Đại Vũ lạnh lùng cao ngạo bị người ta véo tai xách đi quả thực là một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy, Khánh Trần quay đầu nhìn Khánh Kỵ:
“Có mang điện thoại không, giúp ta chụp một bức ảnh.”
Khánh Kỵ:
“Chụp lại rồi.”
Lý Thúc Đồng dẫn Đại Vũ chạy càng ngày càng xa, cho đến khi Khánh Trần không còn nghe thấy tiếng họ nữa.
Sau giây phút thả lỏng ngắn ngủi, Khánh Trần hỏi:
“Được một tiếng chưa?”
Khánh Kỵ trả lời:
“Một tiếng rồi.”
Khánh Trần hít sâu một hơi:
“Mở ra đi.”
Khánh Kỵ nhẹ nhàng vén Vải Liệm lên, nhưng ông chủ Hà bị quấn bên trong vẫn nằm im, không có tiếng tim đập, cũng không thấy mạch, không có hô hấp, không có gì cả.
Khánh Trần im lặng rất lâu, đột nhiên hắn nói:
“Lấy Vải Liệm bọc ta lại, một tiếng sau xương sườn của ta sẽ lành lặn.”
“Được.”
Khánh Kỵ chậm rãi ôm ông chủ Hà dậy, sau đó để người khác lấy tấm vải bọc lấy Khánh Trần.
Tấm vải liệm màu đen tựa như bức màn trên sân khấu, che kín ánh sáng, cũng che khuất cả Khánh Trần.
Không ai thấy được vẻ mặt của Khánh Trần sau lớp vải.
…
Ngay lúc tất cả mọi người cùng chờ đợi Khánh Trần tỉnh lại, bốn chiếc khí cầu máy bay bay nhanh tới.
Sắc mặt của người khổng lồ chịu trách nhiệm trinh sát thay đổi, hắn líu ríu truyền tin tức vào sâu trong rừng...Bây giờ mà vẫn có khí cầu máy dám lại gần đây ư?
Ngay sau đó, cửa khoang khí cầu máy mở ra, Jindai Kura mặc đồ trắng nhảy xuống từ trên không.
Người khổng lồ cho rằng hắn sẽ ngã chết, nhưng rơi đến giữa không trung bỗng có một con Thương Long màu trắng hiện ra dưới chân hắn.
Jindai Kura chắp tay sau lưng, phong tư xuất chúng đứng sừng sững trên đầu rồng.
Người khổng lồ:
“Oa!”
Vài nữ khổng lồ tham chiến tức khắc đổ đứ đừ.
Đúng là nhân loại đẹp hơn người khổng lồ rất nhiều...Không phải là người khổng lồ xấu xí, thật ra nếu họ thu nhỏ lại thì không khác gì người bình thường.
Chẳng qua tộc người khổng lồ sống bệ rạc quá.
Ngươi lấy một người khổng lồ toàn thân bôi thuốc màu đen xanh đan xen ra so với Jindai Kura, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Jindai Kura đáp xuống đất, hắn cười nói:
“Người mình, trước đó chúng ta từng gặp nhau ở vương đình người khổng lồ rồi.”
Rồi hắn vẫy tay với khí cầu máy, sau khi khí cầu máy hạ cánh, Jindai Unshuu xách lão Ngũ đã bị đánh gãy tay chân lại gần...Cùng với mấy chục nữ nô lệ ăn mặc không giống nhau.
Jindai Kura nhìn họ, cười nói:
“Tiếp theo không thể đồng hành nữa rồi, các ngươi muốn đi đâu thì đi. Muốn đến đảo hoang tìm gia đình cũng được, muốn lái khí cầu máy đến đại lục phía Đông thoát khỏi thân phận nô lệ cũng được.”
Các nữ nô lệ hơi thất vọng, họ lần lượt bộc bạch nỗi lưu luyến dành cho Jindai Kura.
Nhưng Jindai Kura vốn đa tình, dạo chơi chốn tình trường nhưng không dừng bước vì bất cứ ai, thích trải nghiệm nhân sinh, vui chơi với đời.
Ví dụ kiểu người đa tình như lão Ngũ phải nắm giữ thứ đồ xinh đẹp trong tay mình, cho đến khi nó lụn bại hoặc nhan sắc phai tàn.
Hoàn toàn khác biệt.
Những nữ nô lệ ấy hãy còn quấn lấy Jindai Kura, nhưng Jindai Sora mặt mày lạnh tanh triệu hồi thần thức ra ngăn cản họ.
Jindai Kura đi vào trong rừng với vẻ điềm nhiên như không:
“Ông chủ đâu? Ông chủ tỉnh chưa, thay vì dành thời gian an ủi vỗ về mấy chục người đẹp, ta trở về gặp ngươi đây này! Thấy ta trung thành chưa! Tìm đâu ra cấp dưới tốt như thế cơ chứ!”
Lúc này, bên trong Vải Liệm, Khánh Trần mở mắt ra.
Hắn ngủ thiếp đi, 5 phút sau khi bị quấn Vải Liệm, cơn buồn ngủ khó có thể cưỡng lại ập tới.
Đã 4 tiếng trôi qua kể từ khi hắn bị bọc lại, hết giờ từ lâu rồi nhưng mọi người không nỡ đánh thức hắn.
Hắn quan sát cơ thể của mình, xương sườn đã lành lặn, nhưng Vải Liệm không thể chữa lành vết thương do mảnh đạn bởi vì máu, mô da, mô cơ cũng mất đi khi rút những mảnh kim loại ấy ra.
Trên người hắn vẫn đầy những vết thương.
Trong lúc ngủ, Khánh Trần nằm mơ, hắn mơ thấy mình hủy diệt vương quốc Roosevelt, xử lý Khôi Lỗi Sư, giết Trần Dư, giết King, giải quyết Kashima và Jindai.
Sau đó mọi người thành lập nước cộng hòa mới.
Khi các công thần chụp ảnh chung, mọi người để hắn ngồi chính giữa, nhưng Khánh Trần lại cảm thấy không thích hợp, không chịu ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều khó hiểu, có cái gì không ổn?
Khánh Trần suy nghĩ mãi mới thốt lên:
“Chúng ta chụp ảnh chung mà thiếu một người rồi.”
Đúng vậy, người vắng mặt ấy đâu rồi? Thiếu ai cơ?
Nhưng đúng lúc này, thợ chụp ảnh đứng đối diện buông máy ảnh trong tay xuống:
“Ngươi tìm ta đấy à, không sao, ta chụp cho các ngươi là được rồi, trong ảnh không cần có ta.”
Ông chủ Hà.
Khánh Trần tỉnh mộng, hắn cảm thấy sống mũi cay cay.
Hắn không cảm thấy thế này là làm bộ, có những người uống rượu thì cảm thán đời người phí hoài vô ích, khóc lên khóc xuống.
Bây giờ ông chủ Hà đã ra đi, hắn rơi vài giọt nước mắt thì có là gì, khóc vì chuyện này còn hơn là khóc vì những chuyện lung tung rối loạn kia.
Chẳng qua Khánh Trần không muốn bị người khác nhìn thấy.