Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1015: Tạp Chí Hy Vọng




“Dù sao ta sống không bao lâu nữa.”

Ảnh tử thản nhiên nói:

“Chắc sẽ không có biến cố gì trong khoảng thời gian còn lại đâu.”

Trước đó có người đã nói thời gian của ảnh tử không còn nhiều.

Thế nhưng...

“Gần đây ngài không hay ho khan lắm.”

Khánh Trần nghiêm túc nói.

Ảnh tử khoát tay:

“Chỉ giả vờ thôi, rất nhiều người đều cảm thấy ta bị thương trong trận chiến ảnh tử. Vậy ta sẽ bày ra một đặc điểm để xác nhận suy nghĩ của họ. Còn ai trông giống bệnh nhân hơn người ho khan suốt ngày chứ.”

“Cho nên ngài còn sống rất lâu?”

Khánh Trần hiếu kỳ nói.

“Không, chỉ 3 năm nữa.”

Ảnh tử bình tĩnh nói:

“Ta vì một chuyện đã bán vận mệnh của mình cho vật cấm kỵ.”

Khánh Trần giật mình:

“Chuyện gì đáng để ngài đồng ý bán vận mệnh cho vật cấm kỵ?! Vật cấm kỵ nào lại có thể trao đổi vận mệnh của người khác?”

Ảnh tử cười ha hả:

“Ngươi sẽ không coi là thật chứ. Thôi nói chuyện chính, lần này ta cho ngươi quyền chỉ huy, ngươi lại kéo cấp dưới của ta ra chắn hỏa lực giúp ngươi, việc này tính thế nào? Ban đầu ta thấy ngươi đi hoàn thành giao dịch một mình, còn tưởng ngươi có dũng khí đi làm mồi nhử thật. Kết quả lại vụng trộm thêm điều kiện trao đổi Khánh Chu với Kashima, để Jindai nhìn thấy Khánh Chu liền dồn hết chủ lực nhằm vào Khánh Dã và Khánh Chu.”

Khánh Trần trầm tư một lát:

“Không phải chúng ta muốn trao đổi Jindai Yashusi sao, kết quả rất tốt mà.”

Ảnh tử dở khóc dở cười:

“Ngươi không sợ về sau có một ngày nhận vị trí ảnh tử, Khánh Dã và Khánh Chu sẽ không nghe lời ngươi sao?”

“Ngài không thể nói với họ đây là quyết định của ngài à?”

Khánh Trần dò hỏi.

Nhưng đúng lúc này, ảnh tử Khánh thị lấy điện thoại ra, mở cuộc gọi của hắn và Khánh Dã, Khánh Chu ra, cũng bật loa.

Ảnh tử Khánh thị hỏi:

“Thế nào?”

Tiếng thở dốc kịch liệt của Khánh Dã phát ra trong cuộc gọi:

“Phục, cháu trai Khánh Trần lại bán ta hoàn toàn như thế, ta cảm thấy vừa rồi tất cả cao thủ Jindai đều dồn sao bên ta hết. Trưởng quan, tốt nhất gần đây ngài đừng để ta thấy đứa cháu này, nếu không nhất định ta sẽ giết hắn.”

Khánh Trần trầm mặc...

Một giây sau, giọng nói đau đớn của Khánh Chu cũng phát ra từ trong cuộc gọi:

“Trưởng quan, ta yêu cầu nghiêm trị hắn, sát thủ Jindai vẫn còn đang đuổi theo ta, đã đuổi suốt mười con phố rồi! Lần gần đây nhất ta cảm thấy nguy hiểm chính là gặp phải lão già Trịnh Viễn Đông kia!”

Khánh Trần nhíu mày, hắn có nghe nói về Hà Kim Thu ở thế giới trong, vì đối phương là một trong mười hai quản lý của tổ chức tình báo Hồ Thị lớn nhất Liên Bang, Lý Trường Thanh cũng là một trong số đó.

Nhưng hình như hắn chưa nghe nói về Trịnh Viễn Đông bao giờ cả.

Đây là lần đầu tiên Khánh Trần nghe được cái tên này ở thế giới trong?

Nhưng hắn còn không kịp suy nghĩ nhiều, ảnh tử đã mở miệng:

“Khánh Trần bán đứng các ngươi bây giờ đang ở bên cạnh ta đây, ta còn bật loa nữa.”

Trong cuộc gọi im phăng phắc.

Thời gian cứ như bị dừng lại vậy.

Khánh Trần thản nhiên ngẩng đầu nhìn ảnh tử, lại thấy đối phương im lặng cười ngửa tới ngửa lui.

Không biết qua bao lâu, Khánh Dã phá vỡ cục diện bế tắc, cởi mở cười nói:

“Ha ha ha ha ha vừa rồi ta không hề nói gì hết. Đúng rồi Khánh Chu, bây giờ ngươi ở đâu, ta dẫn ngươi đi uống rượu!”

Khánh Chu:

“Được thôi được thôi!”

Nói xong, hai người ngắt máy.

Ảnh tử cười ra tiếng:

“Ngươi xem, họ đã biết là ngươi bán đứng họ, về sau ngươi phải cẩn thận hơn, đề phòng hai người này trả đũa ngươi đấy.”

“Ngài chỉ muốn thấy ta không được bình yên đúng không.”

Khánh Trần tức giận nói:

“Ta rất tò mò một việc, Trịnh Viễn Đông có thân phận gì ở thế giới trong?”

Côn Luân là một trong những tổ chức người du hành tổ lớn nhất ở thế giới ngoài, đương nhiên ảnh tử sẽ biết lãnh đạo của nó chính là Trịnh Viễn Đông, không cần phải giấu.

Ảnh tử ngẫm nghĩ rồi nói:

“Hắn là một trong những Bàng Quan Giả thần bí nhất Liên Bang, cũng là sát thủ cao quý nhất.”

“Bàng Quan Giả?”

Khánh Trần khó hiểu:

“Đây là một tổ chức?”

“Không sai, là một tổ chức vô cùng thoải mái, chuyện họ cần phải làm chính là ghi chép những gì đã xảy ra ở Liên Bang, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ. Sau đó tập hợp vào trong một kho số liệu.”

Ảnh tử nói.

“Vậy vì sao hắn còn là sát thủ?”

Khánh Trần không hiểu.

“Cái này thì ta cũng không biết, có thể là làm Bàng Quan Giả không có tiền, dù sao ai cũng phải nuôi sống gia đình mà.”

Ảnh tử cười tủm tỉm:

“Thật ra tiền thân của tổ chức Bàng Quan Giả là một tổ chức phóng viên, thuộc truyền thông Hy Vọng, luôn cố gắng ghi chép lại sự thật. Về sau có một nhóm nhỏ cảm thấy người bình thường làm phóng viên thực sự quá nguy hiểm, cho nên Bàng Quan Giả cũng phải có vũ lực, như vậy mới có sức đánh một trận khi đối mặt với thế lực hắc ám. Về sau, Bàng Quan Giả tách ra khỏi truyền thông Hy Vọng, tuy vẫn còn liên hệ với nhau nhưng không nhiều.”

---

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹