Mê Hoặc Ánh Trăng Nhỏ

Chương 2: Quá khứ




10 giờ 30 phút, tối cùng ngày hôm đó.

Ngồi bên cạnh của sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm thoáng đãng. Chỉ có ánh trăng là sáng lấp lánh cùng với những vì sao đêm đang chiếu rọi một khoảng vào trong căn phòng ngủ tối tăm. Làn gió cuối hạ đầu thu khẽ thổi qua mang theo hương cỏ cây xanh rờn, nó mang theo cả tâm hồn tôi. Tôi ước bản thân có thể tỏa sáng như ánh trăng, soi sáng màn đêm mù mịt trước mắt. Nhưng tôi lại chẳng tuyệt đến thế.

Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát và yếu đuối. Chỉ biết dùi mình vào sâu thẳm màn đêm tối tăm, không dám bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình, đối diện với chính nỗi sợ của bản thân, với chính quá khứ của mình.

Thật hèn nhát.

Tôi ghét bản thân mình, ghét cái sự sợ hãi của bản thân, ghét cái sự yếu đuối của chính mình. Nhưng tôi lại chẳng thể mạnh mẽ như ánh trăng xua tan đi màn đêm mù mịt.

...

Bố tôi, một doanh nhân thành đạt. Nên luôn có nhiều người phụ nữ vây quanh ông.

" Mẹ ơi.. " Giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ vang lên, nó đang núp sau người mẹ, tay nắm chặt lấy áo mẹ

Người mẹ không trả lời, gương mặt sững sờ, bởi phía trước mặt là người chồng của cô cùng với một người phụ nữ khác.

Vẫn giữ thái độ sững sờ đó nhưng nước mẹ mắt dần trào ra, người mẹ ôm lấy Trúc Bạch bên cạnh, run run nói : " Ha..hay con lên trên phòng đi nhé "

Đứa trẻ nhỏ thấy mẹ khóc nó cũng khóc theo, ôm chặt lấy mẹ, người nó run run. Nó năm nay cũng mới chỉ gần 6 tuổi nhưng rất thông minh nó biết người phụ nữ trước mặt nó kia là người tình của bố nó. Đây không phải lần đầu tiên mẹ nó biết bố nó ngoại tình nhưng lần này có lẽ bố đã quyết định muốn ly hôn luôn rồi. Mẹ nhẫn nhịn trong suốt thời gian qua chỉ vì muốn cho Trúc Bạch một gia đình trọn vẹn, có đầy đủ cha mẹ.

Nhưng người mẹ đó nào có biết, mỗi lần mẹ khóc, nó ở ngoài cửa nghe và đủ hiểu hết tất cả, nhưng cuối cùng nó vẫn chọn cùng với bố và mẹ diễn cho "trọn vẹn vở kịch" này. Một vở kịch của một gia đình hạnh phúc.

Tuy còn nhỏ nhưng nó rất hiểu chuyện, vẫn ôm chặt mẹ không buông, khóc nấc lên từng nhịp, nó nói trong nước mắt :" C..con, con không lên đâu "

Mẹ tưởng nó ương bướng, cứng đầu không chịu lên nhưng không phải, nó sợ khi nó đi rồi sẽ không ai bảo vệ cho mẹ nó nữa.

" Bảo lên thì lên đi cái con nhỏ này "

Người phụ nữ trẻ bên cạnh bố cất tiếng nói đầy chán ghét nhìn nó.

Mẹ bên cạnh nghe thấy cô ta chửi con mình liền quát lại :

" ..Ha? Cô nghĩ cô có quyền gì mà chửi con tôi? Chỉ là một kẻ thứ ba hèn hạ thì cô lấy quyền gì mà mở miệng ra nói con tôi? "

Cô người tình kia cười khẩy nói : " Oh~! Chị gái à, chắc chị chưa nghe câu : kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba nhỉ ~ "

" Còn quyền gì hả? "

" Quyền sắp được làm mẹ kế của con cô đấy "

" Tính sao nhỉ, để xem nào~. Hai người lấy nhau được 8 năm thì tôi và chồng cô cũng đã quen nhau và ở bên nhau được gần 6 năm rồi đấy nhỉ từ khi cô mang thai con nhỏ đó đấy. "

Nói xong cô ta đưa tay che miệng cười thành tiếng.

Mẹ tức tối, đưa tay định tát cô ta, nói : " Có ly hôn thì tôi cũng sẽ giành quyền nuôi con, con là con của tôi mấy người có quyền gì mà mang nó đi "

Người đàn ông bên cạnh dữ chặt lấy tay mẹ, bấy giờ mới lên tiếng, tiếng nói đanh thép, cứng rắn vang lên :

" Minh Tú! Đủ rồi, quyền quyết định là của Trúc Bạch, theo ai là quyền của con bé "

" Vì con nhỏ đó mà anh quát em? " Cô ta bực bội nói

Ông ta không quan tâm lời nói của cô ta mà lại quay sang nhìn Trúc Bạch, thay đổi tôn giọng thành nhẹ nhàng, trìu mến rồi nói :" Trúc Bạch, con muốn theo ai, con về với bố, con thích gì bố cũng sẽ mua cho con "

Ông ta đưa tay giang rộng ra muốn ôm lấy con nhưng Trúc Bạch đã chạy ra sau lưng mẹ, nó nói trong nước mắt :

" Con ghét bố... "

Người đàn ông cũng không quá bất ngờ vì câu trả lời, ông ta có chút thoáng buồn rồi nói : " Được. Vậy ba để ngôi nhà này cho con "

Rồi ông ta quay sang nhìn mẹ, rồi nói tiếp : " Cô nhớ chăm sóc con đàng hoàng "

Người phụ nữ, Minh Tú bên cạnh ông ta giẫy nẩy lên, giọng nói nũng nịu pha chút tức giận :" Sao lại để cho nó chứ, chẳng phải ngôi nhà này của anh sao? "

Ông ta bình thản, quay sang vỗ về người phụ nữ bên cạnh, nói :

" Nhưng Trúc Bạch là con của anh, để cho nó rồi chúng ta sẽ mua nhà mới to và đẹp hơn nữa được không " vừa nói ông ta vừa đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của cô ta.

Cô ta vui vẻ, ôm lấy người ông ta, đáp : " Tất nhiên là được rồi chồng yêu ~ "

Cô ta nói mà cố tình kéo dài, nhấn mạnh hai chữ " chồng yêu " ở cuối như để trêu chọc mẹ, quay sang liếc mắt qua mẹ, cô ta tỏ vẻ mặt khinh bỉ rồi cuối cùng cùng bố rời đi.

...

Từ sau hôm đó, mẹ và tôi lại chẳng thể thân thiết, gần gũi như trước nữa. Mẹ bận công việc, rất bận, không thể cùng ngồi với tôi, dạy tôi đánh đàn piano nữa. Cũng không có thời gian mà dạy tôi học, nấu cơm cho tôi ăn nữa. Tôi nhớ mùi vị cơm mẹ nấu, nhưng biết mẹ đang bận nên cũng không dám đòi hỏi.

Mẹ tôi bắt đầu đâm đầu vào công việc, bà là một người phụ nữ rất giỏi, từng theo học trường Đại học MIT thuộc trường top danh giá ở Mỹ, tốt nghiệp chuyên ngành kinh doanh và quản lý nhưng cuối cùng bà lại chọn từ bỏ tất cả để về bên bố, trở thành một người vợ hoàn hảo, nội trợ, tận tâm chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng mẹ nhận lại được gì chứ? Là sự phản bội.

Nhưng cũng chính vì sự bồng bột của tuổi trẻ ấy, mẹ tôi cãi lại lời ông bà ngoại mà từ bỏ hết sự nghiệp, tương lai sáng lạng phía trước cưới bố tôi. Chính vì sự việc ấy nên từ đó đến giờ, mẹ tôi và ông bà ngoại cũng vốn dĩ đã đoạn tuyệt quan hệ. Mẹ tôi, một cô con gái ương bướng, cứng đầu nhưng cũng rất trưởng thành và chín chắn, biết chịu trách nhiệm với chính điều mà bản thân đã lựa chọn.

Trong sâu thâm tâm, tôi vẫn hằng yêu mẹ rất nhiều, tôi nể phục người mẹ tuyệt mĩ của tôi, tôi biết mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều điều tồi tệ nhưng lại không có ai chia sẻ, chính tôi cũng vậy. Thế nên tôi vẫn luôn muốn nói với mẹ rằng :

Con yêu mẹ rất nhiều. Người phụ nữ mạnh mẽ của con.

Đứa bé chưa đầy 6 tuổi đó, tôi từ khi biết chuyện của bố mình. Tôi ghét bố, ghét cả hai chữ " trà xanh " và " kẻ thứ ba ". Tôi căm hận những người phụ nữ đã phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tôi ghét họ, căm hận tất cả những đã làm tổn thương mẹ tôi. Ghét đến nỗi phát điên.

Nhưng như vậy thì có sao chứ?

Cuối cùng, chính tôi lại "mang danh" loại người mà bản thân mình ghét nhất, căm hận nhất.

Thật nực cười..

Toàn thân như không còn sức lực, gục xuống bên cửa sổ, mắt tôi thẫn thờ rồi từ từ nhắm lại. Một giọt nước mắt lại rơi xuống nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên mỉm cười, một lần nữa tôi lại tiếp tục chìm vào dòng hồi tưởng của bản thân, về một giấc mơ hão huyền.

...

* Tách..tách * rồi * Rào rào *

Một cơn mưa rào bớt chợt xuất hiện giữa màn đêm tối tăm. Mưa rơi qua từng khe lá, đọng lại trên từng ngọn cỏ, cành lá rồi cuối cùng cũng rớt xuống. Mưa rơi tận xuống dưới góc tối tăm, nơi mà cả ánh trăng sáng cũng không thể chiếu tới. Một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trong màn đêm đó, hai tay ôm chặt lấy chân, gục mặt xuống cứ thế mà khó nhọc khóc lên từng hồi.

Hu..hức..

Cơn mưa đến bớt chợt nhưng cô lại chẳng để ý đến nó. Mưa rơi xuống mái tóc, quần áo rồi từ từ khiến cả người ướt sũng. Nhưng chắc có lẽ, sự lạnh giá mà cơn mưa mang tới không bằng sự "lạnh giá" trong trái tim cô bây giờ được.

Đột nhiên, cơn mưa như dừng rơi, cô không cảm nhận được hạt mưa rơi thêm vào người mình nữa. Trời tạnh rồi sao? Không, vẫn còn nghe được tiếng mưa rơi ngoài kia. Mưa chưa tạnh? Nhưng sao nó không rơi lên người cô nữa? Ha? Đến hạt mưa cũng chán ghét cô sao.

Từ từ ngưởng mặt lên, trước mắt cô là màn sương đêm mù mịt. Nhưng cũng ở ngay gần đó lấp ló một tia sáng duy nhất trong màn đêm, nó như một vì sao còn sót lại giữa bầu trời xám xịt. Mắt chưa quen với ánh sáng ấy, cô nheo mắt nhìn lại. Cô sững sờ, bất ngờ rồi ngước đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước mặt, là một người con trai với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần âu đen. Trên tay anh ta còn đang cằm một chiếc ô che chắn cho cô.

Thấy cô nhìn, người con trai đó tiến lại gần hơn, cất giọng nói nhẹ nhàng, trìu mến :

" Ánh trăng nhỏ, ngồi giữa trời mưa như vậy sẽ rất dễ ốm đấy "

Cô giật mình, đôi mắt cô khó hiểu nhìn về người con trai trước mặt. Khóe miệng cô mấp máy nói ra ba chữ :

" Anh..là ai? "

Người con trai đó mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn cô lại đau xót đến cùng cực. Anh đáp :

" Anh là Lâm An. "

Anh đứng trước mặt cô mà như tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh, chói lóa khiến mắt cô không nhìn rõ được mọi vật, đến tận bây giờ, quen với thứ ánh sáng đó cô mới nhìn rõ được mặt anh.

Người con trai trước mặt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cùng với chiếc quần âu đen. Anh ta như tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ trước mắt cô, gương mặt tuấn tú, hoàn hảo không một chút sơ hở, không chút khuyết điểm. Đẹp đến mức làm cho vạn vật xung quanh đều bị lu mờ, chúng đều đang tự ti trước anh, khiến Trúc Bạch sững người lại trong vài giây.

Cô ấp úng hỏi tiếp :

" Sa..sao, sao anh lại ở đây.."

" Anh đến để dỗ dành công chúa của anh đấy "

"..."

Lâm An cúi người ngồi xuống đối diện với cô, đưa tay lau nước mắt anh hỏi :

" Giờ công chúa kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra với em được chưa ạ? "

Bàn tay anh run run, lau nước mắt cho cô, nhìn người con gái nhỏ bé không biết đã phải gánh chịu biết bao tủi nhục, anh buông tay xuống, nắm chặt lại thành nắm đấm nhưng vẫn không khỏi run rẩy. Ánh mắt nhìn cô mà đau xót, nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiều mà anh cay đắng, nhưng lại không thể bảo vệ cho cô.

Cô gật đầu, vừa kể như càng khóc to hơn, dù đã cố kìm nén vào trong nhưng không thể. Cô không biết anh là ai thế nhưng lại có một sự tin tưởng nhất định của cô đối với anh, nên cô đã kể hết lòng mình ra :

" Mọi người, các bạn ở trường đều không tin em, họ tẩy chay em, họ kêu em là trà xanh. Nh...nhưng, nhưng thật sự em không có làm.."

" Anh tin em " Anh ngắt lời cô, giọng nói khẳng định

" Thật.. ạ " Cô bất ngờ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, anh còn chưa nghe lí do nữa mà?

" Thật! giờ em nín đi, anh dẫn em đi chơi. Không tốt không tiếc Trúc Bạch hiểu không? " Anh đáp, đưa tay ra định ôm lấy cô nhưng rồi lại bỏ xuống, anh sợ cô sợ anh. Đành nén ham muốn của mình lại

" Sa..sao, sao anh biết em tên Trúc Bạch "

Anh vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn đang hỗn loạn, đôi mắt đó tràn đầy sự lo lắng. Anh như tự trách mình chả giúp gì được cho cô, chỉ biết an ủi cô, lấy tay lau nước mắt cô lần nữa nói giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng qua :

" Biết rất nhiều là đằng khác "

Rồi anh vội vàng nói tiếp như vừa nhớ ra chuyện gì đó quan trọng :" Hứa với anh đừng có ý định tự tử được chứ? "

Tay anh để trên mặt cô mà run rẩy, đôi mắt của anh đỏ lên, chua chát không nói lên lời

Cô sững người, mở to đôi mắt nhìn anh như bị nói trúng tim đen, gục mặt xuống, òa khóc, đưa tay lên che mặt, cô nức nở, khó nhọc nói ấp úng : " Em..."

Thấy cô như vậy, anh đấm tay một cú mạnh xuống đất như để kìm nén cơn tức giận, bóp chặt tay mình đến rách da, rách thịt, càng trách bản thân mình hơn. Rồi anh từ từ tiến lại gần ôm cô, một giọt nước mắt của anh khẽ rơi lên tóc cô. Anh cố gắng làm giọng điệu vui vẻ nhưng cay đắng vô cùng nói :

" Em hứa đi. Làm ơn "

Nhận được cái ôm có phần bất ngờ từ anh, cô khẽ giật mình, một hơi ấm từ anh truyền qua người cô, cô ngỡ ngàng chả phải người ta thường nói là hồn ma thì người sẽ rất lạnh sao? Nhưng...nhưng sao anh lại ấm thế này? Ngưởng mặt lên nhìn người con trai đang ôm chặt mình, giọng cô nghẹn ngào, run run nói : " Em...em hứa "

"..."

Mở mắt, thoát khỏi dòng hồi tưởng, trái tim tôi đau nhói khi nhớ lại lần đầu tiên gặp anh trong giấc mơ ấy, từ năm lớp 8 đến tận giờ tôi cũng đã mơ thấy anh 665 lần. Trái tim tôi, nó quặt thắt lại mỗi khi nghĩ về anh, đau đến không thở nổi nữa.

Tôi là một người rất ít khi hứa với người khác. Bởi một khi đã hứa thì chắc chắn phải thực hiện được...Nhưng lời hứa trong vô thức đó với anh, tôi cũng không biết nữa..

Gục mặt xuống bên cửa sổ, tôi nhắm nghiền mắt lại ngăn cho nước mắt rơi, cắn chặt lấy môi của mình, ghìm nén lại cảm xúc của bản thân.

Tôi nhắm chặt mắt, mở miệng tiếp tục khó nhọc nói ra từng chữ khiến trái tim tôi đau đớn :

" Nhưng...trái tim tôi..sao, sao nó lại đau thế này? "

Nó đau lắm..Đau hơn cả những lần trước. Cảm giác nó tuyệt vọng, không thể với tới, không thể có được.

Nhưng..? Chỉ là một giấc mơ với những điều hão huyền thôi mà? Từ bao giờ mà trái tim tôi lại đau như thế này..? Đây là cảm giác yêu một người sao, yêu một người không có thật?

Tôi điên rồi sao? Không biết nữa.

" Trái tim tôi..nó đau, đau lắm.., đau hơn cả lúc bị Vũ phản bội.."

Lâm An, anh bỗng xuất hiện từ trong giấc mơ của tôi, từ khi tôi bị Vũ phản bội. Anh dịu dàng như vì sao an ủi tôi trong giấc mơ mộng ấy. Anh luôn xuất hiện vào lúc tôi yếu đuối nhất, lúc tuyệt vọng nhất, cả lúc không có ai bên cạnh. Anh như một tia sáng rực rỡ cứu rỗi cuộc đời tôi.

Một tia sáng rực rỡ hơn tất cả.

Toàn thân tôi mệt nhoài, gặng người đứng dậy bước từng bước mệt nhọc đến giường. Tôi nằm xuống, nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi nghĩ về anh. Nước mắt vẫn cứ thế rơi, nhưng tôi không quan tâm nổi nữa. Tôi muốn ngủ thật nhanh. Để được gặp anh. Để được hỏi anh rất, rất nhiều chuyện.

Ruốc cuộc...

Anh là ai?

...