Chương 14: Lại luyện cổ.
Một đêm này, Ma Vô Hối yên lặng xếp bằng trên giường.
Hôm nay vẫn như mọi ngày tu luyện từ giờ Sửu, đến bây giờ đã qua một canh giờ. Nhưng hôm nay cùng những hôm trước khác nhau, đó là bởi vì hắn đã đến một bước quan trọng!
Bên trong không khiếu.
Màn sáng vách không khiếu mọi ngày hôm nay đã có biến đổi khác lạ, trên thân nó xuất hiện lỗ chỗ những mảng bóng loáng như vũng nước, ánh sáng cũng bạo phát chói lọi hơn.
Cổ trú ngụ bên trong không khiếu cũng có thái độ khác thường. Hai con Tinh Tiễn, Tinh Niệm hôm nay hưng phấn hơn bình thường, giống như đang mong đợi cái gì. Về phần Xuán Thu Thiền, nó đã quá yếu ớt vẫn chủ động ẩn mình.
Còn Thiên Nguyên Bảo Liên vẫn ở dưới gầm giường liên tục sản sinh nguyên thạch, đến bây giờ đã có hơn ba trăm viên, gầm giường có chút chứa không nổi.
Mặt biển chân nguyên của Ma Vô Hối lúc này chỉ còn nửa thành ít đến thảm, bất chấp việc có tốc độ hồi phục của tư chất loại Giáp.
Tuy nước biển ít ỏi nhưng có thể thấy được nó đang được Ma Vô Hối khống chế, toàn bộ xoay vòng tích tụ lại vào một điểm.
Chỉ mấy hơi thở qua đi, biển chân nguyên còn lại hóa thành một cái vòi rồng nước màu trắng cỡ nhỏ.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này nhất đính sẽ kinh hô, há hốc mồm sợ hãi.
Bởi vì thủ pháp khống chế chân nguyên của Ma Vô Hối quá bá đạo, quá kì lạ, dường như dễ dàng giống điều khiển cánh tay của bản thân, nhưng lại hiếm ai làm được.
Người bình thường đều chỉ tạo ra từng cơn sóng va đập vách không khiếu, đằng này hắn trực tiếp tạo ra một cái vòi rồng. Đây là chênh lệch lớn đến mức nào.
Không hổ là người từng tu đến cổ tiên thất chuyển, cường giả trong thiên hạ.
"Đi!" Ma Vô Hối khẽ quát một tiếng trong lòng.
Vòi rồng chân nguyên giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, cấp tốc lao đến vách tường không khiếu.
Uỳnh uỳnh!
Khi bị v·a c·hạm, màn sáng không khiếu kịch liệt rung chuyển, vòi rồng chân nguyên cũng bị hao mòn dần bằng tốc độ mắt thường thấy được.
Chỉ sau mấy hơi thở, vòi rồng hoàn toàn biến mất, để lại một biển chân nguyên cạn thấy đáy, một giọt cũng không còn.
Nhưng biến đổi không chỉ có thế, vách không khiếu đã thay đổi hoàn toàn.
Nó bây giờ không còn là màn ánh sáng đơn thuần mà giống như một quả bóng nước bao bọc lấy toàn bộ không khiếu. Màn nước vẫn mang màu trắng, phát ra ánh quang còn chói hơn trước.
Cổ sư tu hành có cửu chuyển, mỗi chuyển đều phân chia giai đoạn. Đối với cổ sư dưới lục chuyển, không khiếu có bốn giai đoạn sơ, trung, hậu, đỉnh phong.
Không khiếu sơ kỳ là màn ánh sáng, trung kỳ là màn nước, hậu kỳ là màn đá, đến đỉnh phong thì là màn tinh thể.
Đây đã là thường thức tu hành ăn sâu vào trí nhớ cổ sư, đời đời truyền xuống.
"Cuối cùng cũng đến trung giai, so với dòng thời gian trước thì nhanh hơn một tháng." Ma Vô Hối nhìn bức màn không khiếu, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dòng thời gian trước hắn bị nhiều thứ cuốn lấy, không thể dành thời gian vào tu luyện.
Ôn tập kiến thức trên học đường, luyện tập công phu quyền cước, nhận chỉ dạy của Ma gia chủ, làm quen không chế cổ,...
Mà bây giờ tất cả việc đó hắn đều có thể trực tiếp bỏ qua, đây là ưu thế của việc trùng sinh, kinh nghiệm ba trăm năm đều là lợi ích to lớn khả ngộ bất khả cầu.
"Những ngày này ta phải dành thời gian suy tính kế hoạch, củng cố thực lực bản thân, đối phó với người Ma gia..." Ma Vô Hối kiểm lại những việc mình làm trong nửa tháng sau khi trùng sinh.
Tốn tinh lực nhất là chuẩn bị đại kế hậu trùng sinh. Kế hoạch trước đó của hắn bị thay đổi đến tám thành, vì thế tốn đến nửa tháng mới suy tính xong.
Nhưng đây cũng đã là rất nhanh rồi, đều nhờ vào tạo nghệ Trí đạo không thấp của hắn, còn có cổ Tinh Niệm hỗ trợ một chút.
Trong thời gian này hắn còn thuận lợi hai bút cùng vẽ, đã phát triển bản thân đến mức độ nhất định.
Đầu tiên là tạm thời chuẩn bị tài lực. Tài lực này đến từ cổ Thiên Nguyên Bảo Liên, tính toán đến lúc hắn rời Ma gia sẽ được một khoản chèo chống thời gian dài sau đó.
Thứ hai là hắn đã thăng tiến lên đến nhất truyển trung giai, có thể nói là đã chân chính vượt xa phàm nhân không tu luyện.
"Nhưng bây giờ ta đến nhất chuyển trung giai đã là cực hạn, phát triển nữa sợ là sẽ thu đến sự chú ý." Ma Vô Hối rất rõ ràng, hắn không dùng Thiên Nguyên Bảo Liên là vì duy trì tốc độ hiện tại.
Kế hoạch tương lai đã định, bản thân cũng tạm thời phát triển đến cực hạn. Còn về người Ma gia...
Hắn dựa vào kinh nghiệm thấu hiểu lòng người, tạo ra thế cục có lợi cho việc phát triển. Đó chính là một mực điệu thấp, hắn khiến mọi người khinh thường hắn, dần dần sẽ mặc kệ hắn.
Nhưng mà thế còn chưa đủ.
Hắn còn phải đối phó cao tầng Ma gia, cụ thể là gia chủ và hai vị gia lão. Có người sẽ không ngừng mời chào hắn, và sẽ có người cản trở việc này
Thân là người kẹt ở giữa, hắn bị liên luỵ không ít. Vì thế giờ hắn sẽ dành tinh lực giải quyết chuyện này.
"Nhưng trước mắt còn việc khác, đó chính là luyện cổ.
Ta cần một con cổ giúp cất trữ nguyên thạch."
Nguyên thạch dưới gầm giường hắn đã quá nhiều, nếu tiếp tục sẽ ngập ra ngoài, lão thúc thúc Ma Trung sẽ phát hiện.
"Đổi cách nói, bổn đại gia giàu rồi, muốn gửi ngân hàng." Trong lòng nói nhảm một câu mua vui.
Về phần như thế nào luyện ra con cổ này, mấy ngày nay hắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Đầu tiên hắn thu lại Thiên Nguyên Bảo Liên, bỏ nó vào không khiếu để giúp hắn hồi phục chân nguyên.
Kế đến hắn lấy từ túi vải nhỏ bên hông ra rất nhiều vỏ sò cùng ruột cá được làm sạch.
Những cái này đối với người khác có lẽ chỉ là để ném vào thùng rác, ăn cũng không ăn được.
Nhưng với Ma Vô Hối bây giờ thì là rất quan trọng, bởi vì chúng đều là cổ tài để luyện cổ.
Luyện cổ không phải luôn luôn cần cổ góp vào mới luyện ra được, đôi khi cổ tài thôi là đủ.
"Vẫn còn một món nữa." Ma Vô Hối vươn tay, cầm lấy một cái vò rượu đag ở dưới đất rồi đặt nó lên giường.
Hắn nhẹ nhàng cởi chun, bỏ miếng vải đỏ che vò rượu ra. Sau đó lại gần thử ngửi mùi rượu.
Một mùi men nồng nàn uyển chuyển chui vào mũi. Mùi hương không sai, tiếp đến thử vị.
Ma Vô Hối thò một ngón tay vào, sau đó nếm thử. Một loại hương vị vừa đắng vừa ngọt kỳ diệu lan tràn trong mồm hắn.
Kiếp trước làm công văn phòng, khônh ít lần cùng đồng nghiệp đi uống rượu giải khuây, xuyên không xong vẫn như cũ thích uống rượu.
Dòng thời gian trước hắn sưu tập rượu ngon khắp ngũ vực, có lúc đi trộm của đại lão xong bị dí cũng mệt, nhưng đáng.
"Không hổ là rượu Khổ Bối, rất thú vị." Ma Vô Hối gật đầu, rượu đắng hắn cũng thích, dòng thời gian trước nhớ là Bắc Nguyên có loại rượu đắng được xưng ngon nhất thế gian.
Quay lại chính sự, bây giờ hắn có thể bắt tay vào luyện cổ rồi.
Đầu tiên nhẹ nhàng ném vỏ sò vào trong vò rượu, nhấc bổng vỏ rượu lên lắc lắc một chút. Trong quá trình lắc vò rượu, hắn còn phải truyền chân nguyên từ hai bàn tay vào bên trong.
Lắc vò rượu trọng vẹn nửa canh giờ, biển chân nguyên hao đến hai thành, lúc này hắn mới dừng lại. Vò rượu đặt lại xuống giường, hai tay Ma Vô Hối có cảm giác mỏi đễn rã rời.
Hắn cẩn thận ngó tới, nhòm vào trong vò rượu. Phát hiện được vỏ sò đã bị vỡ thành nhiều mảnh, nước rượu Khổ Bối vẫn đang tiếp tục xoay tròn, xen kẽ nước rượu màu đen là vài giọt chân nguyên lấp lánh như ánh sao trong biển đen.
"Tốt, tiến hành bước tiếp theo." Ma Vô Hối hài lòng, hắn bắt đầu nắm lấy đám ruột cá rồi bỏ từ từ vào vò rượu.
Không chỉ thế, một tay khác còn không ngừng bỏ nguyên thạch vào.
Cũng không phải tùy ý bỏ vào, mà cứ bốn cái ruột cá thì bỏ một viên nguyên thạch, Ma Vô Hối nhất tâm lưỡng dụng, thủ pháp luyện cổ rất điêu luyện.
Mặc dù nói không cần dùng cổ làm cổ tài nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Tâm niệm khẽ động, trong không khiếu có một dòng chân nguyên được nhấc lên rồi đầu nhập vào cổ Tinh Tiễn.
Sau mấy hơi thở một mũi tên ánh sao ngưng tụ bên đầu Ma Vô Hối.
"Phá!" Ma Vô Hối quát khẽ.
Hắn nâng từ nhất tâm lưỡng dụng lên nhất tâm tam dụng, vừa bỏ ruột cá vừa bỏ nguyên thạch, một bên khác dùng tâm niệm phá nát mũi tên ánh sao.
Mũi tên ánh sao vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ lấp lánh, tất cả rơi vào bên trong vò rượu khiến cho "bầu trời sao" được mô phỏng bên trong càng trở nên lộng lẫy hơn.
Hoàn thành bước này, Ma Vô Hối lại lần nữa nhấc vò rượu lên lắc đều, còn không ngừng truyền chân nguyên vào.
Tại sao đã bỏ nguyên thạch mà vẫn còn truyền chân nguyên vào? Đó là bởi vì nguyên thạch là nguyên liệu luyện cổ, còn chân nguyên của Ma Vô Hối là công cụ luyện cổ.
Hắn không được phép dùng tay trần thò vào ngoáy vò rượu, vì thế lợi dụng chân nguyên đã được bản thân thao túng, dùng chúng như một cái muỗng để xoay tròn rượu Khổ Bối.
Lắc vò rượu thêm nửa canh giờ nữa, bây giờ đã là qua một nửa giờ Mão, bắt đầu có ánh sáng bình minh soi vào qua khe cửa sổ.
Mà một bên khác, trong vò rượu cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh đen nhàn nhạt, luyện cổ đã xong bước cuối cùng.
"Thành rồi!" Ma Vô Hối phát hiện ra dị biến, hắn lập tức thôi lắc vò rượu, mạnh mẽ dốc ngược vò rượu xuống.
Tưởng rằng rượu bên trong sẽ bị đổ ra, nhưng âm thanh "bịch" nhẹ nhàng vang lên, một con sò rơi ra.
Còn sò này rất khác thường, vỏ của nó có màu đen xì, còn điểm vài chấm xanh phát sáng, rất giống một bầu trời đêm đầy sao. Hiển nhiên là một con cổ, dựa vào khí tức thì là cổ nhất chuyển.
"cổ Tinh Bối Tàng Nguyên đã thành!" Ma Vô Hối thành công, hôm nay vận khí tốt luyện một lần đã thành.
Cổ phương này giống như cổ phương cổ Tinh Niệm trước đây, hoàn toàn là cổ phương mới tinh tự do hắn nghĩ ra, cổ trùng cũng là mới tinh. Việc này đối với đại đa số cổ sư thì có lẽ là việc tích lũy mấy năm.
Nhưng với Ma Vô Hối mà nói, tích lũy ba trăm năm của hắn khiến hắn có linh cảm mạnh mẽ đối với Tinh đạo, suy nghĩ khẽ động là có thể nghĩ ra một cái cổ phương nhất chuyển dễ như lật bàn tay.