Chương 10: Xuân Thu Thiền.
Nhìn theo bóng lưng những học viên túm năm tụm ba ngoài sân học đường, gia lão học đường không khỏi sinh ra một sự vui vẻ trong lòng. Ông đã nhìn cảnh tượng này mấy chục năm nay nhưng lúc nào cũng như lần đầu.
Bỗng có một người nhẹ nhàng tiến lại bên cạnh ông. Người này thân hình to lớn, thân mặc võ phục màu xanh thẫm, hai vai áo bị xé toạc lộ ra bắp tay to lớn cùng làn da màu đồng.
Nhìn thấy người này, gia lão Học Đường không khỏi kinh ngạc. Nhưng y rất nhanh bình tĩnh lại, hơi hơi cúi người ôm quyền nói:
"Gia chủ đại nhân".
Đáp lại y là một giọng nói trầm trầm đầy nam tính, nhưng lại mang một tia lạnh lùng, không còn mang sự nghiêm nghị giống như khi còn trong khai khiếu đại điển:
"Lão sư, ngài đừng gọi ta là đại nhân, tổn thọ ta mất." Y cũng ôm quyền khom người, hiển nhiên gia chủ cũng từng là học viên được gia lão học đường dạy dỗ. Ít nhiều trong lòng vẫn có sự kính nể.
"Haha..." Nghe lời vừa rồi khiến vị gia lão già nua này không khỏi nở nụ cười, tay khẽ vuốt vuốt bộ râu dưới cằm.
Đây cũng là một trong những lý do y cam chịu làm mấy chục năm ở học đường. Nhân mạch của y rộng lớn, đa phần gia lão đều từng là học trò của y. Điều này khiến cuộc sống của y rất thoải mái.
"Lão sư, chuyện ta nhờ..." Gia chủ kéo dài âm cuối, có chút chờ mong câu trả lời.
"Ngươi yên tâm, kinh nghiệm dạy học mấy chục năm của ta không phải trò đùa. Ta sẽ uốn nắn đứa trẻ đó cho ngươi." Gia lão học đường khua tay nói.
Nghe được câu này gia chủ lập tức thở ra một hơi, giống như trút được một gánh nặng.
"Nhưng ta cũng không thể vì người mà chèn ép Ma Vu Quân. Bất kể là đứa nào đi chăng nữa, đều là tương lai của tộc ta." Bỗng nhiên gia lão học đường nghiêm túc nói, ánh mắt lộ ra sự sắc bén.
Y suốt ngày chỉ quanh quẩn từ nhà đến học đường nhưng không phải không biết gì. Mẫu thuẫn trong gia tộc chỉ cần là người không phải đầu óc bã đậu đều có thể nhìn ra.
Quyền lực là một thứ quả ngọt mà bất cứ ai nếm qua dù chỉ một chút đều sẽ muốn nhiều hơn nữa.
Gia chủ tuy cường thế, nắm trong tay gần như toàn bộ quyền lực nhưng cũng không phải mãi mãi. Sẽ có lúc y già yếu, rồi sau đó bị thay thế.
Các gia lão không phải người ngu, tất nhiên có thể nhìn ra điểm này. Chính vì vậy họ đánh chủ ý nên gia chủ đời tiếp theo.
Nếu hậu bối mình bồi dưỡng đắc cử thành gia chủ, họ sẽ được hưởng lây hào quang. Sẽ giống như gia lão học đường bây giờ, không ai dám đắc tội y.
"Chuyện này ta hiểu, ta sẽ không làm khó ngài. Hai đứa chúng nó cạnh tranh lẫn nhau cũng không phải điều xấu." Gia chủ mỉm cười đáp, nhưng trong lòng lại thở dài.
Một năm trước xuất hiện một người loại Giáp là Ma Thiết Thủ, hắn chính là ca ca của Ma Thiết Đản, đồng thời là cháu trai của Ma Thiết Thạch.
Luận trong lứa hậu bối, hắn là người có tiềm năng kế nhiệm chức vị gia chủ nhất.
Rất nhiều gia lão thấy đây là thời cơ, lập tức biểu hiện ý muốn đầu nhập dưới trướng gia lão Ma Thiết Thạch. Dẫn đến quyền lực trong tay ông ta tăng lên không ít.
Đối với việc này, Ma gia chủ cũng không quá thoải mái. Nhưng y cảm thấy chưa đủ uy h·iếp, có thể từ từ đối phó.
Vậy mà năm nay lại xuất hiện thêm một đứa loại Giáp là Ma Vu Quân, cháu trai Ma Vu Cương.
Ma gia chủ lập tức thấy thế cục bắt đầu không ổn. Ngay trong buổi nghị sự sau khai khiếu đại điển đã bắt đầu có nhiều gia lão đầu nhập vào Ma Vu Cương.
Thậm chí những gia lão trước ủng hộ y cũng bắt đầu ngo nghoe muốn chuyển phe.
Y cảm giác được sự uy h·iếp. Hai gia lão nhận được sự ủng hộ cũng không thể soán vị y nhưng y vẫn không hài lòng. Ai lại chấp nhận quyền lực trong tay mình bị thất thoát chứ?
Vì thế y cần một người giống như Ma Vu Quân hoặc Ma Thiết Thủ dưới trướng mình, và đó chính là Ma Vô Hối.
"Xét về tư chất, nó tuyệt đối là đệ nhất. Cả gia tộc từ xưa tới nay, nó là người thứ hai vượt qua mười ba mét dưới nguyên đàm." Ánh mắt gia chủ lóe lên tinh mang.
Y không hài lòng tính cách của Ma Vô Hối, nhưng điều đó không đủ để khiến y từ bỏ đứa trẻ này.
Dù sao hắn vẫn còn là đứa trẻ mười lăm tuổi, người ta vẫn hay nói trẻ nhỏ dễ dạy. Gia chủ không tin y không uốn nắn được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Nếu chèn ép khiến nó chăm chỉ không được, y cũng không thiếu cách khác để ép Ma Vô Hối vào khuôn khổ.
...
Tối cùng ngày, mới ăn xong bữa tối Ma Vô Hối đã xếp bằng trên giường, nhưng hắn chưa vội tu hành mà chỉ ngồi im lặng ngắm nghía cổ Thiên Nguyên Bảo Liên trong tay.
"Cổ trùng tam chuyển, nếu ta muốn luyện hoá nó chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Nhưng cũng không phải không có cách." Hắn nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, tinh thần chìm vào trong không khiếu của mình.
Vẫn là cảnh tượng biển chân nguyên chín thành sáu màu trắng, vách tường không khiếu là màng nước óng ánh, trên mặt biển có hai con cổ Tinh Niệm và Tinh Tiễn đang đuổi bắt với nhau.
Tinh thần của Ma Vô Hối giống như tìm kiếm cái gì đó, lùng sục mọi ngóc ngách trong không khiếu. Cuối cùng dừng lại ở bầu trời trong không khiếu.
"Xuân Thu Thiền, mau xuất hiện đi." Trong lòng hắn nhẹ nhàng nói một câu.
Bầu trời không khiếu vốn trống không bỗng bộc phát ánh quang bảy màu, nhưng lại rất yếu ớt, có chút mờ nhạt. Dưới sự chờ mong của Ma Vô Hối, một con ve sầu xuất hiện.
Toàn thân nó có màu vàng ảm đạm, xuất hiện một vài vết nứt. Đôi cánh sau lưng bị rách vài chỗ, khép lại mà không dám bung ra. Hai mắt nó vốn giống như bảo thạch bây giờ lại xám xịt như đá.
"Bị thương không nhẹ..." Ma Vô Hối khẽ cau mày. Xuân Thu Thiền bây giờ so với thời kì toàn thịnh đúng là rách không thể rách hơn.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo như bí tịch hắn có được từ người nọ, đây vốn là cổ do một tay Luân Hồi Ma Tôn - một trong thập đại tôn giả - sáng tạo ra.
Khi sử dụng phải tự bạo thân thể cùng hồn phách để làm lực đẩy giúp Xuân Thu Thiền mang theo ý chí của người dùng lội ngược Thời Gian Trường Hà, qua đó trùng sinh.
Điều này có nghĩa là khi trùng sinh, Xuân Thu Thiền sẽ đi theo chủ.
Nhưng lội ngược Thời Gian Trương Hà hung hiểm quá lớn, cổ Xuân Thu Thiền sẽ có khả năng bị tổn thương mà sau khi dùng liền phá hủy.
"Có điều ta lại trùng sinh về giai đoạn phàm nhân." Nghĩ đến đây Ma Vô Hối không khỏi thấy thú vị.
Con cổ đầu tiên mà cổ sư luyện hóa được gọi là cổ bản mệnh. Con cổ này đối với cổ sư mà nói là vô cùng quan trọng, sẽ định hướng phát triển tương lai của họ.
Mà bởi vì là cổ bản mệnh nên nó cũng đặc biệt hơn những con cổ khác mà cổ sư sở hữu, đó là nó không thể bị phá hủy.
Cổ không phải bất tử. Chúng có thể c·hết vì nhiều lý do như bị đói c·hết, luyện cổ thất bại nhận tổn thương mà c·hết, bị sử dụng quá mức mà c·hết,...
Nhưng nếu là cổ bản mệnh thì sẽ luôn bảo lưu được một hơi tàn, chỉ khi nào cổ sư c·hết hoặc cổ sư chủ động hủy thì nó mới c·hết.
"Trước khi ta trùng sinh, Xuân Thu Thiền là tiên cổ do ta luyện ra. Sau khi trùng sinh mối quan hệ của bọn ta vẫn giữ nguyên, nó vẫn là cổ của ta.
Mà ta lại là phàm nhân, chưa từng luyện hóa con cổ nào...
Do vậy Xuân Thu Thiền chính là cổ bản mệnh của ta!" Ma Vô Hối bất giác mỉm cười, ánh mắt lộ ra tinh mang.
Đây là khái niệm gì a, phàm nhân có cổ bản mệnh là tiên cổ lục chuyển!
Nhưng chuyện này chưa chắc là đã là chuyện tốt, hắn vui vẻ cũng chỉ là cao hứng nhất thời. Rất nhanh nụ cười trước đó đã biến mất, hai mắt lại giống như hố sâu không đáy.
Ngẫm lại, Xuân Thu Thiền chính là một con dao hai lưỡi.
Thứ nhất tiên cổ vô cùng quý hiếm, dù chỉ là lục chuyển thấp nhất. Rất nhiều cổ tiên lục chuyển đến già cũng không có con tiên cổ nào. Thất chuyển khá hơn một chút, ít nhất có một con.
Nhưng ai lại chê mình ít tiên cổ đây? Nắm trong tay Xuân Thu Thiền vào giai đoạn bây giờ không thể không khẳng định là cầm hàng nóng bỏng tay.
Cũng may Xuân Thu Thiền bây giờ quá yếu, gần như sắp c·hết. Nếu không khí tức tiên cổ nó tỏa ra sợ là đã có vị cổ tiên nào đó xuất hiện rồi.
Họa thứ hai mà con tiên cổ này mang lại, đó chính là không khiếu phàm nhân không thể chịu được tiên cổ. Khi nó hồi phục đến một tình trạng nhất định, sợ là sẽ phá vỡ không khiếu của Ma Vô Hối.
Đây là hai cái họa ngầm của Xuân Thu Thiền, nếu không có gì thì hắn tốt nhất nên một nhát bóp hủy nó ngay bây giờ!
Nhưng ai bảo nó là cổ bản mệnh, nếu cổ bản mệnh bị hủy thì cổ sư sẽ nhận phản phệ cực lớn.
Không đến mức c·hết nhưng bây giờ chưa phải lúc hủy con cổ này. Ma Vô Hối vẫn có thể lợi dụng nó đến cực hạn, sau đó hủy đi vẫn chưa muộn.
Một trong những lợi ích mà tiên cổ mang lại đó chính là phàm cổ đều sẽ phải cúi đầu run sợ trước chúng.
Cổ hoang dại thường mang theo ý chí của bản thân, cổ sư phải đưa chân nguyên của mình vào để tiêu diệt ý chí của cổ. Đây là quá trình luyện hóa cổ.
Con cổ Thiên Nguyên Bảo Liên này vẫn chưa phải cổ do Ma Vô Hối sở hữu, dù nó bị phong ấn bên trong cổ Tàng Bảo Châu rất lâu, đã suy yếu nhưng hắn vẫn rất khó thu phục ý chí của nó.
Dù sao đây là cổ tam chuyển, mà hắn chỉ là cổ sư nhất chuyển.
Nhưng với Xuân Thu Thiền trong tay, hắn chấp nhận thử một phen. Thiên Nguyên Bảo Liên cảm nhận được chân nguyên của Ma Vô Hối rót vào, theo bản năng muốn chống cự.
Nhưng nó chưa kịp làm gì, một tia khí tức yếu ớt của Xuân Thu Thiền theo chân nguyên của Ma Vô Hối cũng xâm nhập vào.
Điều này khiến Thiên Nguyên Bảo Liên khí thế chưa lên đã bị gõ cho sợ.
Nó bây giờ giống như bông hoa sen giả, hoàn toàn không dám động đậy. Ma Vô Hối thấy vậy khóe miệng khẽ vểnh lên.
Ý chí của con cổ này đã bị ép đến mức giả c·hết, hắn chỉ việc dùng chân nguyên luyện hóa nó nữa là xong.
Khi luyện hóa cổ trùng, chân nguyên bị tiêu hao phần lớn là do phải tiêu diệt ý chí của cổ. Nếu không ý chí không phản kháng, cổ sư nhất chuyển cũng luyện hóa được cổ ngũ chuyển.
Chính vì vậy Ma Vô Hối chỉ tốn có nửa canh giờ là luyện hóa được Thiên Nguyên Bảo Liên, chân nguyên tiêu hao cũng chỉ tốn năm thành.
Đừng nghĩ thế là nhiều, cổ sư nhất chuyển sơ giai bình thường muốn luyện cổ tam chuyển, sợ là ba mươi thành cũng chưa được một phần mười.