Edit: Cú Mèo
Beta: chưa beta
***
Đối với những người không phải trưởng làng, dù là rút thưởng hay gói quà may mắn thì những thứ bên trong luôn không phải thứ họ muốn.
Ninh Phỉ im lặng nhìn hàng trăm cây ăn quả trước mặt, khẽ thở dài.
Trong bộ lạc không thiếu trái cây, đáng tiếc hệ thống không quan tâm ký chủ thiếu cái gì.
Một trăm cây nho, một trăm cây mận và một trăm cây lựu được chất đống trong góc của kho không gian. Hiện tại vẫn là mùa đông, cho dù muốn trồng cây ăn quả cũng không có chỗ để trồng.
Nhưng cũng may, sau khi không gian của anh được nâng cấp, hệ thống đã cho anh hạt giống dưa hấu và hạt hướng dương, hai loại cây trồng này mang lại cho Ninh Phỉ cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều so với nho và lựu.
Mùa đông vẫn còn kéo dài, nhưng những quả trứng chim kia bắt đầu có động tĩnh. Cái mỏ sắc nhọn mổ vào vỏ trứng, lộ ra những cái đầu nhỏ ướt sũng.
Đám thú nhân đã chuẩn bị tốt nhân thịt có thể cho lũ chim non ăn, Tiểu Bạch cầm đũa đút từng miếng vào miệng mở rộng gào khóc đòi ăn kia, một đợt ấp ra mười con chim non, có cả đại bàng vàng, đại bàng hổ, đại bàng biển, nhưng tiếc thay lũ chim non mới chui ra khỏi vỏ lại xấu xí như vậy, chỉ biết há miệng ríu rít xin ăn nên khiến thú nhân Thú tộc ghét bỏ.
Nhưng chỉ sau vài ngày, lông chim bắt đầu mọc ra, lông xù giống như quả bóng lăn trên giường, cực kỳ đáng yêu.
Tổng cộng có hơn bốn mươi quả trứng, nhưng chỉ nở được ba mươi mốt con, tuy nhiên đây cũng là một số lượng rất lớn, tương đương với ba mươi mốt con non trong bộ lạc.
Mỗi sáng sớm, ba mươi mốt con chim non này cùng một đám chim non nửa lớn khác bắt đầu há miệng kêu rít tít đòi ăn, ba con chim mẹ, chim ba và Tiểu Bạch đều bận rộn lo cho con non. Suy cho cùng, chim bố mẹ bình thường chỉ phải chăm sóc năm sáu con non, nhưng hiện tại có tổng cộng hơn bốn mươi con, một con số rất lớn.
Có điều hơn mười năm nữa, hơn bốn mươi con non này sẽ là một đội trinh sát, vận chuyển hàng hóa, chiến đấu và săn bắn đáng ngưỡng mộ, chúng quả thật là báu vật trong lòng Ninh Phỉ.
Hiện tại các bộ lạc cách nhau rất xa, chỉ dựa vào tộc thú nhân để liên lạc bằng cách chạy trên đất rất mất thời gian, với đội trinh sát này, Ninh Phỉ cảm thấy thời gian mình mở cửa giao thương giữa các bộ lạc đang càng ngày càng gần hơn.
Những con non thường được chăm sóc bởi những thú nhân Vũ tộc, cùng với sự giúp đỡ của Tiểu Bạch. Tuy nhiên, năm con kền kền nhỏ vẫn chỉ nhận ra y, mỗi khi khát hoặc đói, chúng chỉ kêu gào và tìm Tiểu Bạch, ngay cả Đại Hắc và những người khác bọn chúng cũng không để ý.
Phòng của Tiểu Bạch bây giờ đầy các loại con non, bao gồm cáo truyết, báo tuyết, linh miêu, vài con hổ con chưa được nhận nuôi và hai con gấu nâu nhỏ. Cùng với năm con kền kền nhỏ, cháu ngoại hồ ly nhỏ và Tiểu Bạch, chiếc giường đất vốn rộng rãi dần bị chen chật ních.
Nhưng Tiểu Bạch có mệt mỏi cũng có vui sướng, mỗi ngày mở mắt nhìn thấy một giường đầy lông, trong lòng mềm nhũn, dù có mệt đến mấy cũng cam tâm tình nguyện. Trước đây y chỉ nghĩ đến việc nuôi dạy những đứa cháu của mình, nhưng hiện tại hy vọng của y là có thể nuôi những con non này lớn lên khỏe mạnh, trở thành những thú nhân dũng mãnh.
Ninh Phỉ cũng vừa mệt vừa vui.
Số lượng con non trong bộ lạc gần bằng số lượng thú nhân trưởng thành, hơn nữa những con này sau khi tỉnh chỉ có thể ăn. Những thú nhân trưởng thành vẫn có thể nhịn đói một hai bữa, nhưng đám con non này thậm chí không thể nhịn đói một bữa, một ngày có thể ăn năm sáu bữa. Đám thú nhân ban đầu định mùa đông lười biếng không thể không khôi phục công việc sáng dậy sớm đi săn, việc đầu tiên sau khi đi săn chính là cắt bỏ phần thịt mềm nhất của con mồi để cho con non, sau đó mới là thức ăn của chúng.
Những chú hổ do hổ sinh sinh ra đã được vài tháng tuổi, thân thể khỏe mạnh, vì thế hà dẫn đầu đem mấy con hổ non về, để lại một nửa giường trống cho Tiểu Bạch.
Sau hơn một tháng ăn bổ sung, những chú hổ con này cuối cùng cũng được uống sữa ngọt ngào của mẹ, được mẹ ôm vào lòng liếm láp, khiến chúng tăng cân nhanh chóng, không còn gây ồn ào vào ban đêm nữa.
Dù sao con non đều rất thích vòng tay của bố mẹ.
Những con non còn lại của Tiểu Bạch hầu hết đều thuộc các chủng tộc khác nhau trong bộ lạc đều đã cai sữa, bọn chúng cực kỳ ỷ lại Tiểu Bạch, chúng chiến đấu với nhau mỗi ngày để chiếm lấy vị trí bên cạnh Tiểu Bạch, có vài lần đánh nhau túi bụi, làm cho Tiểu Bạch cạn lời. Cuối cùng chỉ có Đại Hắc trầm mặt xuống cho từng con một cái tát trên mông, bọn chúng mới dừng lại.
Đại Hắc trở thành người mà đám nhóc con này sợ nhất, bọn chúng dám dám làm nũng hoặc đùa giỡn với Tiểu Bạch, nhưng vừa nhìn thấy Đại Hắc, chúng lập tức rụt cổ lại, giả vờ ngoan ngoãn, nũng nịu đáng yêu, vì sợ mình bị đánh.
Ninh Phỉ rất thích những đứa nhỏ lông xù này, đáng tiếc Ninh Chinh quá độc chiếm và hay ghen tị, cho dù anh chỉ đến ôm hôn nhẹ con non, sau khi trở về cũng sẽ bị Ninh Chinh ôm hôn lại, nhất định phải loại bỏ toàn bộ mùi không thuộc về mình trên người Ninh Phỉ mới coi như xong việc.
Sau vài lần, anh chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám ôm.
Một đêm nọ, gió ấm áp từ phía nam chậm rãi thổi vào nơi bị đóng băng, sáng sớm khi mặt trời mọc, tuyết trên mái nhà bắt đầu tan, chảy xuống đất thành từng giọt, tạo thành một dòng suối nhỏ.
Mùa xuân đã đến.
Băng tuyết tan đã trở thành chuyện đau đầu nhất của đám thú nhân trưởng thành, trước kia chỉ có mấy con non, cho dù toàn thân đầy bùn cũng có thể tắm rửa sạch được. Nhưng bây giờ ngoài sân đầy con non, con nào cũng ồn ào. Bọn chúng đặc biệt chọn nơi có vũng nước để chơi đùa, nhảy nhót, khi chơi chúng còn vui vẻ nhào về phía cha mẹ cùng chú dì, ông bà nội, hận không thể dây bùn đất lên tất cả mọi người.
Nước nóng cũng không dám dừng lại, lời mắng của người lớn cũng không ngăn được đàn con chơi đùa, chỉ cần một con dẫn đầu, đám còn lại quên lời dặn dò và đòn roi ra sau đầu, sau đó lại bị người lớn túm cổ kéo về nhà tắm từng đứa một.
Khi gió xuân thổi qua, rừng núi vốn bị bao phủ bởi băng tuyết lại được phủ một màu xanh dịu dàng, những chú chim du hành dần dần bay về, khu rừng im lặng lại truyền đến tiếng chim hót líu lo.
Nghi khi băng trên mồ tan đi, gỗ ngâm trong hồ được đám thú nhân kéo lên phơi khô, chuẩn bị xây nhà. Lò luyện sắt cũng được dọn sạch và phần còn lại của lò cũng được đặt lên.
Dưới sự lãnh đạo của Ninh Phỉ, đám thú nhân đã xây dựng một khu vực rộng lớn với hàng rào xung quanh quảng trường, có một số khung leo núi nhân tạo và hòn non bộ được xếp bằng đá từ thân cây, dùng làm nhà trẻ cho con non.
Tiểu Bạch và Bồ Đào trở thành người chăm trẻ duy nhất trong nhà trẻ này, chăm gầm năm mươi con non, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. May mắn thay, có hai con đại bàng hổ nhỏ đến giúp đỡ, chúng đứng trên gốc cây giám sát đàn con non, ai dám "vượt ngục" sẽ bị bắt trở về, chúng sẽ học người lớn dùng cánh đánh hai cái trên mông những con non.
Đáng tiếc những con non coi đây là trò chơi mới, đại bàng hổ suốt ngày bị hành hạ.
Hầu như tất cả thú nhân đều bận rộn, ngoài việc xây nhà, phơi gạch bùn, cắt đá, bọn họ còn phải mở thêm năm mươi mẫu đất mới, đất cũ cũng cần được cày xới và làm cỏ.
Chuồng thỏ được chia thành hơn hai mươi con một chuồng, những con thỏ này quá nhỏ để làm thức ăn nhưng vì lông của chúng mềm mại, thích hợp để làm đệm và quần áo cho con non nên cũng rất được ưa chuộng.
Những con cừu non năm ngoài đều đã trưởng thành, khi gió xuân thổi qua cũng bắt đầu rục rịch, trong bộ lạc lại tăng thêm dê con mới. Lợn rừng cũng đã bước vào giai đoạn trưởng thành, để chào đón những chú lợn con mới, đám thú nhân phải xây chuồng lợn trong sân nhà mình.
Tuy nhiên, dã tính của những con dê này vẫn chưa được loại bỏ, ý tưởng sử dụng bò rừng để cày xới đất của Ninh Phỉ đã tan tành, anh chỉ có thể dùng cuốc ra đồng mỗi ngày, chỉ có thể bán lưng cho trời bán mặt cho đất. Anh quyết định qua vài ngày sẽ giết những con dê để lấy thịt vì chúng thật sự rất khó nuôi.
May mắn thay, có những con bò con trong số những con vật được thả trong không gian, nhưng nó chỉ mất hai tháng để trưởng thành. Mặc dù vào thời điểm đó tất cả cây trồng trên đồng đều đã được trồng nhưng năm tới vẫn có thể mong chờ một chút.
Vào mùa thu năm ngoái, đàn vịt mẹ không thể kiềm chế được thói quen di chuyển của mình, nhẫn tâm ném hết các vịt con xuống, tự mình bay đi. Nhưng năm nay vịt con và gà con đã lớn, chỉ cần vài ngày nắng nóng là có thể nhặt trứng trong tổ.
Nhiều loài chim hoang dã và đàn động vật từ phía nam trở về lại xuất hiện ở bên hồ, lần này thậm chí còn xuất hiện một đàn thiên nga trắng và đen, chúng tao nhã trôi nổi trên mặt nước, hưởng thụ vẻ đẹp của lãnh thổ mới này.
Mục Vân Sở lại kéo lưới đánh cá năm ngoái ra.
Bởi vì mùa đông trong bộ lạc có quá nhiều người nên về cơ bản toàn bộ lương thực dự trữ trong kho đều ăn sạch, chỉ còn lại hạt giống. May mắn thay, vào mùa đông đám thú nhân cũng đi săn, nếu không bọn họ thật sự sẽ không thể kiếm sống được.
Vừa đầu xuân, Hồ Thủy, nữ thủ lĩnh của bộ lạc hồ ly, đã đến mời mọi người dạy trồng trọt cho bộ lạc bọn họ, Ninh Phỉ để Tôn Đóa đi, vì hai ngày nay Tôn Đóa đã tham gia vào tất cả việc trồng cây, có thể dạy tốt đám Hồ tộc kia.
Hồ tộc cũng đến vài lần nhưng đến để đổi than đá lấy muối, tiêu, bột ớt. Về phần trồng trọt, Hồ tộc nói không quan tâm, bọn họ vẫn thích ăn thịt hơn, hơn nữa Hồ tộc có lãnh thổ rộng lớn, không thiếu con mồi.
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng chỉ mới trôi qua mùa đông mà số lượng người trong bộ lạc này đã tăng lên nhiều như vậy, lại có nhiều con non như vậy! Những con non này vừa nhìn là biết không phải thú nhân của bộ lạc sinh ra, hẳn là nhặt từ nơi khác về.
Thủ lĩnh Hồ tộc có chút hâm mộ, một bộ lạc có thể nuôi nhiều con non như vậy hẳn rất mạnh mẽ, nhưng hâm mộ thì hâm mộ nhưng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc nuôi con non của những chủng tộc khác. Bộ lạc bọn họ có một mùa đông ấm áp vì họ có nhà, tất cả những con non sinh ra năm ngoái đều an toàn sống sót, mùa xuân này những thú nhân mới sẽ bước vào thời kỳ sinh sản, bọn họ cũng sẽ có nhiều con non hơn.
Đại Hắc cũng không rời đi, dường như hắn đã quên mình đã nói sẽ rời đi vào mùa xuân. Nhưng hắn cũng không làm nghi thức gia nhập bộ lạc này. Thân là một thú nhân mạnh mẽ, hắn vẫn có tính khí ngang ngược của mình, hắn không biết tại sao mình lại phải chịu đựng sống chung với nhiều người như vậy, cũng không biết tại sao hắn lại phải chịu đựng sự "quấy rối" của một đám cọ non. Mỗi ngày hắn đều đi theo thú nhân khác ra ngoài đi săn, nhưng hắn lại mang theo con mồi về sớm, hắn sẽ âm thầm lột da con mồi, cắn thịt mềm thành từng miếng nhỏ, sau đó lại nấu một ít cháo thịt ngon bưng đến nhà trẻ.
Bất tri bất giác, hắn dường như đã biến mình thành đầu bếp nhà trẻ.
Mùa xuân là mùa khiến đám thú nhân bồn chồn nhất, tuy rằng mỗi ngày đều kiệt sức nhưng đến đêm, đám thú nhân cường tráng đều ngủ không được. Bởi vì có thú nhân mới gia nhập, trừ một số ít thú nhân có bạn đời, thậm chí ngay cả lão Thạch Đầu cũng tỏ vẻ ân cần với cô báo hoa mới tới.
Nếu ở trong một bộ lạc bình thường, những thú nhân trên 40 tuổi sẽ bắt đầu đối mặt với viễn cảnh bị trục xuất khỏi bộ lạc vì thể chất yếu đuối, tuy nhiên, lão Thạch Đầu đã được nuôi dưỡng trong bộ lạc này được vài năm và bộ lông của ông vẫn mượt mà, tinh thần của dồi dào, cho dù ra ngoài săn thú cũng sẽ không thua những người trẻ tuổi, dù sao ông có kinh nghiệm rất phong phú.
Chỉ là trước đây trong bộ lạc có già có trẻ, lão Thạch Đầu ngày nào cũng bận rộn, không có thời gian suy nghĩ vấn đề cá nhân của mình. Dù sao vẫn còn rất nhiều người trẻ độc thân. nhưng hôm nay trong bộ lạc có một cô gái báo hoa cùng tuổi đến bộ lạc, ông không khỏi bị cô ấy hấp dẫn.
Đại Hoa và những người khác đều ủng hộ chuyện này, kể từ khi bạn đời của lão Thạch Đầu qua đời, ông đã một mình chăm sóc Đại Hoa cho đến khi Đại Hoa lấy chồng, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho con của Đại Hoa.
Con báo già đã cố gắng rất nhiều này cuối cùng cũng có một cuộc sống thoải mái, cơ thể đã được điều trị trở nên rất khỏe mạnh nên mọi cảm xúc bị đè nén đều bộc phát khi gặp được đúng người.
Không lâu sau, cô gái tên Nguyệt Nhi chuyển đến phòng của lão Thạch Đầu và Trụ Tử.
Trụ tử còn hai năm nữa mới trưởng thành, mỗi đêm đều ôm con báo nhỏ được Nguyệt Nhi nuôi, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên kia bức màn tre, ảo tưởng về bạn đời tương lai của mình, sau đó tiến vào giấc mơ ngọt ngào - dù sao trong mộng cái gì cũng có, có đủ loại báo hoa xinh đẹp để nhóc lựa chọn, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Nhưng khi toàn bộ bộ lạc tràn ngập bong bóng màu hồng, Ninh Phỉ lại cảm thấy có chút khó chịu.
Ninh Chinh là một người trưởng thành và mạnh mẽ, dù trải qua một ngày mệt mỏi nhưng đến buổi tối hắn vẫn tràn đầy năng lượng. Hắn không muốn đi tìm hổ nữ, nên mỗi đêm đều ôm Ninh Phỉ mộng xuân, điều này khiến Ninh Phỉ cảm thấy có chút không đúng.
Hai thanh niên hỏa lực mười phần sống cùng nhau vào ban đêm có thể làm được gì? Hơn nữa xung quanh các loại hormone nhộn nhạo, không cẩn thận liền làm ra chuyện khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Hai người cách nhau một bức tường mỗi đêm đều vỗ tay, tuy Mục Vân Sở vẫn khoe khoang bọn họ chỉ là anh em giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Ninh Phỉ nhìn thắt lưng không thể đứng thẳng và đôi chân đi khập khiễng của y, cảm thấy điều này đã thoát khỏi phạm vi giúp đỡ lẫn nhau. Nói một cách trực tiếp hơn, nếu Mục Vân Sở là một cô gái đại bàng vàng, có lẽ y có thể để trứng trong vòng mười ngày nửa tháng.
Hôm nay ban đêm gian nan hơn ban ngày, ban ngày bận rộn giống như chỉ chớp mắt trời đã tối, nhưng buổi tối lại dài đằng đẵng như vậy, bên cạnh có một con mèo trắng to lớn đang làm hành động đáng yêu và ngốc nghếch, bốn móng vuốt của nó không hề thành thật. Ninh Phỉ rất quen thuộc với thể chất của hắn, trong chuyện này anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng Ninh Chinh. Mấy ngày canh phòng nghiêm ngặt mới bảo vệ được trinh tiết của hoa cúc nhỏ, nhưng anh hiểu rõ là hiện tại anh đang bị tấn công, anh không biết mình có thể bảo vệ trinh tiết được bao lâu.
Trên thực tế, điều anh mong muốn là tìm được một cô gái linh miêu để sống đến hết cuộc đời, sau vài năm thì sinh thêm mất con linh miêu nhỏ. Đương nhiên Ninh Chinh cũng sẽ tìm một con hổ nữ, có thể sinh ra một mèo con màu cam, có thể là một mèo con màu trắng, mặc kệ màu gì cũng sẽ rất đáng yêu.
Nhưng không biết vì lý do gì trong khoảng thời gian này, anh rất ít khi nghĩ đến nữ linh miêu, Ninh Chinh thậm chí không thèm để ý tới hổ nữ. Ngay cả một người mù cũng có thể thấy rõ năng lượng mà con mèo trắng to lớn này thể hiện đối với mình.
Không một con thú nhân trưởng thành nào lại có mong muốn sở hữu người cùng giới mạnh mẽ như vậy, trừ khi anh ta thích thú nhân đồng giới đó.
Trong bộ lạc không phải không có thú nhân đồng giới, trong bộ lạc của bọn họ có một cặp vợ chồng nhận nuôi một hổ con và báo con, họ sống hạnh phúc mỗi ngày và trông không khác gì những cặp vợ chồng khác.
Chỉ là cho tới bây giờ Ninh Phỉ không cảm thấy mình sẽ cong, dù sao anh cho rằng mình thẳng đã hơn hai mươi năm, hai kiếp cộng lại thành ba mươi năm, một người thẳng ba mươi năm trong tình huống mà không thể không cong, quả thật có chút luống cuống.
Và người duy nhất anh có thể chia sẻ là Mục Vân Sở.
Nhưng bản thân Mục Vân Sở cũng là đồ ngốc, y một bên tỏ vẻ chuyện này rất bình thường, một bên còn nói nếu như ở tận thế có thể tìm bạn đời thì quá tốt, y sẽ không quan tâm đối phương là trai hay gái, nhưng một bên y cũng giải thích rằng y và Đại Vũ là anh em tốt.
"Vậy, ý tôi là nếu như tôi và A Chinh ở bên nhau, cậu nghĩ thế nào?" Ninh Phỉ ngập ngừng hỏi.
Mục Vân Sở sửng sốt: "Cái gì? Hai người còn chưa ở bên nhau sao??"
Ninh Phỉ:...
"Tôi luôn coi hắn như em trai của tôi, hắn cũng gọi tôi là anh trai." Anh nghiêm túc thể hiện sự đơn thuần giữa mình và Ninh Chinh.
Vẻ mặt Mục Vân Sở phức tạp nhìn anh, hỏi: "Trong mắt Ninh Chinh đều là anh, chỉ cần anh còn ở trong bộ lạc, hắn sẽ luôn bên cạnh anh. Còn anh thì sao, mở miệng ra đều là A Chinh là của anh, kết quả là anh nói với tôi rằng hai người chỉ là anh em thôi sao?"
Ninh Phỉ tức giận nói: "Cậu và Đại Vũ mỗi đêm đều làm tình trước mặt đàn con, tôi có nói sai không? Cậu cũng cho rằng hai người là anh em sao!"
Vẻ mặt của Mục Vân Sở trở nên phức tạp.
Y im lặng một lúc rồi nói: "Tôi cảm thấy Đại Vũ... có thể sẽ tìm được những cô gái đại bàng vàng khác. Cậu ta rất thích trẻ con, những đứa trẻ mà cậu ta nhận nuôi cũng rất thích, nếu như là con ruột của cậu ta... Tôi không giống vậy, nơi này không giống với quê hương trước đây của tôi, hơn nữa bộ dạng bất cần của tôi, làm sao có cô gái nào có thể thích tôi? Nếu vậy nếu tôi thích Đại Vũ, nhưng tôi không muốn cản đường cậu ta, anh hiểu không?"
Ninh Phỉ không ngờ rằng bình thường Tiểu Sở dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì, lại có suy nghĩ như vậy, anh nói: "Thú nhân rất trung thành với bạn đời của mình, chỉ cần ở bên nhau, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, tôi nghĩ rằng Đại Vũ cũng rất thích cậu."
Mục Vân Sở cười nói: "Chuyện của anh còn không nghĩ ra mà lại giải thích mọi chuyện với tôi, anh cho rằng tôi có thể tin được sao?"
ninh phủ đứng trong sân, nghĩ tới những lời Mục Vân Sở đã nói, trong lòng càng thêm hỗn loạn.
Mục Vân Sở đang dẫn theo mấy thú nhân đi bắt cá trong hồ, lương thực trong suối rất dồi dào, nhưng lương thực dự trữ lại không có, Mục Vân Sở đã quen với việc tích trữ lương thực có cảm giác bị đe dọa, hơn nữa, cá được nuôi trong suốt mùa đông chắc thịt, hầm canh hay hầm ăn đều rất ngon, nhóm mèo lớn đặc biệt thích.
Hầu hết hải sản dự trữ trong mùa đông đều đi vào dạ dày của đám mèo lớn này.
Ninh Phỉ gãi đầu dứt khoát không nghĩ nữa, loại chuyện này phải xem số phận, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, cho dù bây giờ anh nghĩ nát óc cũng không biết mối quan hệ sẽ phát triển như thế nào.
(*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: ý chỉ mọi chuyện đến cùng rồi sẽ êm xuôi.)
Nhiều hố cây được đào trước, sau nhà và cạnh quảng trường, Ninh Phỉ lấy cây non trong không gian ra phân phát cho đám thú nhân, trồng những cây non trong hố. Qua một tháng nữa là đến mùa hoa nở, lúc đó nhiều cây ăn quả trên núi sẽ nở hoa, đến tháng sáu những cây này sẽ nở hoa, đến mùa thu sẽ thu hoạch được nhiều trái.
Thú nhân Hổ tộc lại đến để đổi đồ gốm, lão Thạch Đầu dẫn một nhóm thiếu niên đi nhiều nơi khác nhau để mang về nhiều loại bùn đất có nhiều màu sắc khác nhau, bọn họ dùng đất để tạo đồ gốm có nhiều màu sắc khác nhau, có đồ gốm đỏ có âm thanh như sắt, hoa văn đẹp mắt, có đồ gốm tráng một lớp men mịn bên ngoài.
Một số thú nhân khéo tay còn có thể tạo hình một số hình dáng động vật nhỏ, một số thú nhân muốn cuộc sống thú vị hơn, làm bình gốm có cổ thon dài để cắm hoa. Những thứ này sau khi đốt lửa, nhanh chóng bị đám thú nhân cướp sạch.
Những chiếc bình đó được nhiều người ưa thích, trên núi có rất nhiều loài hoa dại, đám thú nhân hái hoa rồi cắm vào trong bình đặt trên tủ đầu giường hoặc bệ cửa sổ, khiến cả căn phòng sáng sủa hơn.
ninh phủ cũng vui vẻ tham gia, anh làm một ít đồ gốm như chén nhỏ, nhưng đáy lại có một cái lỗ. Sau khi đốt dùng dây thừng thắt lại rồi treo trước cửa, gió thổi qua liền phát ra âm thanh leng keng, thu hút rất nhiều con non đến xem.
Mục Vân Sở chép lại một ít công thức đơn giản từ sách khoáng vật, y cùng Đại Hoa và Tiểu Bạch nghiên cứu cách nhuộm da động vật và vải lanh, hiện tại màu duy nhất được thử nghiệm là màu đỏ sẫm, đây là loại bột màu đơn giản nhất.
Lúc Ninh Phỉ đi thu thập quặng hematit, anh cũng nhặt được một ít quặng ngọc, sau mùa xuân khi bộ lạc không quá bận rộn, anh có thể sử dụng những quặng ngọc này để chế tạo một số phụ kiện nhỏ, đã đến lúc các cô gái trong bộ lạc nên ăn mặc đẹp lên.
Mùa xuân còn chưa qua được một nửa, gà vịt trong bộ lạc đã có dấu hiệu làm tổ. Ninh Phỉ vội vàng lấy hết trứng gà, trứng vịt mà mình đã tích trữ ra, nhét vào dưới mông đàn gà vịt đang làm tổ, chờ đợi thêm gà con, vịt con xuất hiện trong bộ lạc.
Mùa đông bọn họ đã ăn thịt gà trống, vịt đực và thỏ đực, nhưng số lượng thỏ vẫn còn nhiều, những con vật bé nhỏ này lại sinh quá nhiều, mỗi năm để năm, sáu lứa, mỗi lứa ít nhất là sáu bảy con thỏ con. Khi mùa xuân vừa đến, lão Thạch Đầu lại chia tổ cho những con thỏ này, trong sân đều xây một tổ thỏ, bên trong chứa đầy thỏ béo màu trắng xám.
Có thể trong vài năm nữa, mùa đông bọn họ không cần đi săn cũng có thể ăn được thịt tươi.
"A Phỉ, A Phỉ!" Một thú nhân Hổ tộc đi tuần tra trên núi chạy trở về, trên người hắn có vài vết thương, "Lang tộc xâm lấn lãnh thổ chúng ta, ta cùng Lỗi ca, A La đánh không lại! Lỗi ca cùng A La ở lại chú ý đến bọn họ, kêu ta trở về báo tin..."
"Lang tộc?" Ninh Phỉ chợt đứng dậy, "Bọn họ họ điên rồi sao?"