Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 40: Mùa hè rực rỡ của chúng ta (2)




Tôi bần thần nhìn vào điện thoại, còn dám cúp máy của tôi cơ đấy. Nhớ ra chuyện quan trọng, tôi vội vàng nhảy xuống đất, luống cuống đến mức vấp vào chân giường ngã sõng soài. Nhịn đau đứng dậy, tôi phi như bay xuống nhà lần tìm chìa khóa. Tôi không thể đợi đến lúc Đức chạy đến nhà tôi, vậy là tôi cũng chạy về hướng nhà cậu, tôi thấy mình hít thở đầy khó khăn, thấy cả nội tạng trong bụng như đang thắt hết lại. Tôi cứ chạy, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy, va cả vào người đi đường cũng chỉ vội xin lỗi mà chạy tiếp.

Ngay đến đường rẽ vào công viên đối diện nhà thờ lớn, tôi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc cũng đang chạy như tôi, thậm chí là nhanh hơn thế. Đức đứng sững lại, nhưng tôi thì không, tôi lao ào vào vòng tay của cậu ấy.

- Sao mới vài ngày mà cậu gầy hẳn đi vậy?

Đức nói, cậu loạng choạng lùi ra sau vài bước mới đứng vững, cậu cúi xuống nhìn vệt nước đã khô lại trên má tôi, phì cười:

- Hình như đây là lần đầu tiên Lam chủ động ôm tớ thì phải.

Mới vài ngày mà tôi tưởng như lâu lắm rồi không được nghe thấy giọng nói trầm ấm của Đức, không nhìn thấy ánh mắt biết cười ấy, không ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy. Mọi ấm ức chợt ùa về, tôi ngước lên nhìn gương mặt bắt đầu luống cuống của Đức, không nhịn được mà lại khóc òa lên.

- Sao thế?

Đức lúng túng không kịp phản ứng, cậu cố gắng lau nước mắt của tôi thì nó càng chảy nhiều hơn, tôi hất tay Đức ra, tôi biết như thế thật vô lý, nhưng tôi chẳng điều khiển nối bất cứ hành động nào. Đức kéo tôi gần cậu, tôi lại giãy giụa, tôi đấm thùm thụp vào ngực cậu, tôi kéo chặt áo cậu xuống, tôi thấy mình vô tình cào vào cổ cậu, để lại những vết hằn đỏ thẫm. Đức phải giữ chặt cổ tay tôi lại, cậu ghé xuống tai tôi liên tục giải thích gì đó nhưng tôi không nghe rõ, Đức càng nhẹ nhàng thì tôi lại càng phản ứng mạnh mẽ, tôi nhìn vào miếng băng trắng trên trán Đức, tôi thấy miệng mình đầy vị nước mắt, mặn chát.

- Tại sao vậy? Cậu nói... rõ ràng cậu nói sẽ không để tớ một mình mà? - Tôi nấc lên. - Thế mà cậu biến mất chẳng thèm nói với tớ câu nào cả. Cậu biết tớ đã sợ thế nào không? Nếu Vi không cho tớ biết thì cậu định không thèm nói luôn à?

Tôi thấy thấp thoáng gương mặt lo lắng của Đức qua hàng nước mắt.

- Nhìn tớ này.

Đức cố gắng ép tôi quay mặt về phía cậu, tôi lại lảng tránh.

- Tại sao vậy?

- Nguyệt Lam, nhìn tớ này.

- Cậu nói tớ phải chia sẻ cho cậu, nhưng cậu chẳng cho tớ biết gì về cuộc sống của cậu cả... rõ ràng... rõ ràng cậu nói tớ quan trọng cơ mà?

- Nhìn tớ đã.

Tôi giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay kia. Bỗng nhiên, toàn thân tôi buông thõng chẳng còn chút sức lực. Sau này, mãi đến sau này, tôi vẫn thường ngồi thẫn thờ một mình và tưởng tượng lại khoảnh khắc ấy, tôi gom nhặt từng mảnh vỡ rời rạc để chắc chắn mình không bỏ quên giây phút nào, khi mà hơi thở Đức phả vào môi tôi ấm nóng, dù chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi.

Chợt nhớ đang đứng giữa đường, tôi vội vã đẩy Đức ra dù xung quanh chẳng có một bóng người. Ánh mắt Đức phảng phất chút thất vọng, cậu kéo tôi đang đứng mềm nhũn vào công viên. Quả thật, hành động của rồi của cậu đã làm tê liệt toàn bộ suy nghĩ của tôi, tôi như người mất hồn, chỉ bừng tỉnh khi cậu gọi tên tôi đến lần thứ ba.

- Lẽ ra cậu nên nói cho tớ biết.

Hình như Đức đang cầm nhầm kịch bản của tôi thì phải? Tôi khó hiểu hỏi lại:

- Tớ nói cái gì cho cậu biết cơ?

- Lam nên nói cho tớ biết là cậu cũng thích tớ nhiều như thế.

Tôi bối rối quay đi, nhưng trong một thoáng, tôi nhận ra những ẩn ý rất khó phát giác trong câu nói ấy. Tôi thấy mình lặng đi, tôi chưa bao giờ nhìn Đức lâu đến vậy. Hóa ra từ khi bắt đầu Đức vẫn nghĩ tôi không thật lòng với cậu ư? Giờ đây tôi mới hiểu vì sao ban nãy cậu lại nhìn tôi nhẹ nhõm như thế, tôi thấy trong lòng mình dấy lên chút tự ái nhưng vội đè nén lại, đây không phải vấn đề quan trọng lúc này.

- Cậu muốn nghe từ đâu? - Đức hỏi tôi.

Tôi nhìn về phía nhà thờ vẫn đang ngân nga lời cầu nguyện, tôi không rõ mình đã trả lời chính xác như thế nào.

- Tớ không muốn nghe gì cả, nếu như cậu không muốn. - Tôi ngả người ra sau ghế, cảm nhận từng làn gió đêm khẽ vờn bên tai. - Tớ muốn biết cậu đang cảm thấy thế nào.

Trái ngược với tôi, Đức vùi mặt xuống hai lòng bàn tay, cậu buông một câu nhẹ bẫng:

- Tớ thấy rất mệt.

Tôi ngần ngừ không biết đáp như nào, Đức lại nói rằng cậu rất muốn được nói ra, cậu hỏi tôi có muốn nghe không, tôi gật đầu.

- Bố mẹ tớ trước giờ chẳng mấy khi biểu hiện rõ, nhưng tớ biết hai người đều kỳ vọng rất nhiều vào tớ, vậy nên dù có cố gắng đến đâu, nỗ lực thế nào thì tớ vẫn thấy không đủ. Từ lâu bố mẹ và tớ đã có khoảng cách rồi, tớ không...

Đang nói, Đức giật mình như nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:

- Hà Vi đã kể cho Lam chuyện gì chưa?

Tôi phân vân một hồi rồi quyết định lắc đầu. Đức bắt đầu kể cho tôi rất nhiều thứ về gia đình và những mối quan hệ xung quanh, nhưng cậu tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện người chồng cũ sủ dụng bạo lực với mẹ, còn nói dối là vết thương ở đầu do bị ngã.

- Vậy còn chuyện cậu không trả lời tin nhắn của tớ thì sao?

- Lúc ấy tớ chỉ mở lên một chút để mẹ gọi điện cho bác họ thôi. - Đức bối rối giải thích. - Tớ không chắc sẽ cầm điện thoại được bao lâu, nếu như chỉ giải thích được hai ba câu qua loa thì tớ thà yên lặng. Ý tớ là, tớ muốn cho cậu biết tất cả mọi thứ nhưng thời gian lúc đó không cho phép, cậu hiểu những gì tớ đang nói không?

Đức kéo tôi sang, buộc tôi phải đối diện với cậu, tôi vội vã quệt hai hàng nước mắt vừa ứa ra.

- Tớ không mít ướt như thế đâu. - Tôi cố gắng chống chế. - Tự nhiên tớ nhớ lại lúc ngồi đực mặt mấy tiếng nhìn điện thoại để chờ cậu, lúc ấy tớ đã lo lắng lắm ấy, tớ sợ cậu chán tớ hoặc đại loại thế, nên tớ mới...

- Tớ xin lỗi.

Đức kéo tôi vào vòng tay rộng lớn của cậu, hai tay xoa đều trên tấm lưng run bần bật của tôi. Rõ là tôi mới là người nên an ủi Đức, cậu ấy đang gặp chuyện chứ có phải tôi đâu. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn cứ khóc ròng trên vai áo cậu, để lại trên đó một mảng ướt đẫm.

Tối hôm đó chúng tôi nói nhiều đến mức tôi sẽ không sao nhớ hết nếu phải kể lại nội dung của cuộc hội thoại ấy. Chuyện gia đình, những tâm tư khó nói và cả những ước mơ, dự định sau này. Tôi tựa đầu vào vai Đức, thi thoảng lại rùng mình trước những cơn gió đêm bất chợt. Đức kéo tay tôi vào túi áo cậu, tôi thấy thời gian như ngưng đọng lại, tất cả chuyển động chỉ xuất hiện trong ánh mắt sâu thẳm mà cậu ấy hướng về tôi. Tôi bần thần đến tận lúc ra về. Đức khó hiểu quay đầu lại khi thấy tôi cứ đứng tụt mãi phía sau. Tôi nhận ra mình nên khẳng định rõ ràng cho Đức biết một chuyện, liền kéo tay Đức lại.

- Tớ thật sự thích cậu nhiều hơn những gì tớ có thể nói, rất nhiều đấy.

Tôi có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi trong nét măt của Đức. Từ ngạc nhiên, ngỡ ngàng đến hạnh phúc. Qua đôi mắt lấp lánh của Đức, tôi bất chợt nhận ra hình như cậu đã thích tôi quá nhiều, hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.

Tôi từng tin tình cảm học trò là một thứ gì đó thật vô vị. Nhưng khi thật sự ở trong nó, tôi mới phát hiện ra tình yêu không thể bắt đầu bằng một đảm bảo sẽ đi cùng nhau đến chặng đường cuối cùng, vấn đề là trong thời gian ấy ta đối xử với người còn lại thế nào. Được trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của ai đó, để biết rằng mình cũng có giá trị. Không tệ, tôi thầm nghĩ, cũng không tệ.

Tôi thấy Đức ghì chặt tôi trong vòng tay của cậu, tôi nghe thấy tiếng nhịp tim thình thịch của hai đứa như hòa vào làm một. Tôi cảm nhận được Đức vừa cúi đầu, cậu hôn lên khóe mắt tôi, nơi in hằn một vết sẹo dài xấu xí.

Tôi chợt nhớ đến câu nói của Đức hôm nào.

"Tớ sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về cậu,

Bao gồm cả những khuyết điểm của cậu."

Cấp độ nhẹ nhất của chấn thương sọ não.