Trịnh Viễn Đông gật đầu:
“Thành phố số 23 ta giải quyết được, thế nhưng thành phố số 20 thì sao bây giờ?”
“Không sao, ta đã nghĩ ra cách rồi, ông chủ Trịnh giải quyết thành phố số 23 là được.”
Khánh Trần nói.
Trịnh Viễn Đông quay người trở lại mật thược chi môn sau lưng mình, sau đó tháo cánh cửa phòng ngủ dùng để làm mật thược chi môn ra.
Ban đầu Người Nhà mở mật thược chi môn ra có thể đóng cửa trực tiếp, nhưng hiện tại mật thược chi môn này bị nhà khoa học số 2 mở ra nên không đóng lại được, đành phải tháo cửa ra mang đi.
Không còn cách nào khác.
Mà họ làm vậy thì cần có người đi hấp dẫn sự chú ý.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, mấy trăm lính cảnh vệ đã đến hiện trường, đúng lúc lắm.
“Hai người khiêng cánh cửa này thoát đi từ cửa sau, ta sẽ hấp dẫn sự chú ý của họ.”
Nói xong, Trịnh Viễn Đông nhìn ra ngoài cửa, hắn lấy Chân Thị Chi Nhãn của mình ra:
“Thiên Sơn ba trượng tuyết, nào phải lúc đi xa.”
Chỉ trong nháy mắt, trên đường phố trước cửa biệt thự mọc lên những cột băng khổng lồ lớn nhỏ không đồng đều, đâm xuyên toàn bộ xe của đội cảnh vệ.
Trên con đường ấy như thể đột ngột xuất hiện một dòng sông bằng dài mấy trăm mét! Giết chết vô số lính cảnh vệ!
Thiên Sơn ba trượng tuyết, nào phải lúc đi xa, đó là một câu thần chú của Vu Sư.
Ban đầu, truyền thừa Vu Sư bắt nguồn từ châu Âu, thần chú đều dùng tiếng Anh.
Nhưng sau khi thần linh Nhâm Tiểu Túc thống nhất truyền thừa Vu Sư đã mang vật cấm kỵ ACE – 004 Chân Thị Chi Nhãn vào trong nước, đồng thời phát triển trọn bộ thần chú tiếng Trung.
Theo ý của Nhâm Tiểu Túc, truyền thừa tu hành trong nước là cấp A trở lên, dùng cơ thể của bản thân làm cầu nối dung hợp với ý chí của thế giới.
Mà trong truyền thừa Vu Sư, ngôn ngữ là chìa khóa thay đổi ý chí tinh thần cho phù hợp với ý chí của thế giới, mà Chân Thị Chi Nhãn chính là cây cầu này, trong nước ngoài nước khác đường nhưng cùng đích.
Nếu đã khác đường cùng đích vậy thì không có lý nào chỉ có tiếng Anh mới phù hợp với ý chí của thế giới, chắc chắn tiếng Trung cũng có thể!
Sau đó Nhâm Tiểu Túc phát hiện ra một loạt thần chú, chẳng hạn như Cung hỷ phát tài = thuật Hãm Địa.
Thần tài giá đáo = thuật Sao Băng.
Sớm sinh quý tử = thuật Thế Thân.
Tài lộc dồi dào = hỏa cầu nổ tung.
Chúc ngươi hạnh phúc = khiến đối phương khóc không ngừng.
Những câu thần chú do thần linh Nhâm Tiểu Túc phát minh ra khá là lịch sự.
Tay cầm Chân Thực Chi Nhãn mù đen nói một đống lời chúc phúc, thoạt nhìn rất vui vẻ nhưng trên thực tế lại ẩn giấu sát ý.
Nhưng ngoài một vài câu thần chú này, mấy năm gần đây tổ chức Người Bàng Quan còn nghiên cứu ra một bộ thần chú tàn nhẫn hơn từ thơ cổ.
Như câu thơ vừa nãy, đó chính là chú thuật cấp S!
Có thể nói khi Chân Thị Chi Nhãn màu đen nằm trong tay Nhâm Tiểu Túc, bởi vì hắn xem thường truyền thừa Vu Sư nên không nghiên cứu tỉ mỉ, bởi vậy không phát triển truyền thừa này.
Đến khi Trịnh Viễn Đông sử dụng mới khiến nó tỏa sáng rực rỡ lần nữa.
Lúc này, bộ đội cảnh vệ may mắn sống sót trên đường bắt đầu gọi chi viện:
“Mau lên, yêu cầu chi viện, đường Giang Nam khu số ba yêu cầu lượng lớn chi viện, nghi là có dị năng giả cấp A, thậm chí có thể là bán thần nào đó cướp đi nhân viên nghiên cứu khoa học!”
Trịnh Viễn Đông mỉm cười, chậm rãi đi đến khu số bốn. Lính cảnh vệ của thành phố số 23 bị hắn kích thích, quấy nhiễu sự yên bình đêm khuya.
Điều này cũng nằm trong kế hoạch, ngay từ lúc ban đầu Khánh Trần không cảm thấy có thể lặng lẽ mang người đi.
Đã không yên lặng được, vậy thì gióng trống khua chiêng mà cướp người!
…
Thành phố số 23 vẫn rực rỡ ánh đèn vào lúc hai giờ sáng, mãi đến bốn giờ sáng, đám đông hoan lạc mới bắt đầu giải tán.
Đối với người của liên bang ở thế giới trong, buổi tối chính là thời gian dành để chè chén say sưa, dù sao thì thời gian ngủ của họ cũng đã sớm bị rút ngắn xuống chỉ còn bốn tiếng rồi.
Chiến tranh liên bang dường như không có bất kỳ tác động nào đến sự thịnh vượng nơi đây, các tập đoàn tài chính cũng rất thận trọng, luôn kiểm soát phạm vi chiến tranh trong vùng hoang dã.
Trịnh Viễn Đông đang đi trên phố, hắn âm thầm tính toán con đường mà Khánh Trần đã chỉ cho mình.
Sau khi hội phụ huynh đến thành phố số 23, họ không chỉ phát triển khu Tam Hạ mà còn cải trang thành dân thường để thăm dò khắp các con đường, các trạm kiểm soát của Ủy ban An ninh PCE, và các điểm phân bố quân đồn trú.
Tuyến đường mà Trịnh Viễn Đông đi bây giờ chính là con đường do Khánh Trần đã dày công lên kế hoạch, quân đồn trú đã bất giác điều động toàn quân dọc theo con đường mà hắn đang đi, chỉ để bắt giữ người này.
Ở khu số 2, một bữa tiệc đang diễn ra.
Đại tiệc diễn ra trên tầng cao nhất của khách sạn Nhạc Thiên lộng lẫy ở khu số 2, một nữ minh tinh trong bộ váy dạ hội dài thướt tha đang ngồi trước cây đàn đại dương cầm với những ngón tay như nhảy múa trên phím đàn.