bất đắc dĩ này, anh bị lão Thạch Đầu đẩy ra khỏi phòng, thở dài.
Bọn Đại Vũ rốt cuộc cũng đem hết tất cả thú nhân về đây, trong số hai mươi ba thú nhân có năm thú nhân con, tám thú nhân đang trưởng thành, năm thú nhân trưởng thành, nhưng không có thú nhân nào khỏe mạnh, còn có năm thú nhân già. Hơn nữa đội ngũ di cư này bao gồm năm chủng tộc khác nhau, có tộc Hổ, báo tuyết, tộc Sói, Vũ tộc và một thú nhân báo đốm cái.
Con thú nhân báo đốm này chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn lại vô cùng gầy yếu, hình như còn già hơn cả lão Thạch Đầu.
Ban đầu muốn thoải mái ngủ đông, nhưng bây giờ kế hoạch này hoàn toàn bị phá vỡ.
Có lẽ mình thật sự bận rộn...
Ninh Phỉ thở dài, bắt đầu chỉ huy mọi người bắt đầu bận rộn.
Vợ chồng đại bàng kim chia sẻ nửa kinh nghiệm ấp trứng, Tiểu Bạch chuyển vào đối diện Đại Hắc, y đem con non khỏe mạnh đặt ở bên vợ chồng đại bàng kim, còn con non gầy yếu thì tự mình chăm sóc.
Lão Thạch Đầu dẫn theo mấy lão thú nhân đi chăm sóc mấy thú nhân bị bệnh, những thú nhân khác thì đều chen chúc trong một tòa nhà, cầm chén cháo uống từng ngụm.
Trong đôi mắt u ám của bọn họ rốt cục hiện ra tia hy vọng, có lẽ... bọn họ thật sự có thể sống sót!