Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 12: Xú danh càng nhiều càng tốt!




Chương 12: Xú danh càng nhiều càng tốt!

Một bên khác, Ma Vu Cương gia lão lúc này ngồi dựa lưng trong thư phòng.

Vẫn là mái tóc xanh ấy, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến nó trở nên bắt mắt.

Phía trước lại là ánh nến chiếu sáng khuôn mặt của ông ta, lộ ra biểu cảm bình thản lắng nghe.

Lúc này đang có một lão già đứng trước bàn. Lão ta có râu tóc bạc trắng, thân mặc y phục màu nâu đất khá tầm thường. Đây là một vị gia nô trong nhà gia lão Ma Vu Cương.

Đây chính là người mà y sai đi theo dõi những việc Ma Vô Hối làm trong một tuần qua. Lúc này là đang nghe từng lời thuật lại.

Khi đã nghe toàn bộ, chợt ông ta vỗ bàn cười ha hả nói:

"Ngươi thật sự không bỏ xót điều gì chứ?" Khoé miệng y nhếch lên cười nhưng ánh mắt có chút hăm doạ.

Vị gia nô kia vội vàng quỳ xuống thế thốt, ông ta nào dám dối trá hay giấu diếm gì?

Đối phương không phải cổ sư bình thường mà là một gia lão của Ma gia, quyền cao chức trọng.

Đứng trước mặt cổ sư đã đủ khiến vị gia nô run sợ, huống chi là người như Ma Vu Cương.

"Tốt tốt, ngươi cầm lấy số nguyên thạch này rồi lui ra đi." Cuối cùng gia lão Ma Vu Cương mới ném cho một túi vải đựng nguyên thạch, sau đó phất tay ra hiệu.

Khi vị gia nô đã lui ra, lúc này nụ cười trên môi y vẫn chưa tắt.

"Sáng từ học đường về thì chỉ vui chơi với mấy đứa trẻ nhỏ trong gia trang. Trưa ăn uống nhẹ ở tửu quán, chiều thì lại chơi bời.

Quả thật phí phạm tư chất của nó!" Trong đầu y suy nghĩ, không khỏi sinh ra sự khinh thường.

Y nghĩ lại cảnh tượng cháu trai mình khắc khổ luyện tập, tu luyện đến quên ăn quên ngủ. Đó mới chính là biểu hiện nên có của thiên tài!

"A không được, ta phải bình tĩnh." Rất nhanh y ngừng cười, miễn cưỡng bình thản lại.



Y vốn không phải người giỏi kiềm chế cảm xúc. Bị phụ thân dạy dỗ từ bé đến lớn cũng rất khó đổi thay.

Ngày đó ý đồ châm chọc gia lão Ma Thiết Thạch, trên mặt y một chút cũng không giấu được sự trào phúng.

Y biết điểm xấu này của mình, nên vẫn thường xuyên học theo phụ thân, cố gắng thu liễm.

Việc này người trong nhà ai cũng biết, kể cả gia nô. Vì khi Ma Vu Cương đối diện họ đều giả vờ bình thản nhưng rất dễ "làm rơi" chiếc mặt nạ này.

Suy cho cùng cũng không phải bản chất của y, không khỏi giấu đầu hở đuôi. Hễ cảm xúc bị kích thích là lại lộ về nguyên hình.

Đối với điểm này thì Ma Vu Cương thua xa Ma Thiết Thạch. Người ta ngoài mặt dễ dàng nổi cáu giống một thất phu, nhưng thực tế lại là người trầm ổn lạnh lùng như đá.

Sự thật là nếu không phải Ma Vu Quân có tư chất loại Giáp, Ma Vu Cương không bị ép đưa lên ván cân chính trị thì hẳn là sẽ không bao giờ bắt chước phụ thân.



"Thằng bé kia quả thật vất đi, nhưng ta cũng không thể mặc kệ được.

Trẻ nhỏ dễ dạy, gia chủ sẽ không bỏ qua." Nghĩ đến đây y bắt đầu rung đùi, hai mày cau lại. Phong thái bình thản trước đó biến mất không còn.

Bỗng hai mắt Ma Vu Cương mở to, loé lên tinh mang, khoé miệng nhấc lên sự nham hiểm.

...

Chiều ngày hôm sau.

Một thiếu niên mười lăm tuổi ung dung đi đi lại lại trong Ma gia trang.

Quần đùi vải, áo ba lỗ trắng, dép tông gỗ còn có nón lá nhẹ nhàng che chắn ánh nắng không chiếu thẳng vào đầu hắn.

Bên dưới nón lá, mái tóc đen dài được buộc lại sơ sài, khuôn mặt thiếu niên bình thường. Nhưng đáng chú ý nhất chính là đôi mất thâm sâu giống như hắc đàm.

Hắn là Ma Vô Hối, lúc này đang dạo chơi.

Học đường chỉ học buổi sáng nên sau khi về hắn có thể cởi võ phục thay bằng bộ đồ khác.

Hắn vẫn cần diễn trước mặt các tai mắt của nhị vị gia lão nên mới đi dạo vào tầm này.

Con đường hôm nay có chút đông đúc, rất nhiều gian hàng bày biện đủ loại đồ. Nào là hải sản, hải thực,...

"Hẳn là các cổ sư ra ngoài làm nhiệm vụ đã trở về." Ma Vô Hối nhìn xung quanh, trong đầu hiện lên suy đoán.

Ma gia là gia tộc cổ sư, chiến lực cổ sư sẽ không chỉ giữ trên Sa Nhai Đảo làm cảnh mà cũng phải xuất ra ngoài.

Học viên sau một năm ở học đường sẽ chính thức được đưa vào hàng ngũ cổ sư của gia tộc, có địa vị cao hơn, có thể tiếp nhận nhiệm vụ gia tộc.

Nhiệm vụ bình thường nhất là tuần tra trên đảo, tương đối an toàn, thưởng nguyên thạch không nhiều.

Nhiệm vụ độ khó cao hơn sẽ là phải hành động theo nhóm sáu đến tám cổ sư. Họ lúc này sẽ phải dùng thuyền đi ra ngoài khơi.

Việc cần làm ngoài đó nhiều lắm: Thu thập tài nguyên ngoài biển, trinh sát quy mô đàn hải sư xung quanh, bảo vệ biên giới hải vực Ma gia,...

"Khi đội cổ sư làm nhiệm vụ thu thập tài nguyên trở về, một nửa sẽ cống nạp vào kho của gia tộc, một nửa họ được giữ lại.

Những cổ sư này sẽ đem phần đó đi bán kiếm thêm nguyên thạch." Ma Vô Hối trong dòng thời gian trước đã sống ở đây ba mươi năm, hắn ít nhiều cũng hiểu biết khá rõ.

"Trong số những món đồ này hẳn sẽ có không ít cổ tài..."

Ba phương diện nuôi, dùng, luyện cái nào cũng không hề đơn giản.

Luyện cổ cũng không phải chỉ đơn giản cần cổ trùng và nguyên thạch là xong.



Đôi khi sẽ cần thêm một số tài nguyên bổ sung vào, những tài nguyên này lúc đó được gọi là cổ tài.

Ma Vô Hối có kinh nghiệm ba trăm năm xông pha giang hồ, thậm chí thành tựu cổ tiên.

Nuôi, dùng, luyện đối với hắn mà nói đã đến mức có thể gọi là "bác đại tinh thâm".



Số lượng cổ phương hắn biết trong đầu đã không thể dùng con số hàng ngàn để đếm.

Nhưng thiên hạ rộng lớn, chủng loại cổ thậm chí đến hàng tỉ. Mà mỗi con cổ lại có nhiều cổ phương để luyện thành.

Vì thế số lượng cổ phương Ma Vô Hối biết cảm giác như một giọt nước trong đại dương. Có điều, hiện tại cũng đủ dùng.

"Thật đáng tiếc, ta có nguyên thạch nhưng lại không thể tuỳ tiện đem ra dùng." Hắn rất nhanh từ bỏ suy nghĩ mua những cổ tài kia.

Trong tay hắn bây giờ có năm mươi mốt viên nguyên thạch. Một viên từ học đường hắn còn chưa dùng, năm mươi viên còn lại do Thiên Nguyên Bảo Liên sinh ra.

Có điều, khoản tài phú này hắn đều để ở gầm giường trong nhà, dù sao hắn cũng không có con cổ nào có công dụng cất trữ.

Mà nếu có thì cũng không dùng được số nguyên thạch đó. Hắn bị gia lão học đường chèn ép, một tuần chỉ được một viên nguyên thạch.

Thu nhập kiểu đó hắn lấy đâu ra lý do cho số nguyên thạch mình đang có?

Từ bỏ suy nghĩ mua sắm, Ma Vô Hối cũng chỉ biết vừa đi vừa nhìn xung quanh vừa dựng tai lên nghe ngóng.

Hắn đi dạo trong gia trang cũng không phải chỉ để lừa nhị vị gia lão không, mà còn để thu thập tình báo.

Người đi đường trò chuyện rất nhiều, hắn cái gì cũng nghe thử.

Có những chuyện tầm thường không đáng để ý:

"Hôm qua ta nằm mơ thấy trở thành cường giả ngũ chuyên, danh trấn thiên hạ."

"Nghe nói ở Quy Bối tửu lâu hôm qua có đánh nhau?"

"Ngươi nhìn chỗ rong biển kia đáng bao nhiêu nguyên thạch? Ta nghĩ cũng phải một phần tư khối."

Nhưng hắn cũng nghe được không ít thứ thú vị, đáng ghi nhớ:

"Tiểu đảo Sa Lý mới phát hiện một mỏ Tinh Thiết ngầm, trong đó không ít đồ tốt!"

"Nghe bảo phát hiện rừng rong biển Lam Tinh ở phía đông phát triển rất tốt, đang triển khai trinh sát có hải thú nào nguy hiểm không."

"Sáng nay gặp một thương nhân Giao gia, y tiết lộ manh mối là có truyền thừa Kiếm đạo ở hải vực Bạc Mệnh."

...

Tất cả đều được Ma Vô Hối nhớ kỹ, sau đó đối chiếu với ký ức của hắn từ dòng thời gian trước.



"Mỏ Tinh Thiết kia đích thực có chỗ tốt, ở điểm cuối của nó sau này được phát hiện là ẩn giấu cổ ngũ chuyển.

Rừng rong biển Lam Tinh à, loại cổ tài này cũng khá cần thiết. Sau này nhất định ta phải tìm cách đến đó lấy một chút.

Truyền thừa Kiếm đạo hải vực Bạc Mệnh? Không ngờ bây giờ đã có lời đồn về nó...chẳng trách!

Rất nhiều suy nghĩ chảy qua chảy lại trong đầu Ma Vô Hối.

Trong lúc đang thu thập tin tức hắn bỗng nghe được một vài thứ.

Có một đám người xúm lại nói chuyện, một trong số họ còn mặc đồ gia nô:

"Ngươi nghe gì chưa, cái tên phung phí thiên ân đó còn là một kẻ dâm dê."

"Cái gì? Hắn bại hoại như vậy?"

"Ta cũng không tin đâu, nhưng mà có mấy nữ học viên kể rằng bị hắn s·àm s·ỡ."

"Chứng cứ rành rành như thế còn cãi như nào? Đúng là tên vất đi."

Đám người này nhìn thấy Ma Vô Hối ở gần lập tức giật mình, vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện.

Thấy như vậy khiến hắn không khỏi "Ồ" một cái trong lòng.

"Vẫn thích huỷ hoại thanh danh của ta? Mấy lão già này trái lại cẩn thận, cũng không tệ." Ma Vô Hối chớp mắt nhìn ra chân tướng, cười mỉa mai trong lòng, một bộ người lớn nhìn trẻ con tập tành.

Cũng không phải so sánh chơi, hắn bây giờ mười lăm tuổi nhưng kiếp trước sống ba trăm năm, trải nghiệm trong đó một chút cũng không thiếu. Mà mấy lão này cũng chỉ sống mấy chục năm, đối với hắn thì chính là bọn nhãi.

Dòng thời gian trước hai vị Ma Vu Cương và Ma Thiết Thạch cũng đồn ra ngoài tin tức thất thiệt huỷ hoại thanh danh của hắn vì hắn lúc đó là chuyền nhân Ma gia chủ.

Không nghĩ đến bây giờ chẳng về phe ai cũng vẫn bị đồn. Nếu là hắn làm, một bước này nghĩ cũng không thèm nghĩ, chung quy là do thừa thãi, tác dụng không lớn.

Thực lực vi tôn, vài cái xú danh có ích gì, nắm đấm lớn thì đều mời các ngươi khoá mỏ lại.

Nhưng chiêu hắt nước bẩn này không phải vô dụng, tuỳ lúc có thể lôi ra dùng, hắn dòng thời gian trước trái lại dùng vài lần.

Có điều, không phải là để đối phó mấy chuyện nhỏ này. Đem đi chọc chó mấy tông môn, gia tộc đại lão chính đạo trái lại rất thoải mái, có chút giải trí.

"Haha, thủ đoạn khích tướng thượng giai, chọc chó đại pháp." Ma Vô Hối nói nhảm chút, đến tuổi này của hắn, mua vui cho mình cũng chỉ có nói nhảm.

Ngẫm lại.

Dòng thời gian trước còn nổi giận thanh minh, nhờ Ma gia chủ hỗ trợ, các kiểu để bảo toàn tiếng thơm.

Còn giờ? Haha, xú danh càng nhiều càng tốt! Như vậy mới có lợi cho hắn, hắn lại có thể xuống sâu hơn nữa.

"Miễn là không ảnh hưởng con đường tu hành của ta, như nào cũng được!" Trong lòng Ma Vô Hối cười lạnh, ngoài mặt giả vờ tức giận hậm hực bỏ đi.

Dù sao vẫn phải diễn cho đúng, tuổi trẻ khí thịnh thì không thể giả vờ không biết được. Nhưng hắn sẽ chỉ làm bộ bực tức chứ sẽ không thực sự làm gì.