Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 13: Trước mặt lão già 300 tuổi đều là tiểu hải tử.




Chương 13: Trước mặt lão già 300 tuổi đều là tiểu hải tử.

"Cái gì? Có lời đồn xấu về Ma Vô Hối?" Ma gia chủ hơi nhướn mày hỏi.

Đối diện y là một nam cổ sư, người này ngoại hình tầm thường không có gì đáng nói. Lúc này hắn đang quỳ một chân, hướng Ma gia chủ ôm quyền.

Sau khi nghe vị cổ sư này tường thuật tiếp, Ma gia chủ hơi cau mày. Ông ta đương nhiên nhìn ra trò quỷ.

Hai vị gia lão Ma Vu Cương, Ma Thiết Thạch bất kể là ai đều có động cơ và khả năng để làm.

"Không được, uốn nắn thằng nhóc này xong ta còn thu nhận nó.

Nếu thanh danh nó quá xấu ta sẽ nhận phải chỉ trích, dị nghị." Y rất nhanh ý thức được điều này.

Kế đến lập tức ra lệnh vị nam cổ sư kia đi tìm người, để bọn họ lan ra tin đồn đối ngược nhằm có lợi cho Ma Vô Hối.

Y hy vọng rằng điều này sẽ giúp cân bằng lại, không để cho Ma Vô Hối bị kéo xuống quá sâu.

Nhưng y không biết rằng ở một bên khác, gia lão Ma Thiết Thạch cũng làm điều tương tự. Hai người bất giác không mưu mà hợp, lời đồn bên phía gia lão Ma Vu Cương nhanh chóng bị đè xuống.

Ma Vô Hối không làm có ăn, người ý đồ bất thiện đại tiện một bãi, gắn tên của hắn lên đó, lại có người khác đến ngoan ngoãn dọn phân, làm một chàng "cái này tuyệt không phải Ma Vô Hối thải".

...

Mấy ngày sau, học đường.

Hôm nay là một tiết học đặc biệt, các học viên vẫn được đứng lớp bởi gia lão chiến đường nhưng lại không học công phu quyền cước.

Mà thay vào đó chính là học thủ đoạn sử dụng cổ trùng để công kích.

Vì thế mà hôm nay ở giữa sân học đường có thêm mấy con người gỗ.

Những người gỗ này chiều cao không đồng nhất, có đứa cao đứa thấp. Chiều ngang cũng khác biệt, có đứa béo đừa gầy.

Đặc biệt hơn, cơ thể người gỗ không bất động mà dường như nhẹ nhàng chuyển động giống như sinh vật sống.

"Các trò chú ý! Mộc nhân được dựng lên bởi cổ Khôi Lỗi rất đặc biệt, khó có thể bị phá huỷ hoàn toàn.

Đây sẽ là mục tiêu để các trò thi triển công kích." Gia lão chiến đường dõng dạc nói, lúc nói hai mắt ông ta bộc lộ lãnh ý liếc nhìn từng học viên một.



Ông ta không có kinh nghiệm mấy chục năm làm nhà giáo như gia lão học đường, nhưng bù lại rất biết đánh giá tài năng chiến đấu.

Những tiết công phu quyền cước trước ông ta đã nhìn ra vài điều, nắm được điểm mạnh yếu từng học viên, nhưng thế vẫn chưa đủ toàn diện để đánh giá.

Cổ sư quan tâm đến võ thuật nhưng càng chú trọng hơn là vận dụng cổ trùng.

"Theo danh sách lần lượt năm người tiến lên một." Nói xong, ông ta nhìn vào tờ giấy trong tay, mắt liếc hai ba cái nhớ hết tên năm người đầu tiên.

Sau đó gia lão chiến đường gọi lần lượt từng người lên.

Trong danh sách chỉ có những người chọn cổ bản mệnh là cổ công kích, những người chọn cổ phụ trợ sẽ có tiết học khác huấn luyện.

Năm người đầu tiên xếp thành một hàng, mỗi người đứng đối diện một mộc nhân, cách khoảng năm mét.

Vốn có sáu con mộc nhân nhưng một con để dành cho gia lão chiến đường làm mẫu.

"Các trò thôi động chân nguyên trong không khiếu, rót từng chút một vào cổ trùng của mình." Nói rồi y lập tức làm mẫu, khí tức cổ trùng bộc phát, mũi tên xanh xuất hiện trên vai phải y.

Cổ Tinh Tiễn là cổ loại công kích không hiếm của Ma gia, đa phần cổ sư cao tầng đều từng dùng qua nó.

Thấy gia lão chiến đường làm mẫu. năm học viên đang xếp hàng làm theo, bên dưới cũng có vài người thử tập trước.

Rất nhanh sau hai hơi thở, bắt đầu có vài người thúc dục thành công cổ của mình, cũng có người nửa đường thất bại.

Nuôi, dùng, luyện ba đại phương diện. Dùng cổ không phải cứ dùng chân nguyên rót vào là xong.

Khi cổ sư luyện hoá đã triệt tiêu ý chí hoang dã của cổ, chúng mất đi khả năng tự hành.

Vì thế mỗi lần dùng cổ đều phải phân ra tinh thần khống chế. Giống như lái xe ở Trái Đất vậy, chân nguyên là xăng dầu, cổ là xe, còn cổ sư là tài xế.

Sau khi thấy toàn bộ năm học viên chuẩn bị thành công, thúc dục được cổ của mình, gia lão chiến đường bắt đầu hướng dẫn chúng làm thế nào để triển khai công kích.

Quá trình hướng dẫn này lặp lại mấy lần, lần nào học viên cũng mở to hai mắt chăm chú lắng nghe, không ngừng thực hành.

Gia lão chiến đường thấy vậy trong lòng khá hài lòng, khoá năm nay rất có chí, rất ham học. Nhưng ông ta cũng chú ý một người, hắn ta mọi khi lười biếng nhưng hôm nay cũng có chút chăm chú.

"Hừ, cổ quá đỗi kỳ diệu mà. Có đứa trẻ nào lại không hứng thú?

Thằng nhóc Ma Vô Hối này chằng qua thấy lý thuyết và quyền cước nhàm chán mà thôi" Ông ta thầm nghĩ trong đầu, không để ý nữa.



Rất nhanh năm học viên đầu tiên cạn kiệt chân nguyên, phải bước xuống để người khác lên thay.

"Ừm, hai đứa đầu khá tốt, kiểm soát lực còn kém chút. Ài đứa thứ ba kém quá, đứa thứ tư cũng vậy.

Ồ đứa thứ năm vừa rồi vô tình trượt khỏi mục tiêu ban đầu nhưng lại may mắn trúng đầu mộc nhân." Gia lão chiến đường âm thầm đánh giá từng người, ghi nhớ thành tích của họ.

Một thời gian ngắn sau hai nhân vật chính mà nhiều người chú tâm đã bước lên sàn. Một người là thiên tài người người kính nể, Ma Vu Quân. Một người khác là kẻ bị mắng "phí phạm thiên ân" Ma Vô Hối.

Không chỉ học viên mà gia lão chiến đường cũng chú ý, thậm chí một bên khác còn có gia lão học đường giấu mình trong phòng học nhìn ra.

Năm học viên bắt đầu thôi động cổ trùng, ngoài Ma Vô Hối và Ma Vu Quân triệu ra mũi tên ánh sao, người khác có người triệu đến mấy viên đá từ cổ Phi Thạch thuộc Thổ đạo, có người phồng mồm ý đồ phun nước, đó là cổ Thuỷ Ba Thuỷ đạo, có người cũng phồng mồm nhưng là chuẩn bị phun lửa, đây là từ cổ Hào Hoả Cầu Viêm đạo.

"Ồ đứa trẻ này dường như khống chế chân nguyên rất tốt, thôi động cổ Tinh Tiễn khá nhanh." Gia lão chiến đường hơi nhướn mày kinh ngạc nghĩ, y nhìn về phương hướng của Ma Vô Hối.

Rõ ràng như y đánh giá, mũi tên ánh sao của hắn đang dẫn trước bốn người còn lại, đã chuẩn bị sắp xong.

Đám học viên bên dưới thấy vậy cũng thì thào lớn nhỏ.

"Sao có thể? Ta rõ ràng luyện tập chăm chỉ hơn hắn!" Ma Vu Quân liếc sang thấy địch thủ nhanh hơn mình liền không vui, hắn khẽ cắn răng thật chắc, trong lòng dâng lên chiến ý.

Nhưng bỗng nhiên cảnh tượng sau đó khiến hắn bất giác nhếch mép lên cười. Đó chính là vào khoảnh khắc cuối cùng thì mũi tên của Ma Vô Hối vỡ nát.

Đám học viên đang thì thào chợt "Ồ!" một cái rồi thôi. Có người chê bai, cũng có người thanh minh hộ hắn.

"Dục tốc bất đạt, vẫn là quá vội rồi. Điều khiển chân nguyên tốt nhưng thủ pháp khống chế cổ lại kém." Gia lão chiến đường đánh giá trong lòng, còn tưởng giỏi như nào.

Một màn này đều là diễn xuất của Ma Vô Hối, rất có tính thuyết phục. Hoàn toàn thể hiện rõ được sự hấp tấp vội vàng của tuổi trẻ.

Hắn muốn vào vai lười học, ham chơi nhưng cũng không thể triệt để không chút hứng thú, như vậy ngược lại không hợp thói thường.

Vở kịch này không chỉ lợi cho hắn mà còn cho cả Ma Vu Quân, có thể coi mọi người đều vui.

"Ài, ta nếu còn ở Trái Đất, khẳng định làm một diễn viên hạng A ở Hollywood" Trong lòng Ma Vô Hối lại nói nhảm.

Ma Vu Quân ngưng tụ thành công mũi tên ánh sao đầu tiên, lập tức bắn đi.



Mũi tên ánh sao xé gió, tiếng vun v·út trong trẻo vang lên. Đuôi mũi tên để lại vài cái vụn ánh sao rất đẹp mắt.

Phập một cái, mũi tên găm vào giữa bụng và ngực của mộc nhân.

Rất nhiều học viên chú ý thấy liền lên tiếng vuốt mông ngựa Ma Vu Quân, gia lão chiến đường cũng khà hài lòng.

Hắn nhắm vào ngực nhưng lại lệch xuống phía dưới một chút, những lần xuất kích phía sau cũng có lần trúng mục tiêu lần không.

Nhưng xét tổng thể, Ma Vu Quân đã có thành tích tốt hơn tất cả bạn học cùng lứa. Mà Ma Vô Hối bên kia một phát bắn cũng không trúng.



Tất nhiên vẫn là diễn xuất, hắn gắn bó với cổ thuộc Tinh đạo ba trăm năm, chỉ là một con Tinh Tiễn hoàn toàn không thấm vào đâu. Hắn có thể bắn liên tiếp trúng cùng một chỗ còn được.

"Ma Vu Quân ngươi giỏi quá!" Trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt Ma Vô Hối lại lẫn vào đám học viên khác khen ngợi Ma Vu Quân.

Nhìn thấy cảnh này khiến vị thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh không khỏi gãi gãi mũi cười lớn. Còn gì tốt hơn kẻ địch cũng phải hâm mộ, khen ngợi mình đây. Sự căm ghét trong lòng hắn bất giác giảm xuống, ngược lại thấy đối phương khá vừa mắt.

Mà đây chính là điều Ma Vô Hối muốn. Kinh nghiệm sống ba trăm năm, thực sự tuổi già thành tinh, nắm rõ lòng người trong tay. Gia lão chiến đường đối với Ma Vô Hối cũng chỉ là tiểu hài tử.

"Vỗ mông ngựa tốt, ta vỗ cho ngươi cao tới mây luôn." Ma Vô Hối lảm nhảm.

...

Đám thiếu niên trẻ tuổi đang vui vẻ với việc học sử dụng cổ trùng, nhưng một bên khác ở góc khuất Ma gia trang.

Đây là một con hẻm vắng người, lối nhỏ chỉ vừa một người đi. Không gian bên trong lạnh lẽo trái ngược với sự ấm áp ngoài đường lớn.

Mặt đất cùng tường cao hai bên bám đầy bụi bặm và mạng nhện, thỉnh thoảng còn có tiếng chuột chạy kêu chít chít.

Lúc này có hai người thần bí mặc hắc bào đứng đối diện nhau, một người dáng hình mảnh khảnh, một người to lớn đến hơn hai mét.

"Rốt cuộc món đồ đó đâu rồi?" Một giọng the thé khó nghe vang lên từ người thon gầy, là nữ tử.

"Rõ ràng không hề có dấu vết bị người lấy, chả lẽ nó tự dưng bốc hơi?" Đáp lời nàng ta là giọng khàn khàn của một người đàn ông, nghe như ông già gần đất xa trời nhưng thể hình dưới lớp áo bào đen lại cao lớn, rất không tương xứng.

"Không thể nào, đại ca trù tính kế hoạch này mấy chục năm rồi! Không thể có sai sót vào lúc này." Giọng the thé lại vang lên, có chút tức giận trong lời nói, ả ta vung tay trong hẻm tối.

Cánh tay gầy yếu lộ ra, nó xám xịt thiếu sức sống nhưng nện vào tường lại vang lên tiếng động mạnh mẽ, bức tường kiên cố nứt ra.

"Chỉ mong nó vẫn còn ở trong Ma gia trang, nếu thiếu nó sẽ không thể nào kích hoạt được cổ trận..." Người to lớn chỉ biết thở dài lắc đầu nói.

"Rất có thể bị người lấy đi. Nếu vậy người này hẳn rất có đầu óc, hắn nếu biết được kế hoạch của chúng ta..." Nữ nhân thần bí nói đến đây ngưng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông to lớn trước mặt.

Hai người không cần nói tiếp cũng tự hiểu ý nhau, phân chia hai hướng mà rời khỏi hẻm tối.