DỊCH: MIN
Bầu không khí là một thứ gì đó rất lạ kì, có thể tạo ra sự lãng mạn hoặc giả tưởng, nhưng đủ để khiến con người ta ngã vào chiếc bẫy.
Sau lưng được mây mù sớm mai vờn quanh, không khí sáng sớm rất trong lành, gió cũng rất mát mẻ.
Trong một môi trường như thế này, yên lặng đối mắt với một người, không thể nói được lời nào, nhưng dường như đều nói hết ra rồi.
Suýt chút nữa Hoắc Kiêu đã bị bầu không khí này lừa gạt lần nữa, trái tim phập phồng tiếp tục nặng nề vô hạn.
May mà trước khi tới đây anh đã chuẩn bị kĩ càng, anh vẫn khá kiên định, tỉnh táo điều chỉnh lại tình cảm của mình, tặng cho cô lời chúc phúc, sau đó từ biệt nhau.
Trên cao tốc về Thân thành, có ngang qua một trạm phục vụ, Hoắc Kiêu rẽ vào và dừng xe lại.
Anh rút chìa khóa ra, hỏi Lâm San: “Con đi mua cốc cà phê, mẹ có cần mua gì không?”
Lâm San đang xem thứ gì đó, bà chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Không cần, con tự đi đi.”
Hoắc Kiêu xuống xe một mình, vươn vai hoạt động gân cốt, dạo này anh luôn cảm thấy vùng cổ nhức mỏi, nhưng không dám nói với mẹ mình, sợ lại bị quở mắng một trận.
Anh mua xong cà phê thì quay lại, lên xe sau đó liếc sang bên cạnh, Lâm San đang lướt xem dòng thời gian, bấm mở từng tấm ảnh rồi phóng to lên, nhìn mấy giây sau đó lướt sang tấm tiếp theo.
Anh nhận ra người trên tấm ảnh, là dì Văn. Văn Ánh Mai.
Hoắc Kiêu hớp một ngụm cà phê, anh không nhịn nổi cười thầm: “Con nói này mẹ, rốt cuộc là mẹ ghét dì ấy hay là yêu mà không biết?”
Lâm San ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt vô cùng ngạc nhiên: “Con đang nói gì đấy?”
Hoắc Kiêu đặt cốc cà phê xuống, khởi động xe: “Không ạ, chỉ tò mò thôi, rốt cuộc hai người có khúc mắc gì? Người ta cướp học bổng hay là cướp vị trí đứng đầu của mẹ?”
Lâm San cao giọng phủ nhận: “Sao có thể được? Đương nhiên là không phải, mẹ luôn đứng vị trí thứ nhất có được hay không?”
“Vậy thì tại sao ạ? Dì ấy và giáo sư Hoắc từng yêu đương?”
“Vậy thì càng không thể, người ta làm sao mà nhìn trúng bố con chứ.”
Hoắc Kiêu cười cười, câu này đúng là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, đẩy bản thân bà vào trong đó luôn, xem ra không phải lúc nào mẹ anh cũng minh mẫn thông tuệ, không thể công kích.
“Còn nữa, ai nói mẹ ghét bà ta.” Lâm San cúi đầu xuống, tiếp tục xem mấy tấm còn lại.
Hoắc Kiêu không ngừng oán thầm, còn không phải là ghét à, bữa cơm lần trước mỗi câu nói hệt như gương cung bạt kiếm, ngay cả nhân viên phục vụ cũng nhìn ra hai người có vấn đề rồi.
Qua một lát, cuối cùng Lâm San buông điện thoại xuống, hỏi Hoắc Kiêu: “Ấy, con với cô y tá kia thế nào rồi?”
Hoắc Kiêu ngẩn người, hời hợt nói: “Không thế nào.”
Hiển nhiên Lâm San không có sở trường trò chuyện với con trai về vấn đề tình cảm, chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào, hỏi toạc ra: “Mẹ trông dáng vẻ này của con, chẳng phải rất thích người ta sao? Vẫn chưa xác định quan hệ à?”
“Là bạn bè.” Hoắc Kiêu mím môi, “Hơn nữa cô ấy ở Kim Lăng, con lại ở Thân thành, không thích hợp.”
Lâm San khịt mũi cười một tiếng: “Con đúng là được di truyền từ bố mình, lần đầu tiên ông ấy từ chối mẹ cũng lấy lý do này, nói yêu xa không đáng tin.”
Hoắc Kiêu hỏi: “Vậy sau đó thì sao ạ? Sao hai người lại ở bên nhay thế?”
Lâm San hắng giọng, tóm gọn một câu: “Mẹ thi nghiên cứu qua đó, còn có thể thế nào nữa.”
Hoắc Kiêu nhướng mày lên, bao nhiêu năm nay chưa từng hỏi, thế mà Lâm San lại là người chủ động theo đuổi giáo sư Hoắc nhà anh, đúng là hiếm có.
“Hồi ấy mẹ mới hơn hai mươi tuổi, cuộc đời mới bắt đầu, có rất nhiều cơ hội để sửa sai, những thứ để mà bận lòng rất ít, nhưng hiện giờ còn không giống thế biết không hả? Cho nên mẹ khuyên con nên nghiêm túc cân nhắc, nếu thích người ta thật lòng thì đừng bao giờ dùng khoảng cách để làm lý do, quyết định là người này, cũng phải trò chuyện cho rõ ràng, làm thế nào để thỏa hiệp, làm thế nào để nhượng bộ.”
“Mẹ.” Hoắc Kiêu ngắt lời càng nói càng hăng của Lâm San, “Không có thật mà, người ta có người trong lòng rồi.”
Lâm San cảm thấy nghi ngờ: “Lần trước hơn ba giờ sáng con ra ngoài, không phải là đi ngắm mặt trời mọc với cô gái ấy à?”
“Hả, vâng.”
“Người ta không thích con?”
Hoắc Kiêu nói: “Con thấy có lẽ là vậy.”
Lâm San chậc một tiếng, trong lời nói tràn ngập chê cười: “Sao nhân cách với sức hút của con còn kém bố con thế? Thế này rồi mà còn không theo đuổi được.”
Hoắc Kiêu bị chặn họng, nhưng vẫn cố gắng tìm cớ cho mình: “Con cũng có theo đuổi người ta đâu, ai biết được.”
Lâm San hiểu ra: “Khà, phải đó, hệt như con chỉ cần đứng đó thôi cũng đã có người bị thu hút lại gần rồi, nhưng con tưởng các cô gái hiện giờ giống khi xưa hả? Mẹ nói với con này, các cô gái trong xã hội hiện nay đều rất tỉnh táo đấy, con càng có chiêu trò thể hiện mình hoàn mĩ, người ta càng cảm thấy con không đơn giản, càng cảm thấy buồn nôn.”
Hoắc Kiêu không hiểu nổi: “Thế là có ý gì ạ?? Biểu hiện tốt còn không được nữa sao?”
“Không phải, ý của mẹ là, vụng về chân thật luôn chiến thắng được ân cần giả tạo, hiểu chưa?”
Hoắc Kiêu cau mày, vừa hiểu vừa không.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con lễ giáo cử chỉ, nói với con sau này trong xã hoioj phải giấu giếm kỹ suy nghĩ trong nội tâm, cần phải khéo léo khiêm tốn, biết tỉ mỉ chu đáo, lấy đối phương làm trọng, biết nhẫn nại, nhưng trong tình yêu không phải như thế, nếu con thực sự thích một người, thì phải mở rộng cánh cửa trái tim, điều này chẳng phải mất mặt gì, thích chính là thích, ghét chính là ghét, con như thế nào thì chính là như thế đó. khi con và Diệp Thiền chia tay mẹ đã muốn nói rồi, con tưởng là con bé nói gì con đều nghe theo nó mà gọi là chiều chuộng là đối xử tốt với nó à? Phụ nữ rất nhạy cảm, không thăm dò được chân tình của con là hiểu ra rồi, cái gì con cũng nói ổn, cũng đồng nghĩa là chẳng sao cả, như vậy là không đủ thích, không đủ yêu.
Hoắc Kiêu không nói năng gì, mắt nhìn chằm chằm phía trước chẳng rõ là nhìn gì.
“Ba mươi tuổi đầu rồi mà còn cần mẹ dạy con yêu đương hả?” Lâm San tiếp tục thở dài, “Mẹ không giục con, con đúng là không vội tìm vợ đúng không?”
Hoắc Kiêu trả lời: “Đúng là không vội ạ.”
Lâm San nhún vai: “Well, suit yourself.”
*
Vương Nhược Hàm khoanh chân ngồi trên ghế, bên tay là đĩa dưa hấu mà Phương Xuân Hoa mới cắt xong, cô chậm rãi nhấm nháp dưa, mở biểu tượng trò chơi ra.
Cô không vội mở trận PK, mà mở danh sách bạn tốt ra, tài khoản có tên gdbxqyw hiển thị đã không đăng nhập thời gian là 7 ngày 4 giờ.
Chẳng phải đang trong kì nghỉ hè sao, làm giáo viên bận rộn như vậy à?
Bỗng nhiên chẳng còn hứng thú nữa, Vương Nhược Hàm out ra khỏi trò chơi.
“Sao con vẫn ngồi ở đây?” Phương Xuân Hoa xách chổi lau nhà đi ra.
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn đồng hồ một cái: “Chẳng phải mới bốn giờ sao ạ?”
Phương Xuân Hoa bưng đĩa dưa hấu trước mặt cô đi, thúc giục nói: “Đã bốn giờ rồi, còn không mau thay quần áo trang điểm, Tiểu Tần tan ca sẽ qua đây đón chúng ta.”
Vương Nhược Hàm cảm thấy buồn cười: “Còn trang điểm cơ ạ? Chẳng phải chỉ ăn bữa cơm thôi sao? Quen biết đã lâu rồi có nhất thiết phải thế không?”
Phương Xuân Hoa đè giọng, thần thần bí bí nói: “Dì Kiều của con nói rồi, nhà hàng này 360 độ đều là cửa sổ sát đất, cảnh đêm đẹp không kể xiết.”
Vương Nhược Hàm cười khừa khừa hai tiếng: “Con chỉ quan tâm đồ ăn có ngon không, đẹp thì có tác dụng gì.”
Phương Xuân Hoa đập lên vai cô, ra lệnh nói: “Mau đi thay quần áo!”
Vương Nhược Hàm không thể không khuất phục, dút khoát đứng lên chạy về phòng.
5h30, xe của Tần Dã đúng giờ đậu trước cổng nhà Vương Nhược Hàm.
Vương Nhược Hàm lên xe theo Phương Xuân Hoa, nhưng phát hiện Kiều Lệ Hà đã chiếm chỗ ngồi phía sau mất rồi.
Hai người mẹ cùng đồng thanh: “Hàm Hàm ngồi phía trước đi.”
Vương Nhược Hàm chỉ đành híp mắt mỉm cười, đóng cửa lại chuyển hướng sang ghế phụ lái.
Trước kia Vương Nhược Hàm cũng thường xuyên ra ngoài dùng bữa với Tần Dã, sau này anh yêu đương với Dung Hoan, số lần bọn họ ăn cơm với nhau cũng ít đi rất nhiều, liên đới theo đó là hai nhà cũng rất lâu không dùng bữa cùng nhau.
Trên đường đi, Tần Dã hỏi Vương Nhược Hàm: “Có uống trà sữa không?”
Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ, lắc đầu từ chối: “Không uống nữa, em cai đường rồi.”
Tần Dã cười ra tiếng, nghi ngờ nói: “Không phải chứ? Em cũng cai đường rồi à?”
Vương Nhược Hàm sờ lên cổ, chột dạ nhếch khóe môi lên.
Nhà hàng nằm trên tầng cao của một tòa nhà thương mại, gần đó không tiện đậu xe, Tần Dã bảo ba người họ lên trước.
Chỗ ngồi đã được hẹn trước, nhân viên phục vụ ngoài cửa dẫn bọn họ vào một bàn gần cửa sổ.
Mỗi lần Vương Nhược Hàm tới nhà hàng cao cấp yên tĩnh thế này đều không nén nổi khẩn trương, biên độ cử chỉ nhỏ hơn bình thường một lần, không dám to tiếng nói chuyện mà chỉ có thể mỉm cười, ăn một bữa cơm xong mà cả gương mặt cô đã cứng ngắc.
Kiều Lệ Hà đang gọi món, Vương Nhược Hàm nghe thấy tên món ăn, đều không biết là ăn cái gì.
Đợi món khai vị lên hết, Tần Dã mới đến nơi, anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vương Nhược Hàm.
Kiều Lệ Hà hỏi anh ta: “Sao chậm thế con, không tìm thấy vị trí đậu xe à?”
Tầm Dã uống hớp trà, trả lời: “Không phải, vừa rồi con gặp một đồng nghiệp ngoài cửa, trò chuyện đôi câu.”
Nghe đến đồng nghiệp, Vương Nhược Hàm bỗng đề cao cảnh giác, lo lắng hỏi: “Chắc không nhìn thấy chúng ta đấy chứ?”
Phương Xuân Hoa nói: “Nhìn thấy thì nhìn thấy, sợ gì chứ.”
Vương Nhược Hàm nhìn quanh bốn phía, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Tần Dã biết cô đang lo lắng tới điều gì, nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao, yên tâm ăn cơm của em đi, hai nhà hẹn nhau dùng bữa rất bình thường.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, cũng cảm thấy vừa rồi bản thân mình khẩn trương quá mức.
Hai nhà tụ họp với nhau rất bình thường, nhưng những lời đồn thổi lần trước đã tạo nên chứng ptsd cho cô rồi, giờ trông già hóa cuốc chỉ sợ lỡ như.
Vương Nhược Hàm cắn một miếng tôm muối tiêu, lặng lẽ dịch ghế của mình sáng bên cạnh một chút.
Trong cốc đã trống không, Vương Nhược Hàm vừa giơ tay lên, Tần Dã đã đi trước cô một bước lấy ấm rót nước vào giúp cô.
Vương Nhược Hàm nhẹ nhàng cảm ơn, Tần Dã đẩy món bánh mì phủ kem tới trước mặt cô.
Dùng xong bữa cơm, Vương Nhược Hàm đã ăn no bảy phần, thấy ba người còn lại không lên tiếng, cô cũng không dám gọi thêm một phần món chính nữa.
Phương Xuân Hoa với Kiều Lệ Hà nói muốn xuống dưới dạo phố, bảo hai người họ tự chọn phim điện ảnh xem.
Vương Nhược Hàm và Tần Dã nhìn nhau, luôn cảm thấy chuyện này đã được dự mưu từ sớm rồi.
“Được rồi, hai người đi dạo đi.” Cô vẫy tay, rồi nói với mẹ mình, “Mẹ thích gì thì mua nhé, con thanh toán cho mẹ.”
Bọn họ tách nhau ở lối cầu thang, Tần Dã hỏi Vương Nhược Hàm: “Em có muốn xem phim gì không?”
Anh ta lấy điện thoại rồi mở ứng dụng xem phim điện ảnh, nhưng Vương Nhược Hàm chẳng có hứng thú mấy: “Thôi quên đi ạ, xem xong thì muộn lắm, hai người họ chắc không đi dạo lâu lắm đâu.”
Tần Dã cất điện thoại vào trong túi, cười nói: “Anh đoán rằng, chẳng mấy chốc hai người họ sẽ gửi tin nhắn tới nói là bọn họ đi trước.”
Vương Nhược Hàm đồng tình gật đầu: “Chút tâm tư này của họ quá dễ đoán.”
“Vậy nói thế nào?”
Khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, Vương Nhược Hàm cũng không muốn cứ thế mà về nhà, cô vỗ tay, đề nghị nói: “Vậy thì chúng ta tùy ý dạo quanh đây thế nào?”
Tần Dã nhấc đùi lên sải bước: “Đi.”
Đi ngang qua tiệm bánh ngọt, Vương Nhược Hàm khó mà chống cự lại được sức hấp dẫn, đẩy cửa đi vào.
Tần Dã đi theo sau cô, thấy cô cong eo nghiêm túc chọn lựa, hỏi: “Chẳng lẽ em vẫn luôn dùng bánh mì sữa thay bữa chính hả?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, cười xòa.
Tần Dã thở dài lắc đầu: “Cho nên em không béo được, cơm vẫn phải ăn.”
Cô kẹp một miếng bánh kem bơ dâu tây và một miếng bánh khoai tây nghiền chà bông, ngẩng đầu lên hỏi Tần Dã: “Anh ăn gì?”
Tần Dã lắc đầu.
Lúc thanh toán, Vương Nhược Hàm vẫn đang lục tìm điện thoại, Tần Dã đã bật mã thanh toán của mình lên, nhân viên cửa hàng quét mã xong đặt đồ vào túi đưa qua cho họ, Tần Dã cầm trên tay, nói với cô: “Đi thôi.”
Mấy chục tệ, cứ nằng nặc đòi trả ngay thì khách sáo quá, cũng hơi ngượng ngùng, Vương Nhược Hàm không nói thêm gì.
Bọn họ chạy tới siêu thị một chuyến để giết thời gian, lúc chọn hoa quả, Vương Nhược Hàm lấy thêm một khay xoài và nho.
Những đồ ném vào trong xe đẩy trên cơ bản đều là của cô, lần này cô đã cầm điện thoại ở trong tay, không cho Tần Dã cướp mất cơ hội thanh toán tiền nữa.
Lúc chia túi cô còn tách riêng hai khay xoài và nho ra, đưa cho Tần Dã: “Em nhớ là dì thích ăn xoài.”
Tần Dã nhận lấy, nói một câu: “Cảm ơn.”
Trên tay đã xách túi đồ, cũng chẳng có chỗ nào để đi nữa, Tần Dã nói dứt khoát ngồi lên trên xe đợi, Vương Nhược Hàm gật đầu đồng ý.
Lên trên xe, Vương Nhược Hàm do dự nửa ngày, cuối cùng cô vẫn mở miệng nói cho rõ ràng: “Anh Dã.”
“Hử?”
“Hay là anh nói với dì đi, lần sau đừng như vậy nữa.”
“Cái gì?”
“Thì….” Vương Nhược Hàm cào tóc, “Đừng nghĩ cách để gán ghép chúng ta với nhau nữa, sao cứ nhớ nhung chuyện này kia chứ.”
Đèn trần xe tắt lụi.
Tần Dã vươn tay bấm lên nút công tắc, tạch tạch vang lên một tiếng, ánh đèn ấm áp sáng lên lần nữa, chiếu rọi gương mặt của hai người.
Quen biết mười mấy năm, lúc Vương Nhược Hàm vừa tới Kim Lăng vẫn còn là một cô bé chưa mất đi vẻ non nớt, anh ta cũng coi như nhìn cô lớn lên.
Tần Dã nhẹ giọng hỏi: “Có phải em có người mình thích rồi không?”