So với con đường thành thần ở ngay trước mắt, có thể tự tay giết chết Khánh Trần hay không đã không còn quan trọng nữa.
Một sĩ quan thấp giọng hỏi:
“Liêu có phải họ đã dùng mật thược chi môn trong truyền thuyết đi ra ngoài rồi không?”
Tham mưu trưởng giải thích:
“Theo tình bao, sau khi mở mật thược chi môn cần có người ở lại đóng cửa, vì vậy tạm thời loại bỏ phỏng đoán dùng mật thược chi môn.”
Trần Dư bình tĩnh ra lệnh:
“Phá hủy hết tất cả mọi thứ trong phòng thí nghiệm, đạp đổ cả những bức tường, nếu rời đi bằng mật thược chi môn mà không có ai ở lại đóng cửa thì tất nhiên họ sẽ rơi ra ngoài. Đã có người biểu diễn ảo thuật cho chúng ta xem, vậy thì chúng ta vạch trần nó, để xem nguyên lý của màn ảo thuật này là gì.”
Hành động phá dỡ được tiến hành, công binh của Trần thị bắt đầu dỡ bỏ phòng thí nghiệm, phá hủy trần nhà, đẩy ngã vách tường, hất tung bàn làm việc lên, bồn cầu trong nhà vệ sinh cũng bị đập nát.
Quả thật họ tìm được vài thứ: Khẩu súng ngắn rỉ sét giấu trong thùng nước, máy ghi âm giấu trong tường kép của bàn làm việc, nội y gợi cảm và roi da trong ký túc xá công nhân, cùng với một quyển nhật ký.
Nhóm của Khánh Trần không có nhiều thời gian, chắc chắn không thể điều tra kỹ càng, may mà họ cũng không quan tâm đến những thứ này…
Trần Dư nhìn những món đồ này với khuôn mặt lạnh tanh, sắc mặt không hề thay đổi.
Đây không phải thứ hắn muốn.
Hắn mở nhật ký ra, trang giấy ố vàng, chữ viết cũng mơ hồ: Ngày 24 tháng Chín, lại có hai tiến sĩ đến căn cứ bí mật này, họ mang tài liệu còn sót lại của tiến sĩ P ở căn cứ khác, nói là có liên quan đến thần Nhâm Tiểu Túc, ghi chép số liệu cơ thể quan trọng của Nhâm Tiểu Túc khi tồn tại cùng với ung thư lúc trước, nhưng ta không hứng thú với việc này lắm, ta chỉ muốn biết khi nào công ty mới đồng ý cho ta chế tạo một sinh thể mô phỏng nữ, ta nhớ hình như chúng ta có không ít mẫu gen của nữ siêu phàm giả.
Ngày 2 tháng Mười, hôm nay thí nghiệm xảy ra vấn đề, thuốc ức chế trước kia bắt đầu mất tác dụng, chúng ta thử thay đổi nhưng dường như cơ thể của chúng kháng thuốc.
Ngày 7 tháng Mười, tiến sĩ S nói có gián điệp của các tổ chức khác trà trộn vào căn cứ bí mật, có vẻ như thuốc ức chế của vật thí nghiệm và sinh thể mô phỏng xảy ra ngoài ý muốn liên quan đến họ. Sinh thể mô phỏng cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề, họ lay động trong bình chứa pha lê, giống như sắp tỉnh lại. Lúc ta đi vệ sinh, nghe thấy tiến sĩ S và tiến sĩ D nói nếu tình hình cứ tiếp tục nghiêm trọng như thế này thì chúng ta phải cắt đứt toàn bộ nguồn cung cấp, giết chết họ, đồng thời ra lệnh bằng giọng nói cho trùng hai mặt tiêu diệt vực sâu sạch sẽ. Ta thấy sợ.
Ngày 3 tháng Mười một, bọn ta bắt được gián điệp, song tổn thất nặng nề, có một sinh thể mô phỏng trong bình chứa pha lê kết thúc trạng thái ngủ đông ngủ đông và mở mắt ra.
Nhật ký đến đây là hết, nó bị giấu trong tường kép của một chiếc giường, không bị ai phát hiện.
Dường như viết nhật ký là không được phép trong căn cứ bí mật này.
Trần Dư đọc đến đây, trong lòng càng thêm khát vọng, hắn biết nơi này thật sự từng cất giấu bí mật về con đường thành thần, nhưng hắn không chiếm được nó.
Hắn nghĩ thầm, Khánh Trần có lấy được nó không? Có lẽ hắn cũng không có được.
Ổ cứng ở đây đã tồn tại từ hơn một nghìn năm trước, không có cách nào tu sửa.
Binh sĩ Trần thị cũng đã xác nhận có nhiều dấu vết bị đốt cháy trong lò thiêu, chắc chắn Hỏa Chủng đã đốt hết tư liệu quan trọng rồi.
Vì vậy, thứ hắn không chiếm được, Khánh Trần cũng không có được mới đúng.
Nhưng Khánh Trần không có thì Trần Dư cũng phải nghĩ cách bắt được Khánh Trần, để đối phương tự mình nói ra chân tướng với hắn trong tình trạng đau đớn tột độ.
Lúc này, các binh sĩ đã đập nát tất cả bình chứa pha lê trong phòng thí nghiệm, nhưng nơi vốn là vị trí của cầu thang đã bị Zard phá hủy, thoạt nhìn không khác gì nền nhà bình thường.
Cuối cùng, cả phòng thí nghiệm khổng lồ biến thành một đống đổ nát, nhưng ảo thuật vẫn không bị lật tẩy.
Giống như tiết mục Joker trình diễn không phải ảo thuật, mà là phép thuật.
…
Đếm ngược 96:00:00.
Trong khu cấm kỵ số 008.
Một tiểu đoàn dã chiến đang rút lui ra khỏi khu cấm kỵ.
Tiểu đoàn dã chiến băng qua cánh rừng, hàng chục người máy chiến tranh đi đầu, chúng giống như trành trì di động, che chắn cho các binh sĩ.
Đang tiến lên, binh sĩ điều khiển máy bay không người lái đi do thám bỗng lên tiếng:
“Có biến, nhân vật không xác định xuất hiện trong khu cấm kỵ, cảnh giới!”
Tất cả binh sĩ quỳ một gối trên mặt đất, ý đồ bảo vệ một họa sĩ Trần thị ở giữa.
Đột nhiên, binh sĩ điều khiển máy bay không người lái nói:
“Khoan đã, hình như là Lý Thúc Đồng? Hình như hắn đang đi về phía chúng ta? Chú ý ẩn nấp, lặp lại, chú ý ẩn nấp, lẻ địch đang chạy đến chỗ chúng ta!”