Trong bức ảnh, Khánh Chuẩn và Ninh Tú còn có thể chuyển động, Ninh Tú nhẹ nhàng ôm Khánh Trần vẫn còn tấm bé trong vòng tay ấm áp của mình, nhẹ nhàng đung đưa, gương mặt toát ra sự rực rỡ của tình mẫu tử.
Còn Khánh Chuẩn thì nhìn Ninh Tú với vẻ mặt cưng chiều, rồi lại nhìn Khánh Trần.
Khánh Trần đang đứng trong phòng khách, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh anh trai mình mở cửa và bước vào nhà sau khi tan sở, nở một nụ cười tươi rói và nói:
"Vợ à, ta về rồi."
Giọng nói đó nghe thật chân thực và ấm áp.
Khánh Trần đột nhiên nói:
"Nếu ta không thể tìm thấy thần minh...? Vậy bản thân ta sẽ trở thành một thần minh."
Thế nào cũng phải thử một lần.
Khánh Chuẩn đã từng trở thành thần minh trong một khắc chỉ vì hắn, và hắn cũng có thể trở thành thần minh cả cuộc đời cho Khánh Chuẩn.
Khánh Kỵ kinh ngạc, hắn chỉ cảm thấy ngay khoảnh khắc này, vẻ mặt của Khánh Trần bùng lên một niềm tin cực kỳ vững chắc.
Trở thành thần minh? Ngươi nói làm là làm được sao?
Đó là một cảnh giới mà vô số bán thần mơ ước nhưng không thể đạt được, trên đời chỉ duy nhất một người đã trở thành thần minh!
Khánh Kỵ không bày tỏ thái độ gì về chuyện này:
"Chỉ là một thứ mơ hồ, tốt hơn hết là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn trước. Ta có thể hiểu cảm giác của ngươi rằng ngươi muốn hồi sinh tâm trạng của anh trai mình, nhưng đâu cần nghĩ đến thứ viễn vông đó."
Khánh Trần sửng sốt một chút:
"Nguyện vọng? Hắn có nguyện vọng cuối cùng sao?"
"Ngươi có biết mong ước lớn nhất của Tiểu Chuẩn trong suốt cuộc đời của hắn là gì không?"
Khánh Kỵ đứng trong căn phòng nhỏ nói vọng ra.
Khánh Trần nhìn đối phương:
"Là gì?"
"Hắn muốn dành thêm một chút thời gian để trông giúp ngươi những đứa trẻ."
Khánh Kỵ bình tĩnh nói:
"Lúc đó hắn đã thu nhận Ám Ảnh Chi Môn rồi, cả cuộc đời không nhen nhóm thêm kế hoạch tìm bất kỳ ai khác, vì vậy hắn đã gửi gắm hy vọng vào ngươi. Hắn muốn ngươi có thể sinh hơn chục đứa trẻ, sau đó hắn sẽ chơi với lũ trẻ ở nhà. Khi hắn đề cập đến điều này trước đây, đôi mắt hắn tràn đầy khao khát. Tiếc thay, sau khi ngươi về lại không làm chuyện gì nghiêm chỉnh, nên hắn đã không đợi được."
Một dấu chấm hỏi hiện ngay trên trán Khánh Trần:
"Đây là mong muốn của hắn, hay là mong muốn của người nào đó? Sao lại kết nối chặt chẽ với vấn đề xem mắt quá vậy?"
Khánh Kỵ liếc mắt nhìn hắn:
"Ta không bao giờ nói dối, và cả thế giới đều biết rằng ta, Khánh Kỵ, sẽ không bao giờ nói dối."
Khánh Trần thở dài, càng là những người như vậy khi nói dối lại càng đáng chết.
Nhưng vấn đề là, hắn không thể kiểm chứng được.
"Chờ đã, ngươi định sắp xếp một buổi xem mắt theo kiểu hôn nhân chính trị cho ta sao?"
Khánh Trần hỏi:
"Đối tượng xem mắt của ta là ai, con gái quan chức hay một phú bà thuộc thuộc địa Khánh thị? Hay là con gái của một vị tướng trong quân đội?"
Khánh Kỵ suy nghĩ chốc lát rồi nói:
"Giang sơn của Khánh thị ở phía tây nam đã vững chắc rồi, không cần ngươi phải dùng hôn nhân để làm chắc địa vị chính trị của bản thân, vì vậy khi chọn vợ cho ngươi, gia cảnh của nàng ấy không phải là điều kiện đầu tiên mà chúng ta xem xét đến. Tuy nhiên, xuất thân quyền lực sẽ là điểm trừ của nàng ấy, chúng ta đều rất ghét họ hàng nhà ngoại."
"Hả?"
Khánh Trần cảm thấy kỳ quái:
"Vậy thì điều kiện đầu tiên ngươi xem xét là gì?"
Khánh Kỵ nói một cách nghiêm túc:
"Sinh đẻ tốt."
Khánh Trần...
Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khánh Kỵ, trong lòng thầm nói, anh ơi, sao ngươi có thể kể chuyện cười một cách trịnh trọng được hay vậy?
Đến Zard còn chẳng làm được!
"Cho nên, ngươi chỉ muốn ta để lại được vài đứa trẻ trước khi ta chết thôi chứ gì?"
Khánh Trần hỏi.
Khánh Kỵ nói:
"Ngươi không hiểu đâu, nếu ngươi chết, đứa con trong bụng vợ ngươi sẽ là người thừa kế duy nhất của Khánh thị, trong quá khứ nó còn được gọi với một cái tên khác là 'nền tảng lập quốc'."
Nếu không có người kế vị, gia tộc khổng lồ của Khánh thị sẽ không có người thừa kế.
"Không đúng."
Khánh Trần lắc đầu:
"Cái mà Khánh thị tuân theo là chiến tranh Ảnh Tử, chiến tranh Ảnh Tử này mới là cơ sở để Khánh thị chọn ra người được chọn, dựa vào đâu mà con của ta lại được thừa kế Khánh thị?"
Khánh Kỵ lắc đầu:
"Cơ sở của Khánh thị chưa bao giờ là chế độ chiến tranh Ảnh Tử cả, mà là huyết thống do Khánh Chẩn để lại, một huyết thống độc nhất vô nhị. Nếu ngươi có cơ hội đến thăm trang viên Ngân Hạnh để xem quá khứ của các gia chủ Khánh thị, sau đó nhìn vào dấu vết phát triển của Khánh thị, ngươi sẽ hiểu rằng khi nhóm gia chủ có vẻ ngoài tương tự như ngươi nắm quyền thì Khánh thị sẽ phát triển nhảy vọt. Hiện nay, trên thế giới chỉ còn lại ba người mang dòng máu này, hai trong số họ đã già, và chỉ còn duy nhất ngươi là còn trẻ."
Ba người? Hắn là một trong số đó, vậy hai người còn lại là ai?
Khánh Trần đã từng gặp lão Thẩm, cho nên hắn biết lão Thẩm cũng là một trong những huyết thống của tổ tiên, rất có thể là anh trai hoặc em trai của gia chủ Khánh thị.