Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 15: Nhất tâm vĩnh cầu, khả bại bất khả hối!




Chương 15: Nhất tâm vĩnh cầu, khả bại bất khả hối!

Cổ Tinh Bối Tàng Nguyên là một con cổ phụ trợ giống cổ Tàng Bảo Châu.

Nhưng thay vì giúp cổ chìm vào ngủ say, kéo dài hơi tàn thì con cổ mới do Ma Vô Hối luyện ra có tác dụng đơn giản hơn.

Tác dụng của nó nằm trong chính cái tên: "Tàng Nguyên". Đúng vậy, tác dụng của nó chỉ có một đó là tàng trữ nguyên thạch.

"Chỉ là cổ nhất chuyển lên tối đa chỉ giữ được năm ngàn khối nguyên thạch thôi à?

Bất quá, tạm thời như vậy là đủ." Ma Vô Hối cho tinh thần vào kiểm tra cổ Tinh Bối Tàng Nguyên, nhẹ nhàng đưa ra phán đoán.

Đại đa số trường hợp sau khi luyện cổ, con cổ mới luyện ra sẽ thuộc về cổ sư đã luyện ra nó. Trước kia Ma Vô Hối luyện cổ Tinh Niệm là vậy, bây giờ cũng thế.

Vì hắn là chủ nên có thể dễ dàng kiểm tra được sức chứa của con cổ này.

Hắn không lề mề mà lập tức cúi xuống giường, chân nguyên khẽ động truyền vào cổ Tinh Bối Tàng Nguyên.

Con sò màu đen từ từ há cái miệng của mình ra, Ma Vô Hối đưa nó đến đâu nó nuốt nguyên thạch đến đấy.

Chỉ bé bằng bàn tay nhưng lại nuốt được hơn ba trăm viên nguyên thạch mà không bể bụng.

Cổ có muôn hình vạn trạng, uy năng cũng tương tự, chúng gần như không gì không làm được.

Vậy mới có câu nói "cổ là thiên địa chân tinh" chúng là cái tinh hoa nhất trong trời đất.

Mà loài người lại có linh tính, khống chế được tinh hoa trời đất, vì thế nói "người là vạn vật chi linh".

Hai cái này hợp thành một câu, do Hồng Quân Thiên Tôn - Đệ nhất tôn giả nói.

Sau khi cất hết nguyên thạch, Ma Vô Hối bỏ cổ Tinh Bối Tàng Nguyên vào không khiếu.

Dọn dẹp căn phòng một lần rồi mới bắt đầu thay y phục chuẩn bị đến học đường.

...

"Các trò có biết tổ sư của cổ tu chúng ta là ai không?" Gia lão học đường đứng trên bục giảng ôn tồn hỏi.

Nghe câu này, chúng học viên đều đồng thanh đáp lại:



"Là Hồng Quân Thiên Tôn ạ!" Trên mặt mỗi đứa đều lộ ra biểu cảm sùng bái, ngưỡng mộ, còn có mơ ước.



Gia lão học đường gật gù, trên mặt lộ ra ý cười hiền hậu. Lão lấy từ trong ngực áo ra một cuộn giấy.

Chỉ thấy, kế đến cuộn giấy được duỗi ra, treo lên bảng phía sau bục giảng.

Đó là một bức tranh, trong bức tranh là hình ảnh một nam nhân trẻ tuổi. Thân cao mét tám, trường bào mang hai màu đỏ và trắng kéo dài trên đất.

Mặt người này như quan ngọc, mũi cao thẳng, hai mắt nhắm nghiền, khoé mắt bên phải có một nốt ruồi duyên, mái tóc đen dài được thả xoã tự nhiên kéo dài đến qua hông.

Đây chính là chân dung Hồng Quân Thiên Tôn, tổ sư gia toàn bộ giới cổ tu, thiên hạ đệ nhất Tôn giả.

"Y là người truyền đạo, là người giảng dạy cho chúng sinh về tu hành với tiêu chí hữu giáo vô loài.

Vào thời của y, thậm chí dã thú, dã thực cũng có thể nói chuyện, có thể khai khiếu tu hành giống như chúng ta...

Người công đức vô lượng, thiên hạ còn gọi người với cái tên khác, Đạo Tổ." Gia lão học đường không ngừng giảng dạy về vị Hồng Quân Thiên Tôn này, kể về những cố sự truyền kỳ của y.

Chúng học viên nghe câu truyện này không biết đến bao nhiêu lần rồi, nhưng bây giờ vẫn cứ say mê lắng nghe. Đây là câu truyện có kể trăm ngàn lần cũng không bao giờ ngán.

Thậm chí Ma Vô Hối cũng lắng nghe, mặc kệ hắn có ba trăm năm kinh nghiệm sống. Đây hoàn toàn không phải diễn xuất mà hắn thực sự tôn trọng vị tổ sư gia này.

"Cổ là thiên địa chân tinh, người là vạn vật chi linh. Câu này chính là do y nói, một câu mà có thể nói ra chân nghĩa của thế gian, trong đó có biết bao ảo diệu mà người đời muôn kiếp vẫn ghi nhớ." Hắn không khỏi cảm thán trong lòng.

Không thể không cảm thán được, Hồng Quân Thiên Tôn là cổ sư đầu tiên, cũng là cổ tiên đầu tiên, càng là cổ tôn đầu tiên của toàn thiên hạ.

Dù ngũ vực trong thiên hạ có rộng lớn mênh mông, thì cuối cùng cội nguồn của toàn bộ cổ sư cũng là Hồng Quân Thiên Tôn.

Từ khi hắn đến thế giới này đã bị choáng ngợp bởi truyền thuyết về y. Ngưỡng mộ, đó là hai từ ngắn gọn nhất để miêu tả cảm xúc của hắn.

"Vượt qua người như vậy mới thật kích thích làm sao..." Đôi mắt như thâm uyên của hắn bỗng loé lên tinh mang rồi lại biến mất.

Có thể nói cả cuộc đời ba trăm năm trong dòng thời gian trước, siêu việt Tôn giả chính là truy cầu cả đời của hắn.

Khi biết ngày tàn sắp tới, hắn tính kế trùng sinh đều là vì điều này.

Hắn muốn lần này làm lại phải trở thành cổ tiên sớm hơn, đi tranh đoạt cơ duyên phát triển chính mình, tiến gần hơn với ngôi vị vô thượng mà hắn truy cầu.

Nếu có người bảo điều hắn truy cầu là mộng tưởng, thế gian mấy trăm vạn năm chỉ có mười vị tôn giả, là những người đỉnh thiên lập địa, hắn dựa vào đâu mà muốn vượt qua cả họ?

Vậy hắn sẵn sàng hỏi ngược lại họ, họ dựa vào cái gì mà hơn hắn? Lại dựa vào đâu mà hắn không thể hơn họ?



Có chút ngông cuồng nhưng hắn lấy đó làm lý do sống của mình.

Kiếp trước hắn chả làm được gì cho đời, nhàn nhàn làm nhân viên ở một công ty nhỏ, sống tạm bợ qua ngày.

Hắn nhìn lại bản thân kiếp trước liền thấy đó chính là sự thất bại. Nhưng kiếp đó đã kết thúc, hắn không sửa sai được nữa.

Đã vậy ở kiếp này hắn đi con đường khác.

Có người sợ hãi thất bại nên không dám theo đuổi giấc mơ.

Nhưng hắn thì không, hắn sẽ cố hết mình, thậm chí là có thân tử đạo tiêu vì giấc mơ này.

Vì c·hết một lần rồi thì hắn còn sợ gì nữa?

Đã không sợ vậy thì cứ mơ thật lớn, cứ theo đuổi rất mơ đó, cả đời theo đuổi điều bản thân mong muốn, c·hết cũng vui lòng.

"Vô Hối" không phải tên của hắn ở Trái Đất, ấy thế mà hắn thấy nó hợp với mình vô cùng, vì thế tiếp nhận cái tên này.

"Nhất tâm vĩnh cầu, khả bại bất khả hối!" Ma Vô Hối khắc chín chữ này sâu trong lòng hắn, mãi mãi không quên.

...

Một hòn đảo vô danh cách xa Sa Nhai Đảo.

Nó giống như một sự đối lập hoàn toàn với Sa Nhai Đảo. Ở đó mây trắng biển xanh, sóng rì rào vỗ vào bờ cát trắng, hành cây dừa xanh um tùm, dòng người tấp nập trong gia trang.

Sa Nhai Đảo có thể nói tràn ngập sinh cơ, nhưng hòn đảo này lại âm u đầy tử khí.

Bầu trời xám xịt, nước biển đục ngầu tối thui, cát trên đảo mang một màu tím quỷ dị, giữa hòn đảo là một rừng cây kỳ quái.

Chúng không có lá mà chỉ có thân cây sần sùi trơ trọi. Thân của cây mang màu nâu đen u tối, đặc biệt kỳ dị là nó như khắc lên khuôn mặt của một người đang kêu gào sợ hãi.

Chúng là Quỷ Khóc Thụ, một loại cây sinh ra trong tử khí, chỉ tồn tại ở nơi âm u.

Giữa rừng cây, có một tảng đá kỳ lạ. Tảng đá này bị rễ cây bám đầy, bên trên nó lại là một gốc Quỷ Khóc Thụ.

Nhưng gốc này rất đặc biệt, nó có hình dáng như một người đang xếp bằng, đầu hơi gục xuống.

Bỗng trên thân Quỷ Khóc Thụ phát ra tiếng tạch tạch, từng vết nứt bắt đầu xuất hiện từ chính giữa gốc cây.

Thế rồi vết nứt lan tràn, đến khi toàn thân cây đều là vết nứt dày chi chít như màng nhện.

Một âm thanh già cỗi, thê lương khẽ vang lên:



"Kẻ...nào?"

Sau khi âm thanh này được cất lên, toàn thân gốc Quỷ Khóc Thụ trên tảng đá bắt đầu vỡ vụn rồi rơi xuống.

Đến khi vỏ cây chỉ còn là đám vụn nằm dưới đất, một người có thân hình gầy gò xuất hiện thế chỗ gốc thụ.

Người này thân gầy như que củi, dựa vào bàn tay y đặt lên đùi là thấy được. Hoàn toàn giống như da bọc xương.

Nếu Ma Vô Hối ở đây, hắn sẽ lảm nhảm một câu:

"M* nó, còn có bọ que thành tinh? Mấy đại mỹ nữ ăn kiêng giữ eo, kết quả là như này?"

Thân thể già nua yếu đuối đó được khoác lên một bộ hắc bào nhàu nát, rách rưới.

Bộ trường bào bị một mớ râu tóc trắng xám rối tung phủ lên. Chỉ thấy chúng đều bắt nguồn từ một cái đầu giống như đầu lâu.

Làn da tái nhợt, hốc hác đến mức thấy được xương gò má. Hai mắt thâm sâu tối đen như thể vốn chẳng có con mắt nào ở đó.

"Là kẻ nào đánh thức ta?!" Lão nhân quỷ dị bỗng rống lên, âm thanh t·ang t·hương vang vọng khắp hòn đảo, từng gốc Quỷ Khóc Thụ khẽ run rẩy.

Đột nhiên có hai bóng người từ không hoá có xuất hiện trước mặt lão nhân trên tảng đá.

Một người dáng mảnh khảnh, một người cao lớn khổng lồ đến hơn hai mét. Họ là hai người thần bí xuất hiện ở hẻm tối trong Ma gia trang.

Hai người lúc này đều trong tư thế quỳ một chân, tay chống đất. Bỗng cả hai đồng thanh nói:

"Đệ/ Muội bái kiến Phệ Thụ đại ca!" Âm thanh của họ một người the thé một người khàn khàn, nghe rất quỷ dị.

Thì ra vị lão nhân kia chính là đại ca của họ, danh xưng Phệ Thụ. Đúng vậy, y chính là Phệ Thụ Lão Ma thâm nhập vào Ma gia trang hơn trăm năm trước bị Ma gia chủ đời thứ tư đánh đuổi.

"Là hai ngươi đánh thức ta? Ừm, già quá thiếu chút quên mất. Có việc gì?" Phệ Thụ Lão Ma cất lên âm thanh thê lương hỏi.

Hai người kia nghe vậy vội vàng lắc đầu.

"Trong Ma gia trang có kẻ nào đó không biết bằng cách nào tìm ra Thiên Nguyên Bảo Liên được đại ca cất giấu." Vị nữ tử thần bí đáp.

"Chúng đệ đã tìm kiếm ngày đêm, mang cao tầng ma gia tra đến tổ tông bốn đời cũng rõ nhưng vẫn không tìm ra, người này rất cẩn thận, đã xoá hết dấu vết!" Nam nhân to lớn nói thêm.

"Hừ!" Phệ Thụ Lão Ma tức giận, tay phải vỗ mạnh lên đùi.

Hành động của y khiến hai người kia trong lòng trầm xuống, tự trách bản thân làm việc không tốt, để người khác phá hư truyện tốt của đại ca.

"Cách thời gian ta tính toán tận bốn năm, đã sắp thấy cánh cửa ngũ chuyển rồi...thật đáng tiếc!" Phệ Thụ Lão Ma ngửa đầu nhìn bầu trời âm u mà thán.