Suy cho cùng, hắn chung quy vẫn chỉ là một học cấp cấp 3 mới 18 tuổi, nếu không xảy ra những việc này thì chắc hẳn hắn vừa mới tham gia thi đại học.
Hắn ngồi dậy, nhìn Jindai Kura:
“Ta có nhãn cầu cho ngươi, Khánh Kỵ đang giữ.”
Ngay sau đó, Khánh Kỵ xách một túi mắt được ngâm trong formalin lên.
Khánh Trần nói:
“1 đôi của bán thần, 9 đôi cấp A, 12 đôi cấp B. Trong số 9 đôi mắt cấp A thì có một đôi là của Người Xem Mệnh, ta đoán mắt của hắn sẽ hữu dụng hơn, ít nhất vật cấm kỵ cảm thấy vô cùng hứng thú với xác của họ. Đúng rồi, còn cả lão Thập Nhị đang ở trong địa lao của Bạch Ngân Thành, chưa đào mắt hắn, lát nữa chúng ta đi một chuyến.”
Jindai Kura sững sờ, trước đó hắn đã biết Khánh Trần vẫn luôn nghĩ đến việc thu thập nhãn cầu cho mình, nhưng lại không ngờ Khánh Trần có thể lấy được nhiều như vậy!
Vốn dĩ hắn đã gom góp được 70 đôi mắt, hôm nay thoáng cái đã được 92 đôi, Dodomeki sắp có thể thăng lên bán thần...
Không, nếu Dodomeki có đôi mắt của bán thần thì sợ rằng nó sẽ có được thực lực tương đương bán thần sơ cấp!
Hắn im lặng một lúc rồi nói:
“Cảm ơn.”
Khánh Trần cười:
“Khách sáo làm gì, thực lực của ngươi mạnh hơn thì chúng ta mới có thể đi xa hơn...Chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm.”
Jindai Kura triệu hồi Dodomeki, người phụ nữ cao lớn ấy bay đến, lấy mắt từ trong túi ra.
Da tay của nàng mở ra, hấp thu lần lượt từng con mắt.
Cảnh tượng này khiến nhiều người lạnh gáy, cảm thấy mình mắc chứng sợ lỗ.
Khánh Trần quan sát Dodomeki cẩn thận, mặt của nàng tái nhợt, nhưng đường nét khuôn mặt lại rất đẹp.
Khi Dodomeki hấp thu mắt của Người Xem Mệnh, nàng bỗng lớn phổng lên, thân hình 2 mét cao lên khoảng 2m50.
Quả nhiên, Người Xem Mệnh là thuốc bổ tự nhiên cho những “sinh linh” có tính quy luật!
Sau đó, Dodomeki cầm lấy đôi mắt của công tước Bạch Ngân một cách cẩn thận, một trái một phải, khảm lên hai lòng bàn tay của mình.
Trước kia nơi này vẫn luôn bỏ trống!
Ngay khi hai con mắt được khảm lên, Dodomeki bỗng thu nhỏ, biến thành hình thể của phụ nữ nhân loại bình thường, cao 1m68, thoạt trông thanh tú hơn nhiều.
Khánh Trần nhạy bén nhận ra sự khác thường, không đúng!
Lập tức Dodomeki quay đầu nhìn hắn, ngữ khí điềm đạm:
“Cảm ơn chủ quân.”
Rồi nàng quay sang nói với Jindai Kura:
“Chủ nhân.”
Khánh Trần trợn tròn mắt nhìn Jindai Kura:
“Thế này là bình thường à?”
Jindai Kura cũng ngẩn tò toe:
“Nếu ta nói trong lịch sử của gia tộc Jindai chưa từng xuất hiện tình huống này, ngươi tin không? Có lẽ chỉ có gia tộc Minamoto mới từng thấy nàng mở miệng nói chuyện.”
…
Dodomeki phải tập hợp đủ 100 đôi mắt, quá khó, vì nàng yêu cầu mắt của siêu phàm giả cấp B, chiến sĩ gen không hợp tiêu chuẩn.
Nhưng thật ra vào thời kỳ Liên Bang nội chiến mấy trăm năm trước, tập đoàn Jindai đã từng thu thập đủ điều kiện của Dodomeki, mà bây giờ mọi người mới biết được thì ra sau khi thu thập đủ đôi mắt thì nàng có thể thăng lên bán thần.
Nhưng Jindai Kura không biết Dodomeki lại khôi phục trí tuệ, hơn nữa còn có thể nói chuyện.
Chủ yếu là do trước kia Âm Dương Sư không giàu có gì, con mắt cấp A còn hiếm chứ nói chi là mắt của bán thần!
Đúng là bất ngờ.
Khánh Trần hỏi:
“Vì sao lại gọi ta là chủ quân?”
Dodomeki:
“Vì ngươi là chủ nhân của chủ nhân.”
Jindai Kura:
“...Là ông chủ, không phải chủ nhân.”
Dodomeki khom lưng bày tỏ sự hổ thẹn với hắn:
“Chủ nhân thứ lỗi, ở thời đại của bọn ta là gọi như vậy.”
Khánh Trần hỏi:
“Vậy là ngươi lưu giữ ký ức ở thời đại ấy...Ngươi từng gặp người Minamoto?”
Dodomeki gật đầu:
“Là Minamoto Ankyo tiên sinh đặt tên cho ta, cho nên chủ nhân đầu tiên của ta chính là hắn. Cô bé bên cạnh ngài mang trong mình dòng máu của gia tộc Minamoto, ta có thể cảm nhận được sự khát khao và tôn kính dành cho nàng từ tận đáy lòng mình.”
Khánh Trần nhìn Jindai Kura:
“Thực lực của nàng bây giờ thế nào?”
Jindaki Kura chần chờ:
“Thật ra thực lực của thức thần không dễ phân chia, bình thường cấp bậc của Âm Dương Sư thế nào thì cấp bậc của chúng cũng như thế, nhưng mà Dodomeki...Chắc hẳn đã khoảng giữa cấp A và bán thần, cụ thể thế nào thì phải tìm người đánh một trận mới biết được.”
Khánh Trần nhìn theo hướng sư phụ và Đại Vũ rời đi với vẻ suy tư…
“Trước tiên ngươi thử tốc độ, sức mạnh, uy lực sát thương của Dodomeki đi.”
Khánh Trần nói.
Dodomeki dốc hết sức lao về phía đại thụ cách đó 100 mét, bóng nàng nhoáng lên một cái đã bay đến chỗ gốc cây kia.
Ngay sau đó Dodomeki giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Thập Phương Thế Giới.
Tức khắc, cây cối trong vòng một km trước mặt nàng đều bị cắt thành hai, ba khúc!
Người khổng lồ:
“CMN! Lợi hại!”
Khánh Trần suy nghĩ, tốc độ của Dodomeki khi nãy quả thực chưa đạt đến cấp bậc bán thần, nhưng uy lực của chiêu này cũng đã sánh bằng bán thần sơ cấp.
Một chiêu diệt một lữ đoàn, tương đương 4500 người, là tiêu chuẩn để đánh giá bán thần của thế tục, mà Dodomeki hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Chỉ có một khuyết điểm, tuy nàng có thể gây sát thương diện rộng, nhưng lại không thể đấu tay đôi với bán thần, đánh solo là thua ngay.