Lần sau phải chuẩn bị kỹ càng hơn mới được, nói trước cho Người Nhà biết tối thiểu sẽ được phân phối một căn nhà bao gồm ba phòng ngủ một phòng khách!
Nhưng chuyện đó bàn sau, còn bây giờ phải làm sao đây?
Trịnh Viễn Đông nhìn về phía chuyên gia công nghệ sinh học kia và nói:
“Ta có thể bảo đảm với ngài, trong phòng họp của đội cảnh vệ thành phố số 10, người đang ở đó chờ đợi ngài chính là người sở hữu giọt máu của thần. Đó là thứ mà dù ngài ở Kashima hay Jindai nghiên cứu cả đời hay thậm chí là mười đời cũng không bao giờ có được. Nếu ngài muốn nghiên cứu về phương diện này, vậy thì xoay thứ này mười vòng theo chiều kim đồng hồ, trong đầu nghĩ muốn đến nơi đó.”
Hắn đưa Chân Thị Chi Nhãn màu vàng cho vị chuyên gia kia, ngay sau đó đối phương mở mật thược chi môn, đằng sau cánh cửa chính là phòng họp nơi Khánh Trần đang đứng!
Trịnh Viễn Đông nói:
“Ta thật khâm phục tình yêu và lòng chuyên chú dành cho khoa học của ngài, được rồi, ngài chỉ cần bước vào cánh cửa này là có thể đến thành phố số 10, chúc ngài may mắn.”
Vị chuyên gia công nghệ sinh học này chần chờ đi vào, sau đó Trịnh Viễn Đông nghe được từ bên trong tiếng chai rượu champagne bật mở, nút bần bắn ra khỏi miệng bình “pặc” một tiếng, giòn giã bùi tai.
Trịnh Viễn Đông thở phào một hơi, lúc bàn bạc kế hoạch với Khánh Trần trên Kình Đảo hắn đã biết vị chuyên gia công nghệ sinh học này mới là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của Khánh Trần.
Khánh Trần muốn tận dụng tối đa giọt máu của thần trong cơ thể mình.
Đương nhiên, một chuyên gia công nghệ sinh học thì không đủ, Trịnh Viễn Đông còn phải đi đón nhiều người nữa.
Đang lúc suy tư, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, có người quát to:
“Mở cửa ra!”
Trịnh Viễn Đông bước tới cửa, hắn giơ tay phải lên, lấy một thanh đao màu đen từ không trung hư vô ra, sau đó đâm xuyên qua cánh cửa hợp kim.
Hắc đao xuyên nhanh qua cánh cửa, găm thẳng trái tim của nhân viên tình báo đứng sau cửa, chuẩn xác, tàn nhẫn.
Hai Người Nhà đều hết sức kinh hãi!
Trịnh Viễn Đông mở cửa ra, bên ngoài còn có hai nhân viên tình báo giơ súng lên ngắm chuẩn vào đầu hắn.
Keng, keng, keng, hiệu trưởng Trịnh vậy mà lại đoán được đường đạn và chặn lại từng viên đạn một.
Nhân viên tình báo gào lên:
“Kẻ địch tấn công, trên cấp A, yêu cầu chi viện! Đối phương muốn cưỡng chế mang nhà khoa học số 2 đi!”
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, một viên đạn bị hất ra bắn trúng trái tim của nhân viên Kashima!
Chứng kiến cảnh tượng này hai Người Nhà trợn mắt há mồm, thì ra đây là thực lực của thủ lĩnh Côn Luân ư?!
Họ chưa kịp hoàn hồn thì Trịnh Viễn Đông đã lao đến chỗ nhân viên tình báo của Kashima và giết hết họ.
“A.”
Người Nhà nhủ thầm, chẳng phải đã nói là phải hành động một cách thận trọng sao, thế này không đủ thận trọng mà!
Lẻn vào, xâm nhập tức là phải giết hết toàn bộ người phát hiện ra mình sao?
Trịnh Viễn Đông nhìn đồng hồ:
“Theo tính toán của Khánh Trần, 5 phút nữa bộ đội cảnh vệ mới đến đây, bằng đấy thời gian là đủ rồi.”
Hắn nhìn hai Người Nhà bên cạnh:
“Ta đi một chuyện, các ngươi chờ ở đây.”
Trịnh Viễn Đông đi vào phòng họp của bộ đội cảnh vệ.
Trong phòng họp, có người thạo việc đang kiểm tra tài liệu về bản quyền sáng chế phát minh của nhà khoa học số 2 và số 13:
“Không có vấn đề gì, tài liệu nghiên cứu cũng không có vấn đề.”
Khánh Trần cười nói:
“Vậy thì bắt đầu thôi.”
Hắn đi đến trước mặt nhà khoa học số 13, đặt tay lên đỉnh đầu đối phương và bắt đầu quán đỉnh.
Mái tóc hoa râm của nhà khoa học số 13 biến thành màu đen với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, chức năng suy yếu trên cơ thể nhanh chóng khôi phục, quả thật là vô cùng kỳ diệu.
Sau đó nhà khoa học số 13 thử đứng dậy khỏi xe lăn!
Chuyên gia công nghệ sinh học Thái Tân Nhan nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Nếu không phải hắn biết nhà khoa học số 13 là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực kỹ thuật máy tính, có lẽ hắn sẽ cho rằng đây là trò bịp bợm nào đó.
Tiếp theo Khánh Trần quán đỉnh cho chuyên gia công nghệ sinh học số 2, đối phương cũng tự mình nếm thử sự thần kỳ của việc tăng 21 năm tuổi thọ.
“Hai vị được trải nghiệm rồi.”
Khánh Trần hỏi:
“Thế nào?”
Hai nhà khoa học nhìn nhau rồi đều gật đầu:
“Rất chân thực.”
Khánh Trần trả tư liệu và tài liệu bản quyền sáng chế phát minh cho họ, nhà khoa học số 2 sửng sốt:
“Trả lại cho bọn ta? Các ngươi không cần à?”
Khánh Trần cười nói:
“Yên tân, bọn ta mời các vị đến thành phố số 10 là để tự do nghiên cứu, không tịch thu bản quyền sáng chế của các vị, cũng sẽ không hạn chế sự tự do cá nhân.”
Nhà khoa học số 2 và số 13 nhìn nhau:
“Bọn ta hiểu rồi...Bọn ta đã tự mình trải nghiệm, bây giờ sẽ thông báo cho những người khác.”
Nói xong, nhà khoa học số 13 gọi điện thoại:
“Xác định là chân thực, các ngươi cũng có thể đến đây.”
Khánh Trần mỉm cười nhìn Trịnh Viễn Đông:
“Còn phải nhờ ông chủ Trịnh đi một chuyến thực hiện kế hoạch của chúng ta.”
“Ừ.”