Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 764: Hẹn Hò 2




"Có phải bây giờ chúng ta đã là bạn bè không.”

Lý Trường Thanh cười hỏi.

"Ừ.”

Khánh Trần gật đầu.

"Cũng không tệ! Một ngày trọng đại như thế này phải uống một chén mới đúng.”

Lý Trường Thanh cười nói:

"Đi thôi!"

Trong đường hầm, Khánh Trần đi phía trước, Lý Trường Thanh thì thào với hắn:

"Sao trong này lại tối như vậy, ngươi đi chậm thôi, ta sợ ma."

Khánh Trần thầm tự nhủ, nếu trong hành lang thật sự có ma thì có lẽ ngươi chỉ cần tung một chưởng là đầu con ma sẽ nát bét mất?

Nhưng bộ dạng cẩn thận từng li từng tí bám đi theo Khánh Trần của Lý Trường Thanh không giống giả vờ chút nào.

Khánh Trần bỗng nhớ đến buổi hội nghị hôm nay, lúc ông lão giả vờ ngất, Lý Vân Thọ còn cố ý gào lên gọi nhân viên y tế, khi đó hắn đã cảm thấy những thành viên của gia đình này đều có thể làm diễn viên được rồi.

Nhưng đúng lúc này, Lý Trường Thanh bỗng hô:

"Maaaa!"

Sau đó nàng vội vàng lao về phía Khánh Trần, nhưng lúc này Lý Trường Thanh mới ngạc nhiên phát hiện một chuyện, ngay khi nàng hét lên, Khánh Trần đã lao vút sang chỗ khác.

Khiến nàng vồ hụt.

Lý Trường Thanh chống nạnh rồi tức giận cười:

"Ngươi có cần phải làm vậy không?"

"Nhanh lên, ngươi không thể ra ngoài quá lâu được.”

Khánh Trần nói.

"Ngươi định mang ta đi đâu?"

Lý Trường Thanh đột nhiên hỏi.

"Ta vẫn chưa có kế hoạch gì.”

Khánh Trần vừa đi vừa nói.

Lý Trường Thanh đứng sau nhìn bóng lưng thiếu niên đang đi phía trước.

Nàng nói:

"Ta còn tưởng ngươi đã chuẩn bị một kế hoạch nào đó, sau đó sẽ lợi dụng một chút lực chiến đấu hoặc thân phận của ta để giúp ngươi hoàn thành một số việc cơ."

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Đúng là lúc trước ta định làm vậy, nhưng bây giờ không muốn làm thế nữa."

Lúc trước hắn định dẫn Lý Trường Thanh đi cứu La Vạn Nhai.

Nhưng vì người phụ nữ này đối với hắn quá tốt, nàng không những tặng hắn cả một bộ thuốc biến đổi gien, tự tay mang Vô Tâm Đồng Linh đến treo trước của nhà hắn.

Bây giờ hắn không muốn lợi dụng đối phương nữa.

Vốn dĩ Khánh Trần định hung ác với mọi người trên thế giới này, nhưng bây giờ hắn lại nghĩ, nếu hắn thật sự không từ thủ đoạn nào để đạt được kết quả thì ước nguyện ban đầu của hắn sẽ biến thành gì?

Đây cũng không phải chuyện Kỵ Sĩ nên làm.

Lý Trường Thanh cười nói:

"Thế còn tạm được."

Nàng bỗng chạy lại gần Khánh Trần:

"Này, lúc trước ngươi định mang ta đi làm gì? Chẳng phải bây giờ chúng ta là bạn bè sao, ngươi có thể nói thẳng với ta ngươi muốn làm gì, ta rất lợi hại nha, ta có thể giúp ngươi đi đánh nhau."

"Không cần nữa đâu.”

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

"Thực lực của những người đó cũng không quá mạnh, ta có thể tự đối phó được."

Nếu có vấn đề thì át chủ bài của Bạch Trú bây giờ là Lưu Đức Trụ cũng đủ giải quyết họ.

Lúc hai người bước ra khỏi đường hầm, Lý Trường Thanh tò mò nhìn căn phòng như một đứa trẻ:

"Lúc trước lão gia rất thường xuyên thông qua con đường này để ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Sao ngươi lại nói cha ngươi như vậy?"

Khánh Trần dở khóc dở cười.

Lý Trường Thanh kỳ quái nhìn hắn:

"Ta có nói gì sai à, ngươi không biết sao, gia chủ có tổng cộng 11 người vợ, các tập đoàn khác cũng như vậy mà."

Khánh Trần ngạc nhiên, lúc trước ông lão còn ngồi nhìn Long Hồ rồi nói với hắn "nàng còn đang chờ ta ở dưới đó", lúc đó hắn còn tưởng ông lão là người rất chung tình, nên mới không muốn kéo dài mạng sống để nhanh chóng được gặp vợ mình.

Nếu đối phương có tận 11 người vợ thì hắn phải nói "các nàng còn đang chờ ta ở dưới đó" mới đúng!

Khánh Trần buồn bực:

"Tập đoàn không cần tuân thủ luật hôn nhân sao?"

Lý Trường Thanh nói:

"Làm gì có ai dám phạt tập đoàn? Pháp luật chỉ là thứ để khống chế dân thường mà thôi, không có tác dụng với tập đoàn."

Đây chính là quyền lợi của các tập đoàn ở thế giới trong.

Cho dù tập đoàn luôn tìm mọi các để sửa chữa luật pháp sao cho có lợi nhất với họ, nhưng khi luật pháp thay đổi theo ý họ thì họ vẫn không thèm tuân thủ luật pháp.

Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của Lý Trường Thanh bỗng vang lên, nàng vừa cúi đầu nhìn thì gương mặt lập tức ỉu xìu xuống.

"Làm sao vậy?”

Khánh Trần tò mò nói.

Lý Trường Thanh nói:

"Ta phải về."

"Sao lại về?”

Khánh Trần hỏi lại.

"Trong thành phố số 18 vừa xảy ra chuyện, hai người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị là Khánh Văn và Khánh Chung đã xảy ra xung đột ở khu thứ bốn, 2 người đó không đi một mình mà còn kéo theo rất nhiều người, có lẽ đêm nay sẽ rất náo nhiệt.”

Lý Trường Thanh đứng trong phòng cười nhìn Khánh Trần:

"Chắc khi nào ta không bán mạng cho Lý thị nữa thì chúng ta mới được ra ngoài chơi mất, không biết ngày đó bao giờ mới đến."

"Ừ, vậy ngươi về đi.”

Khánh Trần ân cần nhắc nhở:

"Chú ý an toàn."

"Yên tâm, người có thể thương tổn ta không tồn tại ở thành phố số 18 đâu.”

Lý Trường Thanh tự tin quay lại mật đạo.

Khánh Trần bỗng nghĩ, có lẽ đây chính là thứ mà các nhân vật trong tập đoàn phải hi sinh để giữ quyền lực của họ.

Cúng có thể nói, bất cứ lợi ích nào cũng phải trả một cái giá nào đó.

Khánh Trần xoay người bước ra cửa, có lẽ La Vạn Nhai sắp không đợi được nữa rồi.