Ít nhất Lý Thúc Đồng sẽ không cho nàng cơ hội ra tay.
Ngụy bán thần xuất hiện quá bất ngờ, khiến cảm giác lo âu khi phải chạy đua với thời gian Khánh Trần thoáng giảm bớt.
Chí ít khi gặp bán thần thì họ sẽ không quá mức chật vật.
Hơn nữa, thu thập đủ tám đôi mắt còn lại cũng không phải việc gì khó!
Dodomeki nhìn Khánh Trần với ánh mắt tôn kính:
“Chủ quân, tiếp theo có thể cho ta con mắt cấp A hết được không, bây giờ...Dùng mắt cấp B sẽ khiến thực lực của ta suy giảm.”
Rốt cuộc Khánh Trần đã cảm nhận được sự đau khổ của Lý Thúc Đồng, hắn cắn răng nói:
“...Được!”
Trong Bạch Ngân Thành còn có đôi mắt của lão Thập Nhị, đào mắt của hắn thì chỉ còn 7 đôi.
Jindai Kura vui vẻ:
“Giờ không đòi ta đưa mắt nữa, dứt khoát đòi ngươi?”
Khánh Trần trừng hắn:
“Đây là thức thần của ngươi hay thức thần của ta?”
Jindai Kura mỉm cười:
“Cảm ơn chủ quân, người tốt cả đời bình an.”
Đột nhiên tiếng Đại Vũ vang lên từ phía xa:
“Ngươi có thể buông ta ra đã được không hả? Ta đã nói ta là Tiểu Vũ, ta không quen biết ngươi! Ta là Tiểu Vũ, ngươi chờ Đại Vũ ra ngoài rồi véo tai hắn ấy!”
Zard:
“...Quá thảm, bị huyết mạch áp chế.”
Khánh Trần quay đầu lại thì thấy Lý Thúc Đồng dẫn Đại Vũ lại đây, hắn cảm thấy Liên minh những người cha âu sầu lại có thêm một thành viên mới.
“Sư phụ, sao ngươi lại đến đại lục phía Tây thế này?”
Khánh Trần biết mà vẫn cố hỏi.
Lý Thúc Đồng cười nhạt:
“Ta đến đi dạo thôi, không có việc gì cả...Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Khánh Trần nhìn Hà Kim Thu đang được Khánh Kỵ ôm:
“Đến vương đình người khổng lồ trước đã, để xem có thể sáng tạo một chiến thuật có hệ thống cho họ không, sau đó về nhà.”
…
Hiện tại có một chiếc khí cầu máy dân dụng bay từ Bạch Ngân Thành đến Phong Bạo Thành.
Trên khí cầu toàn là nam tước cùng với thương nhân giàu có người da trắng trốn tránh chiến loạn, họ sợ tộc người khổng lồ thình lình xông vào Bạch Ngân Thành tàn sát dân chúng trong thành phố.
Thù hận giữa vương quốc Roosevelt và vương triều người khổng lồ kéo dài từ lâu, nhiều nhân vật tai to mặt lớn đều cất giữ tiêu bản làm từ xác người khổng lồ trong nhà, đó là biểu tượng cho thực lực, có nghĩa là người này từng chiến đấu trong khu rừng cấm kỵ với người khổng lồ.
Vào lúc này phải trốn chạy.
Trong khí cầu máy, các đại nhân vật hoảng loạn bàn bạc với nhau:
“Nghe nói Hắc Kỵ Sĩ Đoàn bị tiêu diệt cả rồi, đến cả đơn vị lục quân của họ cũng bị diệt sạch.”
“Một nửa chủ lực không quân của Bạch Ngân Thành hãy còn ở căn cứ tiền đồn số 7, bằng không không đến mức thảm thiết như thế.”
“Ngươi thì biết cái gì, ngươi không thấy kiếm tiên đó à, có hắn ở đây, dù một nửa chủ lực không quân đến thì làm được cái gì?”
Trong đám người đó, có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi quấn khăn lụa trên cổ đang ngồi yên lặng trong một góc, ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên nàng quan sát thế giới bên ngoài từ góc độ này trong suốt trăm nghìn năm qua, tuy miệng nói không định thoát ra khỏi lồng, nhưng...Có ai không thích tự do cơ chứ?
Được rồi, đúng là nàng không có hứng thú với việc đi qua ngoài, vì nàng đã quá mệt mỏi với sự nghi kỵ, lừa dối lẫn nhau của nhân loại.
Nhưng bây giờ nàng có lý do buộc phải đi ra.
Hoàng tộc Roosevelt và bốn công tước đề phòng nàng nghiêm ngặt, rốt cuộc nàng đã tìm thấy cơ hội vào ngày Hà Kim Thu ra tay.
Lúc này, nhân viên phục vụ xinh đẹp cười nói:
“Sắp đến Phong Bạo Thành, mọi người an toàn rồi.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong khoang tàu để chúc mừng mình thoát nạn.
Khí cầu máy hạ cánh, người phụ nữ với dáng người thướt tha bước xuống một cách tao nhã.
Nàng đi tàu điện một ray đến khu chung cư ở khu Thất Hạ.
Nàng đứng dưới khu chung cư, ngẩng đầu nhìn cửa sổ của một căn phòng nào đó trên cao...Nơi ấy bị bức màn che kín.
Người phụ nữ bước vào thang máy, đi đến mục tiêu.
Nàng rời khỏi Bạch Ngân Thành và đi thẳng đến khu chung cư này không hề ngừng nghỉ một giây nào, giống như nàng đã nghĩ sẵn lộ tuyến, điểm đến vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng, khi nàng đứng trước cửa căn nhà kia, nàng chợt do dự…
Người phụ nữ đứng ngoài cửa rất lâu, cứ giữ nguyên tư thế giơ tay lên định gõ cửa, ngón tay chỉ cách cánh cửa 1 cm nhưng mãi vẫn không chạm vào nó.
Sau đó, cuối cùng nàng cũng quyết định.
Cộc…cộc…cộc.
Một giọng nói êm tai vọng ra từ trong nhà:
“Ai đấy?”
Người phụ nữ đứng ở cửa, không nói gì, nàng biết cô gái bên trong đang nhìn mình thông qua mắt mèo.
Điều này làm nàng hơi thấp thỏm, thậm chí muốn kiểm tra xem tóc mình có bị rối không.
Cửa mãi không mở ra, người phụ nữ hỏi:
“Nhất?”
Cánh cửa kia thình lình bật mở, cô gái đứng trong nhà quan sát nàng, nàng cũng quan sát đối phương.
Người phụ nữ tháo khăn lụa trên cổ mình xuống, để lộ số hiệu người máy trên da.
Nàng hỏi lại:
“Nhất?”
Cô gái ngập ngừng hồi lâu:
“Linh?”