Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 71:Em yêu anh




Nam chính đã rời đi, kịch hay đã hết, mọi người lần lượt ra về, ai cũng rôm rả bàn tán về chuyện ngày hôm nay. Thật là một buổi lễ đính hôn có một không hai.

Ông bà Thụy đỡ lấy Thuỵ Nhan đang khóc lóc :'Chuyện ngày hôm nay coi như Thụy gia chúng tôi trèo cao, ngã đau vậy cũng không hối hận, chỉ là từ giờ hai nhà coi như không quen biết.'

\- 'Ông bà bình tĩnh\, chuyện này chúng tôi sẽ giải quyết\, chắc chắn nó chỉ là nhất thời ham chơi thôi\.' Bà Lâm vội nói\.

Ông Thụy tức giận :'Chuyện hôm nay Thụy gia chúng tôi mới là người nhục nhã thực sự, từ giờ chúng tôi không muốn con gái mình khổ, cũng không muốn qua lại. Xin phép.'

Nói rồi hai ông bà đưa cô ta ra xe, bà Lâm tức giận nhìn Đường Gia Huy :'Con biết chuyện này?.'

Anh ta nhẹ giọng :'Con biết.'

'Choang' Số ly thủy tinh trên bàn bị bà Lâm hất mạnh xuống bàn :'Loạn rồi, loạn cả rồi.'

Khương gia khép nép đi đến, nét mặt ái ngại :'Thực sự xin lỗi, chúng tôi cũng không hề nhận ra điều này...'

\- 'Câm miệng\, tôi đã phải dùng một số tiền lớn để mua con gái của các người về\, nhưng nó lại là loại người đê tiện lẳng lơ\, quyến rũ em chồng mình\, từ giờ nó sẽ không còn là người của Đường gia nữa\.'

Ông Khương thành thật nói :'Thực sự chúng tôi cũng bất ngờ như bà....'

\- 'Không cần giải thích\, Đường thị sẽ rút lại vốn lúc trước rót vào Khương thị\, chỉ mong Khương thị đứng vững được\.\.\.' Bà Lâm nói\.

Ông Khương tái mặt :'Đừng...chuyện này không thể...'

\- 'Chúng ta đi\.' Bà Lâm nói với Đường Gia Huy và ông Đường đang đứng đó\, bên ngoài phóng viên đang chờ họ ra\.

\- 'Phu nhân\, bà nghĩ sao về chuyện Nhị thiếu gia hủy bỏ lễ đính hôn trong ngày hôm nay?'

\- 'Mọi chuyện sẽ giải quyết thế nào?'

\- 'Chủ tịch\, ông nói gì đi\. Mọi người định làm thế nào?'

Tại khu chung cư F3, Đường Duật Hành mở cửa xe cho cô rồi cả hai từ từ đi vào trong, có vài người đã nhận ra họ, vì buổi lễ đính hôn này phát trực tiếp nên biết được tin tức này là chuyện dễ hiểu.

\- 'Đường thiếu gia\, anh cùng cô ấy sẽ thành một cặp thật sao?' Vài người phụ nữ tiếc nuối hỏi\.

\- 'Ngưỡng mộ cô ấy quá\.\.\. '

\- 'Nhìn họ cũng đẹp đôi mà'\.

Khương Gia Hy cúi mặt, anh không đáp lại gì, chỉ lẳng lặng đưa cô vào thang máy. Bước vào đến nhà, Khương Gia Hy thẩn thờ ngồi xuống ghế sofa, anh để cho cô có thêm thời gian suy nghĩ, bước vào phòng tắm trước , anh bật vòi nước lên.

Khương Gia Hy nhìn xuống sàn nhà, trong đầu trống rỗng.

Lúc này anh đi ra ngoài, trên người là chiếc khăn tắm quấn bên dưới che đi vật nam tính kia.

Anh cầm lấy một chiếc áo sơ mi cho cô :'Gia Hy, vào đi tắm đi. Để bản thân sảng khoái thì em mới có thể suy nghĩ tiếp được.'

Cô cầm lấy, từ từ đứng dậy, đi vào trong phòng tắm. Đường Duật Hành thở dài, nắm lấy tay cô :'Em có hối hận không?'

Khương Gia Hy nhìn cổ tay mình nằm trong tay anh, cô lắc đầu, nhỏ giọng đáp :'Em không biết.'

Cậu không nói nữa, thả tay cô ra cho cô vào trong.

Qua vài phút sau, Khương Gia Hy đi ra ngoài, chiếc áo sơ mi trắng của cậu rộng thùng thình che lấy dáng người nhỏ nhắn của cô.

\- 'Lại đây\.' Cậu nhìn về phía cô\, nhàn nhạt nói\.

Khương Gia Hy đi về phía cậu, bị cậu kéo ngồi lên đùi mình :'Chúng ta không ai đoán trước được chuyện ngày hôm nay cả.'

\- 'Vâng\.' Cô gật đầu\, ngoan ngoãn nói\.

Cậu nắm lấy tay cô :'Rời đi như vậy, em có thấy hối hận không?' Cậu sẽ tôn trọng quyết định của cô, nếu cô muốn quay về cùng Đường Gia Huy, cậu sẵn sàng đồng ý, bởi vì cảm xúc con người không thể đánh lừa được.

Cô thấy ánh mắt của cậu rất phức tạp, khẽ lắc đầu :'Em không hối hận.'

Vừa rồi trong phòng tắm cô đã suy nghĩ kĩ mọi chuyện rồi.

Cậu mãn nguyện ôm cô vào lòng, Đường Duật Hành khẽ nói :'Sau này chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn.'

\- 'Em rất sợ\.\.\.' Cô nghẹn giọng\, nói\. Không hiểu sao nghĩ đến những sóng gió tiếp theo của họ cô lại sợ hãi như vậy\, cũng có thể cô đã quá mệt mỏi rồi\.

Đường Duật Hành vỗ nhẹ lưng cô :'Không phải vẫn còn có anh ở đây sao?'

Cô rúc vào hõm vai anh :'Có anh thật tốt'.

Như nhớ ra chuyện gì đó, cô ngẩng đầu lên :'Thật ra em vẫn chưa nói vớ anh một chuyện..'

\- 'Là chuyện gì?' Anh vén mái tóc của cô lên rồi nói\.

Khương Gia Hy cắn môi :'Thật ra em và Đường Gia Huy...'

Hơi thở cậu ngưng đọng lại, cô định thú nhận chuyện này để làm cậu khó thở thêm sao. Ngón tay đặt nhẹ lên môi cô :'Đừng nói...'

Cô lắc đầu, biết cậu vẫn luôn hiểu lầm chuyện này, nắm lấy tay cậu :'Em và anh ta chưa xảy ra chuyện gì cả. Thực sự bọn em...chưa từng làm cái chuyện đó.'

Trời ạ! Lòng cậu như có hàng nghìn pháo bông đang bay lượn, ánh mắt vui mừng :'Em nói thật sao?'

\- 'Vâng\.' Cô khẽ gật đầu\.

\- 'Vậy\.\.\.dấu vết hôm đó\.\.\.?' Anh nhíu mày hỏi\.

Khương Gia Hy cắn môi :'Là do Lạc Phong...'

Cậu hiểu rồi, tức là hôm đó hắn ta hôn cô thì cậu đã may mắn đến kịp, rồi sau đó vì dấu hôn đó mà gây ra hiểu lầm, hại cậu luôn khó chịu mấy ngày nay. Cô thì tốt rồi, lừa cậu lâu như vậy, nhưng đến bây giờ mới giải thích.

\- 'Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này\, em định lừa anh mãi mãi luôn sao?' Cậu véo nhẹ mũi cô\, rồi hỏi\.

Khương Gia Hy mím môi :'Không phải anh đính hôn cùng Thụy Nhan sao? Em nói ra mọi chuyện sẽ khác gì sao?'

\- 'Tất nhiên sẽ khác\.' Cậu nói\.

Khương Gia Hy nắm lấy tay cậu :'Em vẫn còn một chuyện muốn nói.'

\- 'Anh nghe đây\.' Cậu nghiêm túc trả lời\.

Khương Gia Hy khẽ cắn môi :'Em yêu anh, thực sự rất yêu.'

Môi tạo nên một đường cong, ôm lấy cô :'Anh cũng yêu em...'

Khương Gia Hy chớp mắt nhìn cậu, bốn từ đó cô đều nghe được không sót một chữ nào, đây là câu mà cô mong đợi nhất, cuối cùng cậu cũng đã nói ra rồi.

Không cho cô suy nghĩ thêm, cậu vồ lấy cô, đè cô xuống ghế sofa :'Không chỉ yêu...anh còn cần em.'

Nói rồi cậu áp môi mình lên môi cô, Khương Gia Hy chủ động vòng tay ôm nhẹ cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn, bàn tay anh đi vào trong áo cô, bên trong cô không mặc đồ lót.

'Tít...'tít...'tít..' Lúc này chuông điện thoại reo lên, anh khẽ nhíu mày.