Đại Vũ im lặng vài giây:
“Xúi quẩy.”
Không hiểu sao lại cảm thấy hắn đang khoe khoang!
Khánh Trần nhìn đại trưởng lão:
“Với độ cao này, dây thừng của chúng ta đủ dùng không?”
Đại trưởng lão nói:
“Mang đi tổng cộng sáu cuộn dây thừng, mỗi cuộn dài 120 mét, nối lại với nhau là đủ rồi. Có điều bên dưới rất nguy hiểm, ai xuống trước?”
Zard lui về sau:
“Ta hơi sợ những nơi như thế này, tối om chẳng thấy gì.
“Ta xuống trước.”
Khánh Trần nói:
“Sau khi xác định không có nguy hiểm thì các ngươi hẵng xuống.”
Khánh Trần cầm dây thừng gút dây leo núi một cách chuyên nghiệp rồi bám vào sợi dây và leo xuống dưới, hắn thấy vô số cái lỗ trên vách đá, chúng dày đặc giống như lỗ hổng trong tảng pho mát.
Có lẽ những cái lỗ này là chỗ ở của trùng hai mặt, hiện tại trùng hai mắt bị cưỡng ép đuổi đi, bị tập đoàn quân Trần thị tiêu diệt…
Trần thị đúng là người tốt.
Chẳng bao lâu sau Khánh Trần xuống đến đáy vực, hắn treo lơ lửng trên dây thừng, cầm đèn pin yên lặng quan sát xung quanh.
Dưới vực sâu là một con sông ngầm chảy xiết, rộng khoảng sáu mét.
Bên cạnh là bờ sông hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.
Khi Khánh Trần nhìn sang bờ sông thì chợt cả kinh, hắn thấy bên bờ sông chật hẹp chất đầy trùng mặt người, khuôn mặt trên lưng chúng trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Nhưng hắn lập tức nhận ra, đó không phải là trùng mặt người thật, mà là vỏ rỗng của chúng sau khi lột xác!
Khánh Trần hét to một tiếng, định bụng nhìn xem có còn thứ gì còn ẩn nấp dưới này không, liệu có bị tiếng hét của hắn hấp dẫn lại đây không.
Kết quả hắn tăng âm lượng lên 120dB, âm thanh vang vọng liên hồi nhưng vẫn không có thứ quái quỷ nào xuất hiện.
Xem ra lần trước Zard nhắc đến một loạt quy tắc ở đây quả thật đã loại trừ hết nguy hiểm rồi.
“Mọi người xuống đi.”
Khánh Trần hô lên.
Tất cả lục tục leo xuống đáy vực, Zard đi cuối cùng. Hắn là dị năng giả nguyên tố Thổ, khi leo núi không cần dây thừng, cho nên chịu trách nhiệm mang dây xuống, một mặt là để mang theo bên người, miễn cho lúc sau còn cần dùng đến nó để leo xuống núi tiếp, mặt khác là tránh cho tập đoàn quân Trần thị tìm được địa điểm họ leo xuống vực.
Mọi người đứng thành một hàng ở bờ sông, đại trưởng lão nói:
“Tiếp theo đi đâu? Thượng du hay hạ du?”
Khánh Trần đập đèn pin, yên lặng quan sát dấu vết trên vách đá:
“Xuống hạ di.”
“Tại sao?”
Đại Vũ hỏi.
“Nếu công ty Hỏa Chủng xây dựng căn cứ ở đây, sau khi chuyển thiết bị cỡ lớn xuống, phương thức vận chuyển tiện nhất là dùng tàu thuyền. Nếu là ta, trên dòng sông chảy xiết như thế này, ta sẽ chọn hạ du làm điểm dừng chân.”
Khánh Trần nói:
“Đương nhiên, đó cũng có thể là suy đoán sai lầm, đi xem rồi biết.”
Mọi người đi dọc theo bờ sông gần hai tiếng đồng hồ mới dần dần cảm thấy bờ sông bắt đầu trở nên rộng rãi hơn...Và họ cũng thấy được dấu vết đào bới của con người!
Tìm đúng hướng rồi.
Khánh Trần rọi đèn pin về phía đó, nhưng tức khắc mọi người ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Họ thấy những bình chứa bằng pha lê cao tận 2 mét được khảm vào tường với mật đồ dày đặc, chúng lộ ra ngoài một cách đột ngột, những ống dẫn nằm trong các đường rãnh, nối với từng bình chứa.
Bệ của bình chứa pha lê là thiết bị không biết tên nào đó, bên trong bình chứa trống rỗng ấy rải rác những bộ xương khô của con người.
Chúng đã nằm yên ở đây không biết bao lâu.
Khánh Trần nói:
“Chắc hẳn rất lâu trước kia, trong bình chứa được rót đầy dung dịch, mà những bộ xương khô này vẫn còn là người, chẳng qua không biết vì sao họ lại bị đặt vào đây.”
Khánh Trần ghé sát vào nhìn, hắn giơ tay lau tro bụi trên bảng tên inox của bệ: Sinh vật mô phỏng T–3019.
…
Bộ xương khô trong bình chứa bằng pha lê, dòng chữ trên bảng tên kim loại, hết thảy đều toát ra vẻ kỳ lạ.
T3088.
T4901.
T5029.
Thoạt nhìn những số thứ tự này không hề liên quan đến nhau, nếu thật sự có quy luật nào đó thì sự khác nhau nằm ở tiền tố T3, T4, T5, có vẻ như là để phân chia cấp bậc.
Trên mặt tường chỉ có ba bình chứa có đầu T6, nhưng với điều kiện tiên quyết bình pha lê không bị tổn hại, trong bình đã rỗng khống.
Xét về đô hiếm, chắc chắn T6 hiếm nhất, vậy cấp bậc cao nhất cũng là T6, T3 thấp nhất.
Bình chứa bằng pha lê nhiều không đếm xuể được xếp ngay ngắn khảm vào trong tường giống như những chiếc quan tài.
Vực thẳm dưới mặt đất tựa như một ngôi mộ tập thể khổng lồ.
Mộ tập thể của sinh thể mô phỏng.
Nhìn xung quanh tối đen như mực, Zard rụt cổ lại.
Khánh Trần cũng đã nhận ra, khi đối mặt với chuyện dương gian Zard rất to gan lớn mật, nhưng khi dính dáng đến cõi âm là hắn nhát như cáy.
“Thảo nào công ty Hỏa Chủng phải xây dựng căn cứ bí mật ở đây, thì ra là vì họ tiến hành thí nghiệm phi đạo đức như thế này.”
Đại trưởng lão tấm tắc lấy làm lạ:
“Nếu bị người của Liên Bang biết được, sợ rằng sẽ bị mọi người thoá mạ.”
Khi bốn chữ “sinh thể mô phỏng” xuất hiện trên bệ của bình chứa, nó chứng minh tầm quan trọng của căn cứ dưới lòng đất này.
Mà số thứ tự của nó cũng cho thấy rõ quy mô của cuộc thí nghiệm này khủng khiếp đến mức nào.
Hơn ba nghìn sinh thể mô phỏng? Đây hẳn phải là một kế hoạch khổng lồ!
Khánh Trần ngẩng đầu, lia đèn pin về phía vách đá ở hai bên bờ sông ngầm, chỉ cần ánh đèn lia đến nơi nào là có thể thấy được những bình chứa được sắp xếp dày đặc ở nơi đó, giống như con đường đi thẳng lên trời.