*Tất cả dòng hội thoại được in nghiêng là nhân vật đang nói chuyện bằng tiếng Anh.
Đâu đó tiếng còi hú trên đường, Không phải tự nhiên mà người ta nói London là thành phố của sương mù bao phủ, khi mà tầm mắt của người đi đường lúc nào cũng là một màu trắng đục. Mùa đông ở đây nếu đem so với Uông Bí thì chẳng khác nào con voi với con kiến, dù có mặc nhiều áo ấm đến đâu, cơn gió lạnh buốt vẫn có thể lùa vào tận bên trong, ngấm vào từng tấc da thịt.
Tôi rùng mình kéo chặt vạt áo măng tô, chà tay liên tục để giảm bớt cái rét đang xộc vào nhưng cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Băng qua con cầu vắt ngang dòng sông Thames đã gần như bị đóng băng và chân cầu Big Ben bốc mùi hôi thối của rác thải, tôi nhắm tịt mắt, thầm hi vọng sẽ không đụng mặt một cuộc ẩu đả nào đó.
Tầng sương mù trước mắt dần tan đi, tôi bước chậm rãi vào sảnh trường học, gót giày để lại những tiếng cọc cạch trên sàn gỗ. Gõ hai lần rồi đẩy cửa, trước mắt tôi là thầy Vinyard đang ngồi sau tập hồ sơ chồng chất, hơi nóng của tách cà phê không che được vẻ khó chịu kìm nén trên vầng trán nhăn nheo. Nhận ra người trước mặt, thầy liền cất giọng:
- Sayuri, tôi thật sự đã rất kỳ vọng vào em. Vậy mà giờ... tôi đang đọc cái gì đây?
Tôi hít một hơi dài, bắt đầu nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn:
- Em vô cùng biết ơn vì thầy đã giúp em rất nhiều điều trong hơn một năm qua. Em cũng thích Học viện âm nhạc Viena. Nhưng thầy, thầy cũng từng là du học sinh, chắc thầy sẽ hiểu vì sao em lại muốn quay về đất nước của em, giống như cuối cùng thầy vẫn trở về London, đúng không ạ?
Tôi cười tươi, tầm mắt chạm vào rừng phong xơ xác không một cành lá qua khung cửa sổ mờ mờ. Thầy Vinyard hạ kính xuống rồi dụi mắt đầy mệt mỏi. Thật lòng tôi thấy rất có lỗi với bao công sức thầy bỏ ra, nhưng tôi nhớ Uông Bí, nhớ nhà của tôi.
- Em bỏ cơ hội sang nước Áo để về Châu Á với cái... đất nước nhỏ bé đó à? Chà... hóa ra em cũng chỉ đến vậy.
Cuồi cùng thì thầy đóng sầm cửa bỏ ra ngoài, để lại tôi một mình trong căn phòng trống vắng không một làn gió vô ý thổi qua. Nụ cười gượng gạo biến mất, tôi liếm bờ môi khô nẻ, cảm nhận được vị mặn của giọt nước mắt ấm nóng, hóa ra tôi cũng chỉ có vậy.
Thời gian là một liều thuốc tuyệt vời đến mức vết thương dù có sâu đến đâu cũng sẽ lành lại.
Tôi không nhớ đã đọc câu nói đó ở đâu, nhưng hình như từ lâu vết thương của tôi cũng đã lành miệng.
Chỉ tiếc là nó để lại sẹo.
Người ta nói London rất đẹp, tôi nhìn những khu ổ chuột xập xệ, những vết máu khô từ các cuộc ẩu đả, người vô gia cư nằm la liệt trên phố, lại nghe những lời phân biệt chủng tộc, tôi không thích thành phố này chút nào. Không, thật ra London vẫn đẹp theo một cách nào đó, từ những con mắt nào đó, chỉ là tôi không nhìn thấy.
Rằng, tôi nhớ lắm dòng suối treo veo vắt ngang cầu Vàng Danh, ánh lên màu hoàng hôn tuyệt đẹp mỗi khi chiều xuống nhớ những người bạn mà tôi đã rời đi chẳng nói một lời, nhớ cả tiếng kêu rên của đám trẻ con khi chiếc xe rửa đường vô tình chạy qua, bắn lên người chúng thứ nước máy đen ngòm, và... ánh mắt dịu dàng vẫn luôn theo sau tôi ngày nào.
Tôi nhớ một ngày của tháng mười, tôi ngồi trong căng-tin, lơ đễnh đọc từng dòng trên tờ báo thường nhật, tay tôi nắm chặt, sốt cà chua từ bánh humberger rơi từng giọt, từng giọt xuống chiếc áo trắng.
"Tóm gọn hệ thống tội phạm đội lót thương nhân, trung gian trốn thuế hơn 300 tỷ bảng Anh. Những người đứng đầu có nguy cơ phải lãnh án tử hình hoặc chung thân không ân xá."
Phía dưới là một loạt gương mặt và những cái tên. Trong đó, có một người đàn ông họ Dương từng là toàn bộ thế giới của tôi.
Tôi vo tờ báo lại và vất vào thùng rạc. Đó cũng là lúc tôi nhận ra, thời gian không hề khiến vết thương nào dịu lại, nó chỉ khiến ta quên đi, hoặc quen dần với nỗi đau đớn từng rất nặng nề ấy.
Ngày bố nhận án tử hình, tôi đứng trên ban công của một tòa nhà lớn. Nhìn từ trên cao, thế gian này cũng có lúc dịu dàng biết mấy. Tôi thấy mình bước chân lên hàng rào, tiếng điện thoại bên tai vẫn vang lên từng hồi tút tút, mười giây, hai mươi giây. Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.
Tôi không nói gì, không làm gì, chỉ nhắm mắt lắng nghe những âm thanh phát ra từ cậu ấy.
"Ai vậy ạ?"
Tôi im lặng, phía bên kia lại dò hỏi: "Vâng?"
- Tớ nhớ cậu lắm.
Tôi nói khi chắc chắn mình đã tắt mic, bật cười trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Thật châm biếm biết bao, đáng lẽ ra tôi nên buông bỏ, nên giải thoát cho cả hai. Sau những gì mình đã làm, tôi lấy đâu ra tư cách để cứ mãi dày vò Đức thế này. Một thoáng, đầu dây bên kia bỗng im lặng, rồi tôi nghe thấy tiếng ngập ngừng:
"Nguyệt Lam?"
Tôi vùi đầu xuống lan can, thầm cảm thán, con người này đoán cứ như thần vậy.
"Cậu có ổn không?"
Điện thoại từ tai tôi rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tôi bước chân xuống khỏi hàng rào, quấn lại chiếc khăn len rồi bước chầm chậm về nhà.
Trên trời, vầng trăng tròn vành vạnh.
*
Tôi uốn xoăn cái đuôi tóc thành lọn, chỉnh lại tóc mái và thoa chút son, chiếc điện thoại vất lăn lóc trên giường vẫn vang lên giọng nói mất kiên nhẫn:
"Này, bố đã đợi con hơn một năm rồi, con phải về nhà đi chứ! Sính ngoại đến vậy cơ à?"
Con phải về để chính phủ Anh đồng ý đưa tiền cho bố theo điều kiện trong di chúc đi chứ! Tôi cười khẩy, âm thầm bổ sung.
"Về đi Lam, nhà mình đảm bảo sẽ nuôi con học đại học."
"Cháu sẽ về sớm thôi, nhưng không phải vì một đồng tiền nào của bác đâu ạ."
Tôi tắt máy, cười ranh mãnh khi điện thoại báo có cuộc gọi đến và thoải mái hát theo nhạc chuông. Mặc áo cử nhân, đeo giày và lững thững rời khỏi nhà, hòa và dòng người tấp nập đang đổ ra mọi phía.
- Ngày tốt nghiệp thì đừng có ủ rũ như thế, Sayuri!
Tôi giật mình lấy tay xoa lưng theo phản xạ vì cảm giác đau nhói bất chợt, chị Beatrice cầm một bó hoa cẩm tú cầu lớn đặt vào tay tôi, mắt dáo dác ngó quanh như đang tìm kiếm một ai đó.
- Chị nhất định phải tia được một em đẹp trai để làm ấm giường mới được. Em biết ai không, chị không ngại có con lai đâu.
- Bây giờ là cuối tháng 4 rồi, thêm người nữa thì giường của chị cháy luôn đấy! - Tôi đùa, hơi nhăn mũi lại vì mùi nước hoa nồng nặc không biết từ đâu xộc vào.
- Sayuri vẫn quyết định về... tên nước là gì ta? Nhưng em vẫn quyết định rời London à? Ở đây tuyệt lắm đấy.
Một người nào đó tôi không nhớ tên cất tiếng hỏi. Cảm giác này giống hệt mùa đông năm ngoái, khi tôi ngồi đối diện thầy Vinyard qua làn khói nghi ngút, thầy cũng hỏi tôi như vậy.
Khác với sự im lặng của tôi, chị Beatrice quay ra sau lườm nguýt:
- Thôi hỏi mấy câu thừa thãi đi, cậu đã được học luật tôn trọng tối thiểu chưa?
Tiếng xì xào im bặt, tôi phì cười cảm ơn chị. Một lúc, thầy Vinyard vẫy tay với tôi.
- Sayuri?
- Vâng ạ.
Tiếng gọi của thầy kéo tôi về hiện thực, tôi đi theo thầy đến góc phòng, đưa mắt nhìn hàng trăm người xa lạ đang thảo luận cười đùa bằng đủ thứ tiếng.
- Dù sao với tư cách là giáo viên hướng dẫn, tôi vẫn mong em suy nghĩ lại về Học viện Viena hoặc Học viện quốc gia London. Tôi có quen một người là cựu giảng viên Đại học nghệ thuật Berlin, gốc Việt, cũng tiện cho em nói chuyện.
- Thầy, em không muốn. - Tôi miễn cưỡng nài nỉ, đầu óc láo liên tìm lý do giải quyết dứt điểm.
Khi ngước mắt lên, dây thần kinh trong đầu tôi như đứt phựt, toàn thân bỗng chốc cứng đờ.
Đây chính là... khoảnh khắc gặp lại.
Tôi đã từng tưởng tượng đến giây phút này, rất nhiều lần.
Có thể là tại đám cưới của cậu, tôi đệm đàn trên nền nhạc Wedding March, lặng lè nhìn cậu và người con gái cậu yêu trao lời hẹn ước.
Có thể là tại đám tang của tôi, cậu nói tôi chết là xứng đáng, đó là cái giá tôi phải trả.
Có thể là một ngày của tương lai, chúng tôi thản nhiên bước qua nhau như hai người xa lạ.
Nhưng lại là tại đây, khi mà ánh mắt của chúng tôi lại chạm vào nhau thật lâu, vừa lạ lùng vừa quen thuộc. Tại sao Đức lại ở đây, đã bao lâu rồi chúng tôi không nói chuyện? Một người bình thường có lẽ sẽ đặt ra rất nhiều câu hỏi khi rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Trong một tích tắc, tôi tưởng như mình vừa trượt ra khỏi cơn mộng mị, rằng tất cả mọi thứ đã diễn ra chỉ là một cơn ác mộng nào đó. Tôi tưởng như mình đang đứng giữa sân trường Hoàng Văn Thụ, nắm tay Đức dưới một bầu trời bồ công anh bị gió thổi tung.
Nhưng mọi ảo mộng hão huyền tự suy diễn nhanh chóng bị đạp xuống đáy khi tôi thấy Đức quay mặt đi, tôi đè nén cảm giác hụt hẫng bỗng nhiên ập đến và hít thật sâu để ngụy tạo cho sống mũi đỏ hoe.
- Đây là học viên xuất sắc của khóa chúng tôi, Sayuri.
- Ồ, một gương mặt rất sáng giá.
Tôi ngước mắt nhìn bác Trung đang tươi cười với thầy Vinyard, lời xã giao của bác thật xa cách biết bao. Nhưng có một điều làm tôi chú ý hơn cả, thầy đã gọi tôi là Sayuri, cái tên Đức gợi ý cho tôi. Tôi muốn thăm dò phản ứng của Đức nhưng lại thấy mình không đủ tư cách. Mọi cái nhìn chan chứa, bao cử chỉ nhẹ nhàng và lời nói ngọt ngào từng thuộc về tôi, nay chỉ còn là một phần của quá khứ.
Tất cả đáng lẽ ra vẫn còn tồn tại, nếu lúc đó tôi không vì xuất thân thấp hèn mà rời đi.
- Thầy Vinyard, tôi thấy chúng ta nên tôn trọng quyết định của học viên. Hơn nữa Việt Nam của chúng tôi là một đất nước rất tuyệt vời, đủ để Ng... em phát huy tài năng của mình.
Tôi lờ đi cái nhìn thất vọng của thầy, cúi đầu rồi xin phép rời khỏi. Đến khi vào hội trường lớn và ngồi cạnh chị Beatrice, tôi vẫn có cảm giác ai đó đang nhìn mình chăm chú.
- Em có nghe chị nói không?
Tôi choàng tỉnh:
- Sao thế ạ?
- Chị bảo là... - Chị gõ đầu tôi. - Chút nữa em có diễn không, đầu óc em đang để ở đâu đấy!
Tôi giật mình như nhớ ra gì đó, lại lật đật chạy sang phía sau sân khấu. May mắn còn lâu nữa mới đến phần diễn, chị nhân viên người Việt giúp tôi dặm lại phấn trang điểm.
- Em có chắc chắn không cần nhạc nền không? Diễn chay luôn ấy hả?
- Vâng. - Tôi đáp, hơi nhăn mặt vì chị thắt eo váy chặt quá.
- Chị nhờ Hoàng gắn mic trên đàn rồi đó, cố lên nha!
Nhắc đến tào tháo tào tháo đến, Hoàng đang chụp ảnh cùng lớp mà cũng mò vào hóng hớt:
- Nhanh nhanh lên để tối nay đi uống với anh nhé!
Tôi phì cười không đáp, nhìn chính bản thân mình trong gương, tôi bước ra sân khấu và ngạc nhiên vì chẳng thấy có chút gì sợ hãi như những ngày trước nữa. Chiếc ghế khá cao nhưng tôi cũng chẳng buồn chỉnh lại, tôi suy nghĩ một thoáng rồi gấp lại tờ giấy chi chít nốt nhạc bài hát ca ngợi trường đã chuẩn bị từ trước. Khúc dạo nhạc cất lên, tất cả mọi người đều ngẩn ra, còn những người gốc Việt trong hội trường và bạn bè tôi thì vẫy tay đầy thích thú. Tôi cúi người gần mic, chầm chậm hát lên từng giai điệu mà tôi đã nghe đến thuộc lòng.
Cũng đã đến lúc nghẹn ngào Nói lời chào đến mối tình đầu Một cuốn sách ngọt ngào mà đôi ta từng viết Em như bông hoa mặt trời Có nụ cười đốt cháy lòng người Có lẽ em là thanh xuân của tôi
Tôi ngước mắt lên đúng khoảnh khắc Đức cũng đang ngơ ngẩn nhìn tôi.
Nếu có một người hỏi tớ đã nhìn cậu lâu đến mức nào, nhớ rõ gương mặt cậu ra sao. Tớ sẽ nói, tớ có thể nhận ra cậu trong một đám đông hỗn loạn, chỉ cần một tích tắc thoáng qua.
Những câu hát của tôi sau đó bị lạc đi bởi tiếng khóc.
Từ ngày mai tôi phải đi Hẹn gặp em trong một khi khác Kỷ niệm đôi ta đành ghi nhớ trong tim Này người ơi em đừng quên Lần đầu tiên ta bước đến Mình đã chìm vào vùng trời yêu thương
Nếu lỡ mai đây vô tình thấy được nhau Hãy để cho tôi nói với em lời chào Nếu trái tim ta chung nỗi nhớ đong đầy Hẹn gặp lại em ngày tháng của sau này
Tôi đứng giữa một tràng pháo tay giòn rã, chỉ có cậu ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Đến phần tuyên dương học sinh có thành tích xuất sắc, tôi hồi hộp chờ đến tên mình rồi bước lên. Chị Beatrice nháy mắt, tôi liền giang ra lá cờ đỏ sao vàng đúng lúc pháo hoa phụt lên.
Đọc những lời cảm tưởng đã chuẩn bị từ trước, chị MC điều hành chương trình lúc đó hỏi tôi một câu trong hòm bốc thăm của câu lạc bộ.
- Nào, câu hỏi của bạn là... đã bao giờ bạn hối hận về những gì đã làm trong quá khứ chưa?
Tôi chỉnh lại mic rồi trả lời:
- Có rất nhiều lúc đó ạ. Em luẩn quẩn đi lại trong những câu nói như "nếu lúc đó mình không làm như vậy có lẽ mọi chuyện đã khác đi". Em đã từng ước có thể quay trở về, thay đổi nó, em sẽ nói thật lòng mình, sẽ không bỏ lỡ bất kì điều gì nữa. Nhưng việc nghĩ về quá khứ không có tác dụng gì cả, em học cách chấp nhận, rút ra bài học. Và, mặc dù không thể trở về quá khứ, nhưng...
Tôi ngừng một thoáng, ánh mắt ngó quanh tìm kiếm dáng hình quen thuộc.
- Tớ nhất định sẽ quay trở lại nơi ta bắt đầu. Không phải để thay đổi bất cứ điều gì, tớ muốn tìm lại từng mảnh ký ức vương vãi mà tớ đã bỏ lỡ. Từ vết tích của thời gian, tớ sẽ ngắm nhìn những năm tháng ấy, những năm tháng rực rỡ của chúng ta.
Tất cả học viên có mặt trong hội trường lúc đó đều ngơ ra. Tôi chỉ cần một người hiểu, chỉ cần một người nghe thấy.
Nhìn vẻ mặt ấy của cậu kìa. Minh Đức của tớ, cậu hiểu những gì tớ nói mà, đúng không?