Edit: Cú Mèo
Beta: chưa beta
***
"Động đất?" Ninh Phỉ cau mày: "Nghiêm trọng lắm không?"
"Quá đáng sợ..." Nữ thú nhân Báo tộc vẫn còn sợ hãi: "Mặc dù chúng tôi đã phát hiện có điều bất thường và cố gắng chạy ra ngoài, nhưng núi sập rồi, mọi thứ đều biến mất... Các con tôi cũng không còn nữa..."
Nàng mặt mày tái nhợt, ánh mắt đầy đau khổ và sợ hãi, dường như vì quá đau lòng nên vẻ mặt có chút chết lặng. Có lẽ vì đã khóc suốt chặng đường đi nên đôi mắt đẹp của nàng sưng đỏ và viêm tấy.
"Chúng tôi đều là những thú nhân thoát khỏi trận động đất, sau khi ra ngoài thì gặp con đại bàng tóc trắng, nó nói nơi này có thể nuôi dưỡng con non và có cuộc sống tốt, nên chúng tôi đã nối tiếp nhau đến đây. Những con non kia cũng là do chúng tôi nhặt được trên đường..." Các thú nhân khá đồng thanh, họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh của trận động đất khủng khiếp đó, dù giờ đã an toàn nhưng khi nhắc đến thảm họa, họ không kìm được run rẩy.
"Có nhiều bộ lạc bị ảnh hưởng không?" Ninh Phỉ tiếp tục hỏi.
Các thú nhân gật đầu.
Ninh Phỉ để Đại Hoa và Hà an ủi những thú nhân này, còn bản thân đi triệu tập tất cả thú nhân Vũ tộc.
"TÌnh hình hiện tại là như vậy, bên kia đã xảy ra động đất khiến nhiều thú nhân trong các bộ lạc chết. Nhưng ta nghĩ vẫn còn một số thú nhân sống sót, đặc biệt là con non. Vì vậy ta muốn hỏi ý kiến của các ngươi, nếu đồng ý... Các ngươi có thể đi xem bên đó, cứu được bao nhiêu thì cứu, ưu tiên cứu con non."
Đại Vũ lập tức gật đầu: "Ta có thể đi."
Hổ điêu và Kim điêu nhìn nhau, nói: "Chúng tôi cũng có thể đi, nhưng vợ của chúng tôi phải ở nhà ấp trứng."
"Ta cũng có thể đi." Đại Hắc cũng nói.
Ninh Phỉ mỉm cười gật đầu: "Vậy các ngươi về chuẩn bị trước, Đại Hắc, ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói."
Con Kền kền không kiên nhẫn đứng ở cửa: "Ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Ninh Phỉ nói: "Lần cứu trợ này là việc của bộ lạc, vì ngươi định rời đi vào mùa xuân nên có thể không cần tham gia."
Kền kền lạnh lùng nhìn Ninh Phỉ, hắn im lặng một lát rồi nói: "Việc cứu con non không chỉ giới hạn người trong bộ lạc, hơn nữa ta chỉ định rời đi, lúc đó có thể ta lại không muốn đi. Sao, ngươi muốn đuổi ta đi?"
Ta chỉ muốn đá chết ngươi!
Ninh Phỉ mỉm cười: "Ta sẽ không đuổi bất kỳ ai đi, nếu ngươi đã quyết định thì hãy chuẩn bị đi."
Mỗi thú nhân Vũ tộc đều mang theo hai cái sọt, bên trong đầy thức ăn có thể để lâu như bánh ngô và thịt khô, khoai lang khô và một số lông thú. Ngoài việc ăn trên đường, số còn lại là dành cho những thú nhân được cứu.
Nếu có con non, họ sẽ cho vào sọt mang về, thú nhân trưởng thành muốn đi theo thì tự đi, không chịu trách nhiệm vận chuyển. Những thú nhân già tạm thời không thể chăm sóc, chỉ còn cách phụ thuộc vào số phận.
Vì trong bộ lạc đột nhiên có thêm hơn hai mươi thú nhân mới, những con mèo và chó lớn trong bộ lạc tự tổ chức đi săn, không cần Ninh Phỉ chỉ huy. Họ lo lắng thức ăn không đủ, hơn nữa không biết Đại Vũ sẽ mang về bao nhiêu người.
Tiểu Bạch bắt đầu bận rộn, mỗi ngày không chỉ phải chăm sóc con non, nấu ăn cho chúng, mà còn phải nấu cho hai bà mẹ Vũ tộc đang ấp trứng.
Con đại bàng tóc trắng bị gãy cánh tên là Bồ Đào, sau khi nghỉ ngơi khỏe lại cũng giúp chăm sóc con non. Vì đã mất con, nàng đặc biệt yêu quý năm con kền kền nhỏ, mỗi ngày phải ôm từng con mới vui.
Thật ra nàng cũng định giúp ấp trứng, nhưng Ninh Phỉ đang cân nhắc liệu có nên chữa trị cánh cho nàng hay không, nên nàng chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn hai cô gái Kim điêu và Hổ điêu.
"Những quả trứng này đều là trứng sống, mỗi ngày ta đều ôm vào lòng..." Bồ Đào ôm một con kền kền nhỏ, mặt đầy tình cảm nhưng cũng lo lắng: "Ban đầu định tự ấp, nhưng ta chỉ có một mình, ta sợ..."
Cô gái Kim điêu cười an ủi: "Chúng tôi ấp cũng vậy thôi, ngươi chỉ cần chữa trị cánh, ta nghe nói cánh của Đại Vũ... Con Kim điêu rất lớn kia, bị gãy cũng được sứ giả cứu. Sứ giả là linh miêu, còn có một con báo săn nữa, nhưng linh miêu giỏi hơn."
Bồ Đào nhìn cánh tay biến dạng của mình, cười buồn nói: "Sứ giả đã nói không đảm bảo sẽ chữa được, vì xương của ta đã liền lại, nếu muốn chữa phải đập gãy xương rồi nối lại."
"Dù sao cũng có hy vọng đúng không?" Cô gái Kim điêu nói.
Bồ Đào gật đầu, nàng đặt con kền kền nhỏ xuống, cười nói: "Dù sao cũng có hy vọng, nếu không chữa được cũng không sao, ta một tay vẫn làm được nhiều việc, chỉ là không thể bay thôi." Dù nói vậy nhưng nàng vẫn mong cánh tay mình có thể phục hồi như trước.
Dù sao bầu trời mới là nơi yêu thích nhất của Vũ tộc.
Ninh Phỉ không có nhiều tự tin.
"Thần Thú chỉ bảo rằng phương pháp này có thể sử dụng, nhưng thành công hay không còn phụ thuộc vào phán đoán của ta." Anh nhìn Lão Thạch Đầu thở dài: "Trong tình huống chưa chắc chắn, ta thật sự không nên cho nàng hy vọng."
Lão Thạch Đầu có chút hối hận, khi đó ông quá xúc động nên đã nói với Bồ Đào rằng sứ giả có thể chữa cánh cho nàng, nhưng không ngờ tình trạng của Bồ Đào khác với Đại Vũ. Cánh của Đại Vũ bị gãnh nhưng mới gãy, nên có thể nối lại, còn cánh của Bồ Đào đã gãy lâu, xương đã liền lại nhưng bị lệch nên vẫn không thể cử động.
"Thử xem sao." Cuối cùng Ninh Phỉ nói.
Cánh tay bị gãy của Bồ Đào được bôi một lớp thuốc tê dày, loại thuốc tê này do Ninh Phỉ pha chế theo sách. Khi thuốc tê có tác dụng, anh cố gắng hết sức, đập gãy phần xương đã liền lại của Bồ Đào.
Mục Vân Sở đứng bên cạnh hỗ trợ sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi mới không hét lên. Tay cầm thuốc run rẩy không ngừng, trong lòng cảm thán sự vĩ đại của các bác sĩ.
Dù đã được bôi thuốc tê, nhưng Bồ Đào vẫn đau đớn không chịu nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ninh Phỉ xoa bóp phần xương gãy của cô, nối lại, bôi thuốc mỡ rồi dùng băng vải cố định, sau đó dùng miếng tre để giữ chắc.
"Như vậy là được rồi chứ?" Bồ Đào hỏi với vẻ đầy hy vọng.
Ninh Phỉ nói: "Ta cũng không biết nữa, cho dù có lành lại, ngươi cũng không thể bay lâu như trước. Dù sao xương cánh đã bị tổn thương..."
Bồ Đào thấy như vậy đã là tốt lắm rồi: "Chỉ cần bay được là đủ."
"Ít nhất đến mùa mưa mới có thể tháo nẹp hoàn toàn, trong thời gian này cánh tay cô tuyệt đối không được va chạm hay dùng lực, hiểu không?" Ninh Phỉ dặn dò: "Còn đây là thuốc, tuy rất đắng nhưng rất có lợi cho cơ thể ngươi, nhớ uống hàng ngày."
Sau khi tiễn Bồ Đào, Ninh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn đôi tay của mình, đôi tay vốn thành thạo cầm súng giờ đây run rẩy: "Đây là lần đầu tiên tôi thực hiện việc nối xương cho người."
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến," Mục Vân Sở lau mồ hôi trên trán: "Việc này quá khó khăn, tôi không thể học nổi trong chốc lát."
"Trước tiên cậu hãy nắm vững cách chế biến thảo dược và làm thuốc mỡ, những thứ khác để sau."
Những thú nhân bị bệnh đã uống thảo dược giảm viêm hạ sốt, giờ đều yên lặng ngủ. Các thú nhân khác cũng được Đại Hoa và những người khác giúp đỡ tắm nước ấm, quấn mình trong lớp da mềm mại và ngủ ngon lành.
Họ thật sự đã quá mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày vẫn chưa hồi phục.
Trong số mười quả trứng mà Bồ Đào mang đến, có vài quả đã mất đi dấu hiệu của sự sống, hiện tại chỉ còn lại tám quả trứng sống. Hai bà mẹ đang ấp trứng càng cẩn thận chăm sóc, khi lương thực đầy đủ, họ sẽ không từ bỏ bất kỳ một con non nào.
Mấy ngày sau, những thú nhân bị bệnh đã hồi phục, không thể phủ nhận khả năng tự chữa lành của thú nhân rất mạnh. Họ chỉ bị bệnh do kiệt sức và đói khát, sau vài ngày uống canh gà nhân sâm, sắc mặt cũng hồng hào trở lại, hầu hết đều có thể đi lại.
Hầu hết các thú nhân đều có lòng tự trọng rất cao, vài thú nhân trẻ khi vừa hồi phục đã muốn tham gia đội săn. Họ chưa đóng góp gì cho bộ lạc này, sao có thể thoải mái hưởng thụ thức ăn và sự chăm sóc ở đây?
"Việc các ngươi có thể hộ tống mọi người đến đây đã là rất đáng quý, nhưng nếu các ngươi ra ngoài lúc này mà bị bệnh thì sao? Trước khi hồi phục hoàn toàn, đừng làm việc lung tung, bộ lạc của chúng tôi không thiếu thức ăn này." Ninh Phỉ khuyên những thú nhân: "Dù các bạn muốn làm việc cũng có thể đợi đến mùa xuân. Mùa xuân chúng tôi sẽ rất bận rộn, phải xây nhà mới, khai hoang đất mới, hái quả dại và đào rau dại, việc gì cũng cần người."
"Nhưng chúng tôi sẽ không yên tâm." Một trong những thú nhân nói.
Ninh Phỉ thở dài, anh bàn với Đại Hoa, quyết định dạy họ dệt vải, xay bột và những việc lặt vặt khác. Những thú nhân này thậm chí còn đảm nhận việc nấu bữa sáng, họ học từ Lão Thạch Đầu cách nấu cháo và hấp bánh bao, mỗi ngày dậy từ sớm bận rộn, thậm chí còn mang bữa sáng đến từng nhà.
Vì các thú nhân không khóa cửa khi ngủ, họ cứ vào trong để bữa sáng trên bếp, tiện thể thêm than đá vào bếp.
Hơn nửa tháng sau, Đại Vũ và những người khác cuối cùng cũng trở về.
Trong những cái sọt tre chứa đầy các thú nhân non và vài thú nhân trưởng thành yếu ớt, còn có một sọt tre chứa nhiều trứng của Vũ tộc!
"Tình hình bên đó rất nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn chúng ta trưởng." Đại Vũ giao sọt tre cho Lão Thạch Đầu và Mục Vân Sở, sau đó kể lại những gì họ đã chứng kiến với Ninh Phỉ.
"Bên đó nhiều ngọn núi đã sụp đổ, mặt đất nứt ra những khe lớn, tạo ra nhiều hố sâu, trong đó đầy nước. Hàng chục bộ lạc đã bị ảnh hưởng, còn có vài bộ lạc của Vũ tộc, nhiều cha mẹ đã chết để bảo vệ con non và trứng. Chúng tôi đã lật đá tìm thấy vài con non và trứng còn sống."
Sự tường thuật bình tĩnh ấy khiến Ninh Phỉ lo lắng, anh có thể dùng trí tuệ và không gian của mình để cho thú nhân có cuộc sống sung túc, nhưng trí tuệ của anh không thể chống lại những nguy hiểm từ thiên tai. Dù ở thế giới trước, động đất, lở đất và lũ quét cũng là những thứ con người không thể chống lại, người ta chỉ có thể làm công việc cứu trợ sau thảm họa.
"Vẫn còn vài thú nhân trưởng thành, chúng tôi nói với họ nếu muốn thì có thể đến đây sống, còn tùy họ quyết định."
Những con non được đưa về được các thú nhân khác trong bộ lạc nhận nuôi, một số thì để Tiểu Bạch chăm sóc. Những con non của Vũ tộc chủ yếu được Tiểu Bạch nhận nuôi vì chỗ y ở đều là thú nhân Vũ tộc, thuận tiện cho việc chăm sóc.
Mặc dù những con non đã mọc nhiều lông hơn so với kền kền nhỏ nhưng trông rất gầy yếu, so với kền kền nhỏ trông như những con gà con mới nở.
Đại Hắc cũng ôm hai con non, đó là hai con cáo nhỏ, xám xịt và gầy yếu, không có sức sống. Hắn đặt chúng lên giường sưởi đầy những con non trong nhà Tiểu Bạch, đứng ở cửa nhìn thú nhân Hồ tộc đang cúi đầu cho đàn con non Vũ tộc ăn.
Tiểu Bạch nhìn thấy hai con cáo nhỏ thì giật mình: "Chúng từ đâu ra vậy? Vừa rồi ta không thấy!"
"Ta mang chúng về," Đại Hắc im lặng một lúc rồi nói: "Nghe nói chúng lớn lên sẽ có màu trắng."
Tiểu Bạch nhanh chóng liếc nhìn hắn, giơ tay vuốt đầu con cáo nhỏ.
Hai con cáo nhỏ ngửi thấy mùi đồng loại, cuối cùng cũng ngừng run rẩy, rúc vào Tiểu Bạch.
"Nơi này của ngươi đã không còn chỗ nữa," Đại Hắc đột nhiên nói: "Tối nay ngươi ngủ ở đâu?"
"Ngủ duwois đất là được." Tiểu Bạch xếp từng con một thành hàng, đắp lớp da mềm mại lên chúng.
"Dưới đất rất lạnh."
"Ở đây ấm hơn chỗ ta từng ở, hơn nữa bên cạnh con non không thể thiếu thú nhân trưởng thành chăm sóc được." Tiểu Bạch vuốt ve từng con non: "Chị Đại Hoa đã có năm con non để chăm, các thú nhân khác vừa sinh con không lâu, không thể nhận thêm con non mới, có lẽ phải đợi đến mùa xuân. Nhưng họ sẵn sàng vắt sữa cho con non uống."
Những thú nhân có khả năng nhận nuôi con non đều đã nhận một hoặc hai con, nhưng lần này con non quá nhiều, chỉ còn cách để ở đây.
Những thú nhân mới đến đều phải chen chúc nhau ngủ, hơn nữa cơ thể họ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chưa kể đến việc chăm sóc các con non.
Lần này mang về hơn ba mươi quả trứng của Vũ tộc, các chị em Hổ Điêu và Kim Điêu đều cố gắng ấp trứng, ngay cả Bồ Đào với cánh tay bị thương cũng ngồi trên giường sưởi để ấp trứng. Họ ngồi cả ngày, không hề thoải mái như những thú nhân bận rộn, thậm chí còn mệt mỏi hơn.
Nhưng nghĩ đến mùa xuân bộ lạc sẽ tràn đầy những con non, vẫn khiến mọi người vui vẻ cười ra tiếng.
"Ngươi có thể đến chỗ ta nghỉ ngơi, ta cho phép ngươi ngủ với ta." Đại Hắc cứng nhắc nói.
Tiểu Bạch lại nhìn hắn một cái, một lúc sau mới nói: "Hay ngươi đem mấy con non Vũ tộc này về bên ngươi, dù sao các ngươi đều là Vũ tộc, chúng cũng sẽ thân thiết với ngươi hơn."
Đại Hắc nhìn những con non Vũ tộc chen chúc nhau giống như những con gà con trụi lông. Mặc dù hắn đã làm việc rất chăm chỉ khi giải cứu đàn con nhưng hắn thật sự thiếu kiên nhẫn khi chăm sóc những con tưởng như chạm vào sẽ chết.
Hắn không nói gì, không kiên nhẫn hừ một tiếng rồi quay đi.
Ninh Chinh cũng không vui vẻ gì, vốn dĩ hắn muốn cùng Ninh Phỉ thoải mái trải qua mùa tuyết, mỗi ngày ngủ nướng, ăn thịt nướng, đắp người tuyết, thật vui biết bao. Nhưng ai ngờ một đám thú nhân đột nhiên xuất hiện, làm gián đoạn kế hoạch của hắn, khiến gương mặt vốn lạnh lùng của hắn càng thêm lạnh lùng.
Khi biết Ninh Phỉ muốn nhận nuôi hai con non Hổ tộc, sự không vui này suýt nữa bùng nổ.
"Ta không thích!" Đêm khuya, Ninh Chinh bắt đầu nhõng nhẽo.
"Tại sao? Mặc dù không phải màu trắng, nhưng những con hổ con màu cam thật sự rất đáng yêu. Nếu ngươi thích màu trắng, mấy con báo tuyết con cũng không tồi." Ninh Phỉ nghĩ đến những con non lông mượt, lòng cảm thấy ngứa ngáy. Mặc dù không đẹp bằng những con non lớn lên trong bộ lạc, nhưng anh chắc chắn có thể nuôi chúng béo tốt và khỏe mạnh.
"Ta không cần!" Ninh Chinh dụi đầu vào vai Ninh Phỉ: "Ta cũng rất đáng yêu mà, hơn nữa ta vừa mới trưởng thành mà ngươi đã muốn nuôi con non khác, ta không vui."
Ninh Phỉ dở khóc dở cười: "Ngươi đã trưởng thành rồi, các thú nhân khác sau khi trưởng thành đều sẵn sàng làm cha, hay là ngươi chỉ muốn có con của riêng mình?"
"ta không cần con, con của ai cũng không cần, ta chỉ muốn ở cùng ngươi thôi!" minh chinh nổi giận: "Ta không muốn anh mỗi ngày bận rộn như vậy, chỉ biết chăm sóc người khác, ta chỉ muốn ngươi chăm sóc ta, giống như trước kia! Biết vậy ta đã không để ngươi làm tộc trưởng bộ lạc, mỗi ngày ngươi đều bận rộn vừa về là ngủ, đâu còn nhìn thấy ta? Bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện?"
Ninh Phỉ ngạc nhiên nhìn con hổ lớn trước mặt, để tránh Ninh Phỉ mang hai con non về, Ninh Chinh giờ đây bắt đầu ngủ dưới dạng thú, cơ thể dài hơn ba mét chiếm gần hết giường đất, không chừa chỗ cho ai khác.
"Bọn Tiểu Sở đều bàn nhau nuôi dưỡng con non, lần này có nhiều con non Vũ tộc như vậy, y muốn nhận nuôi mấy con non Kim Điêu." Ninh Phỉ có chút hâm mộ.
Những con non hiện đang ở chỗ Tiểu Bạch, vì bị hoảng sợ quá lớn, rất dễ bị bệnh, nên chúng đều ở chỗ Tiểu Bạch, có cặp đôi Hổ Điêu chăm sóc. Khi con non hồi phục, Đại Vũ sẽ mang về nuôi.
"Họ là họ, ta không quan tâm." Ninh Chinh vẫn bướng bỉnh.
Ninh Phỉ thở dài, anh không hiểu tại sao Ninh Chinh lại phản đối mạnh mẽ như vậy, chỉ đành nói: "Được, không nuôi, ta chỉ nuôi ngươi thôi, được chưa?"
Ninh Chinh hừ một tiếng, cuối cùng không làm loạn nữa.
Anh em nhà Tôn nhận nuôi mấy con non Lang tộc, mặc dù họ vẫn chưa có bạn đời, nhưng nuôi con non cùng tộc sẽ dễ dàng hơn vì hiểu rõ tập tính của nhau. Những ai nhận nuôi con non hầu hết đều nhận con non cùng tộc.
Cũng nhờ có con non, các thú nhân cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn. Họ bắt đầu bàn bạc xem mùa xuân sẽ khai hoang bao nhiêu mẫu đất cho đủ, thậm chí còn chạy ra ngoài khảo sát địa hình.
Thú nhân báo cái tên Tùng cũng chọn hai con báo con, dự định đợi đến mùa xuân xây nhà mới sẽ mang về nuôi. Hiện tại, nàng vẫn phải sống chung với các thú nhân khác, không thể nuôi con non được.
Nhưng điều đó không làm nàng buồn, mỗi ngày nàng đều đến chỗ Tiểu Bạch, cùng Tiểu Bạch chăm sóc con non.
Người thất vọng nhất trong bộ lạc có lẽ là Đại Hắc, hắn nằm dài trên giường, xung quanh là một đám con non Vũ tộc. Dưới sự dẫn dắt của kền kền nhỏ, đám con non này dần mạnh dạn hơn, ăn no uống đủ rồi thì leo lên người Đại Hắc, nhảy lên nhảy xuống, thậm chí có con dám giẫm lên mặt hắn mà không sợ vị thú nhân Vũ tộc mạnh nhất này nổi giận.
Đại Hắc nhấc cánh một con non trên đầu mình, ném nó sang một bên.
Hắn thật sự không hiểu, tại sao mình đã chủ động tốt như vậy, còn nhường nửa giường cho con cáo kia, mà sao y vẫn không vui?
Hơn nữa, mình còn tặng hai con cáo nhỏ trắng làm quà, rõ ràng nó rất vui mà.
Thật phiền phức!
Thú nhân cáo thật phiền phức!
Trong khi các bộ lạc khác đang lo lắng không biết làm sao để vượt qua mùa tuyết u ám này, bộ lạc của Ninh Phỉ lại tràn đầy sức sống.
Những đống tuyết cao được thú nhân đắp thành nhiều hang động lớn nhỏ, những con thú non kêu lên vui vẻ, chạy nhảy trong hang.
Các thú nhân trưởng thành dệt vải dưới ánh mặt trời, giã ngô, xay bột và đậu nành. Những thú nhân khéo tay cùng Tiểu Bạch may áo lông thú cho thú nhân mới đến, những thú nhân lớn tuổi nằm phơi nắng, nhìn đám con non hồi phục sức sống, lòng cũng thấy vui hơn.
Ba bà mẹ Vũ tộc vẫn đang ấp trứng, cha Hổ Điêu và Kim Điêu chịu trách nhiệm cho ba bà mẹ này ăn uống, còn dẫn dắt những con non Vũ tộc đã có thể vỗ cánh vài cái tập bay.
Ninh Phỉ đếm ngón tay tính toán số lượng hạt giống rau hiện có, bàn bạc với Mục Vân Sở về việc trồng ở đâu. Hơn nữa, mùa xuân đến lò luyện sắt của họ sẽ mở. Giờ đây có đá than, họ có thể luyện ra sắt chất lượng cao hơn, cố gắng trang bị mỗi nhà một chiếc nồi sắt lớn.
Đại Vũ dẫn Ninh Phỉ đến khu vực Tam Bất Quản để lấy quặng sắt đỏ, lần này Ninh Phỉ mang về nhiều quặng, có thể làm ra nhiều thỏi sắt hơn.
Lão Thạch Đầu đang bàn bạc với vài thú nhân thích làm gốm về kế hoạch nung gốm vào năm sau, ông phát hiện ra rằng đất sét có màu khác nhau có thể tạo ra gốm có màu khác nhau, một số loại gốm không biết trong đó có pha thêm gì mà bề mặt rất mịn màng.
Trụ Tử đang dạy vài thú nhân làm lồng hấp, nếu mùa xuân họ làm được nồi sắt, mỗi nhà đều có thể hấp bánh bao, màn thầu và khoai lang, nhưng hiện tại bộ lạc chỉ có chưa đến hai mươi cái lồng hấp, hoàn toàn không đủ dùng.
Những thú nhân mới đến lần đầu tiếp xúc với nhiều thứ như vậy, dường như mắt và tay họ không đủ để khám phá. Cuối cùng họ hiểu vì sao lại có lời đồn ấy...
"Nghe chim di cư nói, có một bộ lạc kỳ diệu, họ có đủ thức ăn để ăn trong mùa đông, bất kể loài con non nào cũng có thể nuôi sống, ngay cả thú nhân già cũng rất được chào đón, bọn họ có thể đổi sức lao động lấy thức ăn và được tôn trọng..."
Bộ lạc này, hoàn toàn khác với bộ lạc của mình.
"ta nguyện ý gia nhập bộ lạc này, hoàn toàn trung thành với Thần Thú, cầu xin Thần Thú bảo hộ, xin Thần Thú ban tên!"
Họ thành kính quỳ trước bức tranh Thần Thú, Ninh Phỉ và Mục Vân Sở đứng hai bên.
Bạch Hổ và Kim Điêu ngẩng cao đầu, ở phía sau bảo vệ sứ giả, họ nhìn những người trước mặt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ngón tay Ninh Phỉ lướt qua đầu các thú nhân này: "Thần Thú sẽ bảo vệ những tín đồ trung thành, chỉ cần các ngươi chịu lao động, thì sẽ có thức ăn dồi dào, cuộc sống tươi đẹp. Thần Thú sẽ ban cho các ngươi tên, từ nay các ngươi sẽ trở thành một phần của bộ lạc..."
Ngôi làng một trăm người, đã thành công!