Ba tháng hè trôi nhanh như một cơn gió, đến khi định hình lại, chúng tôi đã trở thành một phần quen thuộc của ngôi trường ngày nào vẫn được coi là mới mẻ. Tôi bước đi trên con đường cạnh biển đón gió, cảm xúc đã khác hẳn ngày đầu. Tôi không còn nhìn vào hạnh phúc của người khác mà ganh ghét, không còn phải trưng ra nụ cười gượng gạo. Và, tôi không còn một mình nữa.
Xui xẻo làm sao, ngày đầu tiên đến trường, tiếng trống hết tiết hai vang lên cũng là lúc trời đổ cơn mưa tầm tã, đến gần mười hai giờ vẫn chưa có dấu hiệu sắp ngớt, tôi ngồi bó gối trên bậc thang, mắt hướng xuống những dấu chân chi chít trên nền gạch. Bên tai là một loạt những thanh âm hỗn loạn, những người bất chấp ôm đầu chạy về, những người bạn chạy đuổi cười đùa, tiếng lo lắng của bố mẹ ai đó qua điện thoại, người phụ huynh cầm áo mưa đến cho con. Một mình tôi ngồi lặng im, tách biệt hẳn với không khí náo nhiệt đó.
Chết thật, hình như tôi bắt đầu nghiện Đức rồi, Đức chỉ bị ốm chút thôi mà tôi đã bắt đầu nhớ cậu phát rồ phát dại. Nhớ đến mức thấy bóng dáng cậu trong àn mưa, cứ to dần, to dần. Khoan đã....
- Cậu bị điên à?
Nhận ra người trước mặt không phải ảo ảnh, tôi vội vã tiến lại, cả người Đức nóng rẫy, nước mưa bết vào quần áo, trán vẫn dán miếng băng hạ sốt. Tôi bất lực nhìn Đức cong mắt cười, cậu vẫn thoải mái như không:
- Tại tớ đoán kiểu gì công chúa của tớ cũng không mang ô nên phải chạy lên chứ sao?
- Ý là tại tớ đó hả?
- Dạ không ạ.
Người ta thường nói IQ của một kẻ đang yêu là bằng 0, quả chẳng sai chút nào.
Dưới chân cầu thang, tôi trộm nhìn Đức, bị cậu phát hiện liền vội vã quay đi. Đức tự nhiên như ruồi ngả người vào vai tôi, tôi sờ lên trán cậu, than vãn:
- Cậu vẫn đang sốt này, không chịu ở nhà là mai kia vẫn phải nghỉ đấy.
Đức nhắm mắt cười cười:
- Tớ nghỉ thì sao?
- Thì tớ nhớ ạ.
Gì chứ mấy lời ngon ngọt thì tôi cũng biết nói mà, Đức cười rung cả người, mái tóc cậu chọc vào cổ tôi. Sao bây giờ tôi mới phát hiện ra cậu đáng yêu như vậy nhỉ?
Một thoáng, Đức bắt chuyện:
- Em bé biết vì sao năm ngoái tớ lại thi cả lý không?
Tôi nheo mắt:
- Tớ có phải "một vạn câu hỏi vì sao" đâu mà biết.
Đức với lấy tay tôi, cậu nghịch nghịch chiếc vòng bạc đang đung đưa, tiếp tục:
- Năm ngoái, tớ làm một điều vì Lam nhưng không được mẹ đồng ý, mẹ ra điều kiện tớ phải được nhất lý cấp tỉnh thì mẹ mới duyệt, ngày mai là tớ được thỏa mãn nguyện vọng rồi.
Chắc là mua một thứ đồ gì đó? Tôi thắc mắc nhưng không nói thành câu. Đức đột nhiên hôn cái chụt vào mu bàn tay tôi, tôi Vội vàng quay mặt đi để ngăn mình không để lộ vẻ xấu hổ rõ rệt, đúng vào lúc nghe thấy tiếng cười êm ái của Đức vì trêu được tôi.
- Lam rất thích mưa đúng không?
Tôi gật đầu đồng tình:
- Tớ thích mưa nhiều ngày cơ, thích nhất trên đời.
Có khá nhiều người cãi nhau với tôi về vấn đề tôi rất thích mưa, rằng mưa nhiều ngày vừa ẩm vừa bẩn, tôi vốn tưởng Minh Đức cũng sẽ ngạc nhiên vì sở thích khác người này nhưng không, cậu đáp lại tôi nhẹ bẫng:
- Còn tớ thì thích em cơ, thích nhất trên đời.
Tôi lầm bầm mắng cậu thần kinh nhưng biểu cảm lại trái ngược hoàn toàn. Một lúc lâu sau, tôi đề nghị nên về, vừa nhảy phắt dậy thì tình cờ thấy Đức đứng lên hơi khó khăn, miếng hạ sốt đã hút nhiệt nhiều đến mức đang có dấu hiệu bong ra. Tôi nhìn Đức khó nhọc mở ô, không ngăn được tiếng cảm thán:
- Cô Trang mà biết con trai cưng ốm bỏ cả thi lại chạy lên trường trong trời mưa thì cô giết tớ mất.
Đức hướng ô về phía người tôi, cất giọng thản nhiên như không:
- Ai lại muốn giết con dâu tương lai?
Tôi chui vào trong, phát hiện ra hình như cái ô này hơi bé, vẫn không quên lườm nguýt:
- Ai thèm lấy cậu!
Chúng tôi đi lặng thinh bên nhau. Tôi cứ nhìn ra chỗ khác, đến tận lúc về đến nhà mới phát hiện ra một bên vai áo của cậu ướt sũng. Tôi thấy mắt mình mờ đi, chút xúc động bỗng nhiên dâng ngập trong lòng. Dáng vẻ của một người yêu quá nhiều có thể ngốc nghếch đến mức nào, cuối cùng tôi cũng có cơ hội được nhìn thấy.
Đức vẫn ngó ngó lên phòng tôi trên tầng hai, xoa đầu tôi cười cười:
- Lam biết không? Nếu tớ không thể đưa cậu đến bên tớ thì tớ sẽ là người chạy về phía cậu.
Phải đến ngày hôm sau, tôi mới hiểu rõ câu nói ấy.
Chuyện hệt như chuyện thường ngày, tôi đang vừa tránh trực ban vừa nhai ngấu nghiến cái bánh mì thịt nướng thì tự nhiên cô Mai lại vào bất chợt, bình thường không bao giờ cô vào lúc năm phút đầu giờ nên cả lớp tôi chẳng có tí nào phòng bị, bỗng chốc nháo nhào hết cả lên, Thành Đạt đang múa xiếc trên bục giảng cũng phải vội lau nốt bảng rồi lủi về chỗ. Tôi phải nuốt vội miếng bánh đang mắc ngay họng, chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy có bóng người đi qua cửa sổ, điềm nhiên bước vào lớp, quét mắt một lượt rồi nhìn thẳng vào tôi:
- Xin chào mọi người, tớ là Đặng Trần Minh Đức, chuyển từ 11A5 sang lớp mình.
Cô Mai vỗ vai Đức, nói một câu y hệt. Cả lớp náo loạn như có giặc, phải hơn một nửa già con gái khối tôi nằm trong nhóm fan girls của Minh Đức, còn suốt ngày gọi nó là tình đầu gì đấy, nay được "idol" sang hẳn lớp ở nên phấn khích ra mặt. Vui nhất phải nói là Phạm Việt, nó cứ không ngừng đập bàn hú hét nãy giờ. Tôi gần như là người duy nhất không có phản ứng, cứ thế chăm chăm nhìn Đức, nhất thời không biết nên làm gì, đến khi Đức chỉ thẳng tay xuống bàn tôi còn mọi người đồng loạt quay xuống mới hoàn hồn.
- Em muốn ngồi cạnh bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam ạ.
Cả lớp đang ồn hơn cái chợ thình thình im bặt, tôi thì chỉ ước có cái lỗ để chui xuống. Đến tận lúc mùi vani của Đức tràn vào khoang mũi tôi, tôi vẫn không dám ngẩng mặt lên. Tôi đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần viễn cảnh mà Đức chuyển sang 11A1, nhưng không nghĩ nó sẽ ngại ngùng như này!
- Bé Chíp có định nhìn mặt tớ không ạ?
Tôi vội tránh sang bên khác, lấy sách che kín mặt lầm bầm:
- Không không, tớ mù.
Đợi một lúc không thấy có tiếng đáp lại, tôi từ từ hạ quyển sách xuống, vừa hí mắt thì thấy Đức đang chống tay xuống bàn nhìn mình chăm chú. Đức thấy tôi quay mặt đi thì phì cười lôi sách vở ra, bắt đầu làm quen hàng xóm trên dưới, Việt thấy giáo viên chưa vào còn nhảy xuống bàn tôi ôm ôm ấp ấp:
- Anh yêu của em đây rồi, sao anh không ngồi với em, bàn em thừa chỗ mà.
Đức bất lực nhìn Việt ôm cứng tay nó, thấy tôi nhìn bằng ánh mắt hơi lạ thì vội đẩy Việt ra, tôi nhún vai khẳng định là tôi không nghĩ gì bậy bạ cả.
Lại được ngồi cạnh Đức như những ngày học tuyển, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu, tôi đã nghĩ dường như mình chẳng cần gì hơn thế. Đầu lớp mười một, chúng tôi quay lại với những ngày tập văn nghệ để chuẩn bị cho ngày nhà giáo và các hoạt động, chuyện cứ thế trôi qua đầy yên bình, không có điểm nào đáng chú ý. Ngày cuối cùng trước hôm duyệt văn nghệ, gần như cả trường tập trung dưới sân dù đồng hồ đã chỉ đến hơn con số chín. Lớp tôi vác hẳn một cái loa thuê ở quán Karaoke mở to đùng tuyên chiến, nhạc này đấu nhạc kia làm tôi tập vài ba động tác thôi cũng đau hết cả đầu, màng nhĩ sắp nhảy ra khỏi tai đến nơi.
Đến đoạn nữ đứng lên chân nam đang làm động tác đứng tấn, tôi mải ngắm cây nhìn lá, mất tập trung nên vừa đứng được một chân lên đã mất đà trượt xuống, làm Đức vừa giật mình quay ra sau đỡ vừa nhìn tôi bất lực y chang bác Minh lúc tôi giấu cơm vào tủ quần áo để trốn ăn hồi bốn tuổi ấy...
- Thôi dừng một tí, 5 phút nữa tập lại nhé.
Vi nói to, tôi ngồi bệt xuống đất, vừa ngó vào thùng giữ nhiệt toàn nước ngọt thì than thầm, quay trái quay phải không thấy có đà bám để đứng lên, thế là tôi phải "miễn cưỡng" nhờ Đức kéo lên.
- Đi đâu thế?
- Mua nước lọc. - Quay sang thấy Đức cũng nhễ nhại mồ hôi, lòng tôi trỗi dậy tình mẹ, mua cả một chai cho cậu.
Kết quả là gì? Đức mở nắp chai mới toanh vất cho tôi rồi tự tiện tu chai nước tôi vừa uống dở. Sao mà phải cồng kềnh thế hả?
- Thế là hôn gián tiếp đấy!
Tôi cau có quay sang lườm, Đức cười cười, làm ra vẻ chẳng có gì quan trọng:
- Tớ cố tình mà.
Coi như tôi chưa nghe thấy gì đi.
Chúng tôi quay lại sân đúng lúc điện tổng của trường đột nhiên quá tải ngắt cái rụp. Chỉ trong một tích tắc, cả thế giới như nhuộm một màu đen, tất cả đều không kịp phản ứng mà la ầm lên, ồn ào như ong vỡ tổ. Tôi muốn xác định xem Minh Đức đang ở đâu, vừa quay lưng lại đã đập thẳng vào người nó, Đức giữ lấy vai tôi, giọng nói vẫn bình tĩnh giữa hàng trăm người đang cuống lên giữa sân:
- Đừng sợ.
- Tớ có sợ đâu. - Tôi chống chế.
Đức phì cười, động tác tay chuẩn xác nâng nhẹ cằm tôi lên:
- Lam nhìn lên trời đi.
Câu "để làm gì" sắp bật ra khỏi miệng, tôi vô tình ngước mắt lên, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cả bầu trời ánh lên vô vàn những vì sao màu trắng li ti, vầng trăng lấp ló sau những đám mây vẫn toả sáng và lấp lánh đến kỳ lạ. Ở trong một môi trường tối đen, cả dải ngân hà hệt như đang chiếu hàng vạn vì tinh tú xuống trái đất, tạo thành một bức tranh huyền ảo tuyệt đẹp.
- Rất đẹp đúng không?
Tôi né ánh mắt của Đức, ậm ừ vài tiếng trong cổ họng, trước khi bác bảo vệ sửa kịp nguồn điện và nguồn sáng đột ngột trở về với trường Hoàng Văn Thụ, tôi đã nghe thấy giọng nói quá đỗi tình của Đức trong đêm đen, khẽ như tiếng thì thầm:
- Nguyệt Lam của tớ cũng đẹp như trăng vậy.
Tôi ước thời gian mãi mãi dừng lại ở giây phút này.
*
Chúng tôi chào đón lớp mười một bằng một món quà hồi ức mà có nằm mơ tôi cũng chẳng thể nghĩ tới.
Đầu năm, toàn bộ hệ thống trường học của chúng tôi bắt tay vào sửa sang vì nhận được sự hỗ trợ kinh phí từ Công ty Than Vàng Danh, dẫn đến lũ học sinh chúng tôi không còn chỗ để chui ra chui vào. Trước bao lời đồn đoán có thể cả trường phải ngồi ngoài sân hoặc học trực tuyến, cô Mai thông báo rằng cả ba khối sẽ tạm chuyển xuống một trường cấp hai "ở nhờ" vài tháng, mà ngôi trường ấy lại chính là nơi tôi đã học suốt bốn năm.
Tôi vui vẻ chuẩn bị đồ đạc, nheo ngắm nhìn khuôn viên trường trung học phổ thông Hoàng Văn Thụ, tôi sẽ không còn đặt chân đến đây trong khá lâu. Khi sự phấn khích ban đầu qua đi, tôi dần hoài nghi tại sao trường tôi lại chọn trường cấp hai Nguyễn Văn Cừ chứ không phải Nguyễn Trãi hoặc Trần Quốc Toản, liền quay sang lườm nguýt người bên cạnh:
- Cậu cố tình bảo mẹ chọn trường cũ của tớ đúng không?
Đức vẫn thản nhiên xách luôn cả cặp của tôi, cậu cong mắt cười:
- Chứ em bé của tớ không thích ạ?
Thích! Thích quá ấy chứ. Tôi chỉ nghĩ trong đầu chứ không đáp, vậy mà Đức cũng gật gù như hiểu tôi lắm. Khó chịu quá, không biết bao giờ tôi mới thành công thôi bối rối khi nhìn cậu cười được.
Mới một năm mà cảm giác của tôi khi bước trên cầu Vàng Danh đã khác hẳn ngày đầu, tôi tò mò nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dừng lại trên những tia sáng phản chiếu từ con suối trong veo, màu xanh của đồng phục lẫn vào trong đám đông. Đến cổng trường, tôi ngạc nhiên tự hỏi sao trường tôi khác xưa quá, từ cái cây, tấm bảng đều như bị một bàn tay thu nhỏ lại, đoạn đường đến khuôn viên trường cũng ngắn khó tả. Và tôi nhận ra, hình như mọi thứ vẫn như thế, chỉ là tôi đã lớn rồi. Tôi gặp một vài thầy cô giáo cũ, một vài em mà tôi quen biết. Không hiểu sao dù mãi đến sau này, khi trở thành người lớn và đặt chân đến ngôi trường bao người mơ ước, tôi vẫn không tìm ra nơi nào có mùi hương quen thuộc đến thế, nơi nào dấy lên trong tôi cảm giác nhẹ nhõm đến thế.