Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2134: 535,26 Mét




Đại trưởng lão ngờ vực:

“Thật ra ngay từ đầu ngươi định lén trồng hắn ở khu cấm kỵ số 008 đúng không?”

“Khụ, khụ, ta là hạng người như thế à?”

Khánh Trần nói.

“Mấy chuyện thất đức như thế Kỵ Sĩ các ngươi làm chẳng thiếu đâu!”

Đại trưởng lão chỉ trích:

“Ngay từ lúc ngươi cướp hắn về là ta đã biết ngươi muốn làm gì rồi!”

Khánh Trần đánh trống lẳng:

“Chúng ta đi nhanh lên! Mang theo tất cả dây thừng trong phòng an toàn, bằng không sợ không đủ dài!”

Khu cấm kỵ được tạo nên do sự lan truyền đặc tính siêu phàm từ thi thể của siêu phàm giả.

Ví dụ như bộ rễ của thực vật hấp thu máu thịt của siêu phàm giả, lá của nó bị côn trùng ăn, côn trùng là thức ăn cho khỉ, khỉ làm mồi cho hổ, hổ bài tiết phân và nước tiểu làm chất dinh dưỡng cho vùng đất mới, thực vật mới.

Cuối cùng, động thực vật của cả khu vực đều chứa đặc tính siêu phàm và đạt tới nồng độ nào đó.

Vào một ngày trong tương lai, quy tắc của khu cấm kỵ bỗng nhiên xuất hiện, khu cấm kỵ được hình thành.

Vì vậy, thành phố số 10 sẽ không trở thành khu cấm kỵ, bởi vì Khánh Trần đã hiến tế toàn bộ xác thử triều, còn bầy gián bị Tiểu Tam mang đến thành phố số 20 trước khi sinh sôi nảy nở.

Quá trình lan truyền bị cắt đứt ngay từ khi bắt đầu.

Hiện nay, Khánh Trần muốn những nơi không có người dân bình thường sinh sống như đảo Midway hay đảo Guam để chế tạo khu cấm kỵ, đến khi người trên đảo nhận ra có lẽ đã không có cách nào ngăn cản chuỗi thức ăn trên đảo biến dị, nếu thảm họa như thử triều xuất hiện thì đó đúng là thứ hắn muốn thấy.

Dù sao, ý nghĩa tồn tại hai nơi này là làm ván cầu cho Bắc Mỹ dùng lực lượng quân sự xâm nhập vào Đông Nam Á.

Trùng hợp là hệ sinh thái của chuỗi đảo khá khép kín, khó ảnh hưởng đến ngoài biển, cho dù sản phẩm bài tiết của số ít loài chim bị mang ra ngoài cũng không có vấn đề gì lớn, khu cấm kỵ sẽ không lan rộng ra bên ngoài.

Hải dương tương đương với vành đai cách lý hai khu cấm kỵ này.

Ví dụ như cấm đoạn chi hải xuất hiện hoàn toàn là do thi thể của bán thần bị cá voi cắn nuốt, hơn nữa thân phận của cá voi đặc biệt, cho nên mới tạo thành hậu quả khó có thể vãn hồi.

Mọi người đứng dậy, Khánh Trần quen đường dẫn họ đi đến vực Hỏa Chủng.

Còn thông thạo hơn cả đại trưởng lão.

Thế nhưng khi mọi người đến rìa vực sâu, sau lưng bỗng vang lên tiếng nổ mạnh cực lớn, mặt đất trong phạm vi 100 km chấn động, thạch nhũ trong hang động rơi lộp bộp, giống như trời sập đất nứt.

Mọi người ngã nhào trên mặt đất, họ cảm thấy tiếng nổ lớn ấy khiến tai mình ù đi, khói bụi mịt mù cuộn trào trong hang tựa như sóng biển, tuy họ cách xa vụ nổ hơn mười km nhưng suýt nữa bị sóng xung kích thổi bay.

Mấy người Khánh Trần quay đầu lại nhìn, nóc hang vốn tối tăm hiện tại đã có tia sáng le lói.

“Trần Dư không muốn chờ đợi nữa, hắn dùng cứ điểm trên không tàu Chư Thần cho nổ tung hang động đá vôi…”

Đại trưởng lão đau lòng, nơi ẩn nấp tốt thế này cứ thế bị hủy hoại:

“Hỏa Đường họ dùng hang động đá vôi này tránh né không biết bao nhiêu lần vây quét của tập đoàn quân, kết quả Kỵ Sĩ các ngươi vừa đến thì hang động bị hủy…”

Khánh Trần nói một cách bình tĩnh:

“Nếu không có bọn ta ở đây ngăn cản thì chỉ sợ mục tiêu của quả tên lửa này chính là Hỏa Đường các ngươi đấy. Đừng đau lòng, không có gì quan trọng hơn mạng sống của tộc nhân. Tiếp theo, chỉ sợ sẽ có rất nhiều máy bay không người lái đến lục soát hang động, đi mau.”

Nói rồi Khánh Trần dẫn mọi người đứng dậy tiếp tục đi đến vực sâu Hỏa Chủng.

Tuy hắn có thể sử dụng xung điện từ phá hủy máy bay không người lái, nhưng vấn đề là một khi hắn ra tay, Trần Dư sẽ biết hắn ở đâu, đến lúc đó bán thần tự mình động thủ, tất cả đều phải chết.

Đi đến mép vực, Khánh Trần ném một hòn đá xuống, yên lặng đếm thời gian, 13 giây hòn đá rơi xuống đất.

Khánh Trần đang định lên tiếng thì Đại Vũ ở bên cạnh đã nói trước:

“Ta cũng biết cách này, công thức tính quãng đường là s = ½ x g x t x t, có tiếng vọng lại sau 13 giây, vực sâu 828 mét.”

Đại trưởng lão ngớ ra:

“Dây thừng của chúng ta không đủ dài.”

Trần Gia Chương:

“Quả nhiên ngươi có ý so bì với Khánh Trần.”

“Lão già, ngươi câm miệng đi!”

Khánh Trần lắc đầu, nói:

“Công thức ngươi đưa ra đúng rồi, nhưng thật ra còn có một điều kiện ngươi chưa tính vào, bởi vì hòn đá sau khi rơi xuống cũng cần thời gian để truyền âm thanh lại, vận tốc của âm thanh trong không khí là 340m/s, bởi vậy thật ra phải hơn một giây sau khi hòn đá rơi xuống chúng ta mới nghe thấy âm thanh này. Độ cao của vực sâu này không đến 828 mét, trước tiên ngươi phải đặt phương trình tuyến tính 2 ẩn ½ x 9.8 x 13 x 13 = 340 x (13 – t), tính ra được thời gian chính xác t = 10,56 giây.”

Khánh Trần nói:

“Nói cách khác, độ cao thật sự của vực sâu là 535,26 mét.”