"Xin chào, tôi là Đặng Trần Minh Đức. Có lẽ bây giờ tôi đang bận, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng píp."
"Xin chào, tôi là Đặng Trần Minh Đức. Có lẽ bây giờ tôi đang bận, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng píp."
"Xin chào, tôi là Đặng Trần Minh Đức. Có lẽ bây giờ tôi đang bận, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng píp."
Uể oải vươn tay tắt báo thức, tôi lăn lộn trên giường một hồi rồi đạp chăn sang một bên, rời khỏi giường, mắt vẫn nhắm tịt đi vào nhà tắm theo bản năng, sàn gỗ cũ kĩ tạo thành một loạt âm thanh cót két khó chịu khi bước xuống bậc thang. Tôi sụt sịt mũi phản ứng lại với thời tiết thất thường nơi quê người, pha một cốc trà đậu biếc, chờ bánh nảy lên khỏi máy nướng và quết kem. Xong xuôi, tôi lại lật đật chạy lên phòng, không quên kéo chốt. Ngoài cửa sổ, chiếc chuông gió quen thuộc đang đung đưa khe khẽ, vô tình tạo thành một bản giao hưởng không tên. Tôi mở máy tính, thở dài vì vừa làm rơi kem xuống bàn phím. Gõ lạch cạch một hồi, tôi nhấn vào video đăng tải mới nhất từ kênh YouTube của VTV3.
"Cuộc thi Quý 1 của chương trình Đường lên đỉnh Olympia đã kết thúc với nụ cười hạnh phúc và bao bài học quý giá. Bên cạnh Nhà leo núi đã xuất sắc giành được vòng Nguyệt quế cũng là sự tiếc nuối không hề nhỏ của khán giả, chúng ta hãy cùng phỏng vấn bạn Đặng Trần Minh Đức lớp 12A1 trường trung học phổ thông Hoàng Văn Thụ - tỉnh Quảng Ninh."
Lại một vệt kem rơi xuống, nhưng tôi vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, trong lòng dội lên chút hụt hẫng ùa về.
"Minh Đức là một trong những gương mặt được bình chọn là sáng sủa nhất đợt thi, cũng gây tiếc nuối vì chỉ để thua nhà leo núi về nhất 5 điểm. Được biết, ở phần thi Về Đích, vì hấp tấp nên đại diện của thành phố Uông Bí đã trả lời sai một câu hỏi liên quan đến bộ môn lịch sử, bạn có thể nêu cảm nghĩ của mình không?"
"Đối với em, việc được góp mặt vào chương trình này đã là niềm vin dự lớn. Vì vậy, em không bao giờ hối tiếc ạ."
Tôi dừng lại, âm thầm đánh giá. Từng cử chỉ đến ánh mắt, và cả phản xạ nghiêng đầu ấy nữa.
Rõ ràng cậu ấy đang nói dối.
"Cảm ơn câu trả lời của bạn, mong rằng trong tương lai, chúng tôi sẽ nhìn thấy những thành công của bạn trên hành trình leo núi của chính mình."
Tôi không nhớ mình đã xem lại thước phim đó bao nhiêu lần, sau đó là cắt những hình ảnh đẹp và đăng bài ẩn danh chúc mừng cậu trên For Us. Nằm bò ra giường, tôi vào ứng dụng mà mình đăng truyện, chầm chậm lướt từng bình luận, trong một thoáng, tôi thấy đầu ngón tay mình tê cứng.
[Mình vẫn không hiểu, nếu Đức và Lam vẫn yêu nhau đến vậy, tại sao lại chia tay?]
Tôi tần ngần trước màn hình điện thoại, cứ gõ được một đoạn dài trên bàn phím rồi lại xóa đi.
[Theo mình, mọi chuyện lúc đó đã quá tệ rồi, Lam không còn lựa chọn nào khác nữa. Nếu cứ cố gắng duy trì cũng không thể, chỉ làm cả hai tổn thương thôi.]
[Mình không thấy thế. Vậy thử nhìn vào cuộc sống của Lam bây giờ đi, nó có gì tốt đẹp hơn không? Bạn ấy chọn rời đi mà không nói bất cứ một lý do nào càng khiến Đức day dứt hơn, trong khi đó có chuyện gì được giải quyết đâu, mọi thứ vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào cả.]
Phía dưới là nhiều bình luận khác nữa.
[Tôi đồng tình, đáng lẽ nếu nghĩ kĩ thì chuyện cũng đâu nghiêm trọng đến vậy. Tôi thấy Lam là người có lỗi, nam chính đã cố gắng đến như vậy mà. Con hoang thì làm sao? Đứa trẻ đâu thể quyết định cách mà nó sinh ra được.]
[Biết là nhân vật hư cấu thôi, nhưng mình nghĩ nếu Lam có một suy nghĩ khác đi thì chuyện cũng không đến nỗi, chỉ vì nguồn gốc không tốt đẹp mà từ bỏ nhiều thứ như thế thì có đáng không?]
Tôi nhắm chặt mắt, hơi thở ngày càng nặng nề. Tôi không có đủ can đảm để nói rằng những gì mình viết ra hoàn toàn không phải truyện hư cấu, từng dòng, từng chữ ấy như tảng đá vô hình đè lên mọi sự cố chấp của tôi.
Tại sao vẫn còn yêu nhưng vẫn chia tay?
Có đáng không?
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, có thứ gì thật sự được giải quyết không. Hay nó vẫn còn đó, thậm chí là tệ hơn?
Tôi không dám trả lời tất cả những câu hỏi đó, dù rằng tôi là người biết rõ đáp án nhất. Chiếc chuông gió lại đung đưa theo cơn gió, tôi thấy mình như trở lại những ngày tháng ấy.
Tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ ổn thôi, như tôi bao năm vẫn vậy.
Rằng cậu cũng chẳng quan trọng đến thế, chẳng cần thiết đến thế. Với lại, tôi còn là người "đá" cậu ấy cơ mà?
Ngày đầu tiên sau khi chia tay, tôi chẳng có cảm giác gì cả. Tôi vẫn hứng thú nhìn xung quanh, nơi mà mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm. Vẫn làm hồ sơ nhập học, tưởng tượng về một cuộc sống sau này với mẹ.
Ngày thứ hai sau khi chia tay, tôi ngẩn ngơ đưa tay chạm vào những mông tuyết lành lạnh, rất chân thực, không còn là giả. Tôi đã thật sự nhìn thấy tuyết đầu mùa rồi, nhưng bên cạnh tôi không còn tình đầu tiên nữa.
Ngày thứ năm sau khi chia tay, mọi người đón lễ Giáng Sinh lớn thật đấy, đâu đâu cũng là một màu đỏ hân hoan. Không ai nhớ sinh nhật tôi cả. À không, không ai biết, kể cả mẹ tôi. Sẽ có những người xuất hiện là để dạy cho ta một bài học nào đó, cũng giống như chỉ khi một thứ vẫn quá đỗi quen thuộc bỗng dưng mất đi, ta mới nhận ra chúng quan trọng và quý giá đến nhường nào.
Ngày thứ mười sau khi chia tay, mẹ quay trở lại với công việc ngoài cảng, lại nhìn tôi với ánh mắt chán ghét. Tôi thấy như mình vừa bước hẫng vào một hố sâu vô tận. Tôi bỗng nhiên hoang mang, tất cả những gì tôi đã làm là để nhận được điều gì thế này?
Ngày thứ hai mươi sau khi chia tay. Mẹ đặt một chiếc đĩa sứ toàn là đào chín trước mắt tôi. Tôi chẳng biết bà có mục đích gì, mẹ đặt một con dao bên cạnh, nhưng hình như không phải để gọt vỏ. Nó giống như sự lựa chọn. Tôi cầm lấy một quả đào và cắn từng miếng lớn.
Cảm giác năm 5 tuổi lại ùa về.
Ngày thứ hai mươi ba sau khi chia tay, bác sĩ nói tôi phải may mắn lắm mới không chết. Tôi nhìn ra cửa sổ, tuyết chẳng còn đẹp như tôi tưởng nữa.
Ngày thứ ba mươi sau khi chia tay, lúc này tôi mới sờ vào đống hành lý của mình, nhặt nhạnh từng chiếc áo vương vãi. Tôi mở nhạc thật to và hát theo, để cho tâm trí mình bận rộn. Chiếc khăn quàng cuối cùng được nhấc lêm, tôi thấy có một thứ gì đó rơi ra. Một tập giấy đã ngả màu, với sáu chữ Read me when you need me.
Đúng lúc ấy, tiếng nhạc vang lên đoạn mở đầu của Christmas Tree. Tôi nhắm chặt mắt, biết vậy không dọn phòng nữa.
Lật giở từng trang với những dòng chữ ngay ngắn, tôi chầm chậm, chầm chậm nhấm nháp từng nét bút.
Xin chào Nguyệt Lam! Tớ là cuốn sổ sẽ cùng cậu chia sẻ mọi cảm xúc mà cậu có. Tớ được viết bởi một người yêu cậu nhiều thật nhiều, người đó đã dành rất nhiều tâm huyết để nghĩ ý tưởng (và "ăn cắp" trên mạng nữa :X), mong tớ sẽ giúp được gì đó cho cuộc sống của cậu, hoặc ít nhất là khiến cậu vui hơn một chút.
Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau bước đến những cảm xúc đầu tiên nhé!
Từng trang, từng trang, tôi cứ cười rồi lại khóc. Cuối cùng, tôi thấy mình đổ sụp xuống nền nhà, tôi co người lại, nằm lên những bức thư dính đầy vết nước mờ nhòe. Tôi thấy từng ký ức bỗng bật mở ra khỏi chiếc tủ đã khóa kín, nó như một thước phim tua chậm, dày vò tâm trí tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi, như tôi bao năm vẫn vậy.
Nhưng, tôi không phủ nhận, tôi hối hận rồi.
Ngày thứ năm mươi sau khi chia tay, tôi nhớ cậu ấy đến điên dại. Như một người bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị lâu ngày, tôi thấy những gì mình làm thật ích kỷ, thật ngốc nghếch. Tôi muốn gặp cậu ấy, muốn quay trở lại khoảng thời gian đó để ngăn cản tôi của lúc đó, tôi muốn được chìm trong ánh mắt của cậu, muốn nghe thấy giọng nói của cậu.
Cái tôi của tôi bị chà đạp đến thê thảm, tôi chẳng còn thiết tha chút lòng tự trọng hão huyền nào nữa. Tôi thấy mình chạy về phía bốt điện thoại, nhấn số, chờ đợi.
"Alo?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói, nhưng tôi không thấy lòng mình nhẹ nhõm.
"Em chào cô ạ."
Bên kia đại dương lại im lặng, tôi thấy sống mũi mình cay cay.
"Nguyệt Lam à? Cuộc sống bên đó thế nào, có khác chỗ mình không?"
Tôi phải bịt loa lại, nói thử để chắc chắn giọng mình không nghẹn ngào.
"Em sống rất tốt ạ, nước Anh đẹp lắm, tuy không bằng mình. Không biết..."
"Thế thì tốt. Ở các nước lớn như vậy có nhiều cơ hội lắm, cố gắng giữ chặt ước mơ của mình nhé. Cô tắt máy đây, Đức vừa về đến nhà rồi."
Tay tôi bỗng chốc chẳng còn chút sức lực, dây lò xo đung đưa cùng chiếc điện thoại đã tắt ngấm, tôi tựa mình vào kính thủy tinh, rồi từ từ trượt xuống.
Tiếng khóc của tôi bị át đi bởi tiếng chuông ngân vang từng đợt từ tháp Big Ben, tràn vào khắp các ngóc ngách của những con phố già.
Ngày thứ một trăm sau khi chia tay, tôi ngồi bần thần hàng giờ để lục lại những gì đã diễn ra trong cuộc đời mình.
Dạo gần đây, tôi mơ thấy Đức nhiều đến lạ. Tôi mơ thấy chúng tôi của những ngày còn nhỏ, những ngày mà chúng tôi đã trở thành hình hài của những cô cậu thiếu niên. Những giấc mộng ấy đẹp đến mức tôi chỉ muốn mãi mắc kẹt trong đó, mãi mãi không thoát ra.
Phần lớn tôi đều không thể nhớ hết những gì mà mình đã nhìn thấy trong cơn mơ. Duy chỉ có một lần, tôi nhớ rõ đến từng chi tiết nhỏ. Tôi thấy chúng tôi ở trong công viên, quay lại buổi tối mà Đức về nhà sau vài ngày lên Hà Nội. Tôi thấy Đức ghì chặt tôi trong vòng tay của cậu, tôi nghe thấy tiếng nhịp tim thình thịch của hai đứa như hòa vào làm một. Tôi cảm nhận được Đức vừa cúi đầu, cậu hôn lên khóe mắt tôi, nơi in hằn một vết sẹo dài xấu xí.
Tôi chợt nhớ đến câu nói của Đức hôm nào.
"Tớ sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về cậu,
Bao gồm cả những khuyết điểm của cậu."
Đức rời khỏi trán tôi, cậu mấp máy miệng định nói gì đó. Không, nhưng tôi không muốn thế. Và, tôi thấy mình kiễng chân lên.
Tôi thấy ngạc nhiên vì sự mạnh bạo không biết từ đâu ra của chính mình, chút lo lắng, chút e dè, nhưng hơn hết, là sự xao xuyến. Cả người Đức cứng đờ trong chốc lát, tôi nhận thấy không có sự đáp trả nào từ phía cậu lại vội vã rời đi. Ngay khi tôi rời môi mình khỏi môi Đức, cậu liền cúi xuống. Tất cả mọi thanh âm hỗn loạn đều vụt tắt.
Không mãnh liệt, không vội vã như những bộ phim tôi từng xem. Tôi từng tưởng tượng đến khung cảnh này cả trăm nghìn lần, và giờ đây, nó đang xảy ra, dù chỉ là trong mơ. Hơi thở nóng hổi của Đức phả vào khoang miệng tôi, không khí bỗng chốc bị rút cạn, Đức nhẹ nhàng mân mê cánh môi tôi, đầu mũi chúng tôi chạm vào nhau.
Hơi thở trở nên gấp gáp, tôi dần không thể kiểm soát nổi hành động của mình, cánh tay tôi vẫn vòng của cổ Đức, bám chặt vào vai áo cậu, cả người tôi như lơ lửng trên không, tưởng như đứng cũng chẳng vững. Hai tay Đức trên lưng tôi cũng trượt dần xuống, cậu siết chặt eo tôi, dây chun tôi đang buộc đứt phựt, cả mái tóc theo đó bay tung trong gió.
Khi choàng tỉnh, tôi thấy mặt mình đầm đìa nước mắt. Giấc mơ đó quá đỗi chân thật, chân thật đến mức tôi đã mất rất nhiều ngày để cố gắng xâu chuỗi lại xem chuyện ấy có thật sự đã xảy ra hay không.
Ngày thứ hai trăm sau khi chia tay, mẹ tôi thông báo mình bị ung thư tủy.
Tôi không biết mình đã cảm thấy thế nào khi nghe ba chữ đó, tôi thấy mình gần như van nài để tôi được ghép tủy cho mẹ, được thay mẹ chết.
Mẹ là người thân duy nhất tôi còn trên đời. Nhưng, tôi không phải người thân duy nhất mẹ còn trên đời.
Mẹ tôi không đồng ý để tôi ghép tủy cho mẹ. Mẹ nói, bà còn một người con trai, người con trai của bà sẽ giúp bà làm việc đó.
Tôi không hiểu tại sao con người lại tàn sát đồng loại của mình, giống như phụ nữ lại tự khinh miệt chính giới tính của mình.
Ít ra tôi cũng đã nghĩ mình có chút địa vị. Khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Huy xuất hiện cùng một người đàn ông trung niên, tôi không nhớ mình dã cố gắng thế nào để không bật ra tiếng cười.
Thế giới này quả là nhỏ bé vô cùng.
Người em trai sinh đôi của tôi được mẹ tôi nhìn với ánh mắt trìu mến, với lời khen và nụ cười hiền từ. Nó né tránh cái ôm của bà, một thứ mà cả đời tôi khao khát.
Nhưng thằng con trai của mẹ tôi không có cơ hội làm việc đó. Tôi trở về nhà sau một ngày đi học, bàng hoàng khi thấy tay mẹ lạnh ngắt. Cho đến cuối cùng, mẹ đã chết một mình. Tôi quay đầu lại, cậu em trai và người bố của tôi vẫn đang mải mê với chiếc điện thoại.
Lần đầu tiên, tôi biết thế nào là cảm giác phải chịu nỗi đau khi người thân mất đi. Hai người họ dù chỉ thoáng buồn bã nhưng cũng đã khiến tôi yên tâm phần nào, ít ra là họ cũng có gì đó thấy mất mát. Tôi đã từng nghĩ thế, cho đến khi nghe từng dòng trong bản di chúc.
Toàn bộ những gì mẹ giành giật được từ cuộc đời sai trái, những đồng tiền dơ bẩn và nhơ nhuốc đó, đều dành trọn cho đứa con trai của bà, với điều kiện người tình vĩ đại của bà phải nuôi nấng tôi.
Giây phút ấy, tôi hiểu thế nào là nỗi đau từ tận bên trong như vừa nát vụn dưới một tòa nhà chục tầng.
Nhìn tên của mẹ trên bia mộ, lại nhớ đến hai người thân còn lại của mình vừa lên máy bay. Nằm xuống bãi cỏ, để từng giọt mưa khóc thay mình, tôi giang tay ôm lấy một góc của tảng đá lạnh lẽo.
Tôi ước giá như mẹ có thể nhìn thấy, thật sự nhìn thấy tôi một lần.