Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 16: Sắc dụ.




Chương 16: Sắc dụ.

Quay lại với Ma gia trang, giờ Ngọ đã điểm, chúng học viên từng đứa từng đứa rời khỏi học đường.

Có nhóm tụm năm tụm ba khoác vai nhau cười đùa vui vẻ, cũng có cảnh cặp nam nữ lặng lẽ đi bên nhau.

Về phần Ma Vô Hối, hắn chọn lẫn vào đoàn người vây quanh Ma Vu Quân, chen vào đó vài lời tung hô.

Hắn không ngại vuốt mông con ngựa trẻ này, để đổi lấy không bị ngựa đạp.

Bên cạnh đó, hẵn cũng phải "kết bạn". Đúng với mô tả về một Ma Vô Hối ham chơi, không thể nào một người bạn cũng không có.

"Đám bạn" này của hắn có thể nói là một đám đàn em Ma Vu Quân, phụ trách bợ đít, tung hô đại ca.

Bỗng có một bàn tay mảnh khảnh mềm mại đặt lên vai phải của hắn, nhẹ nhàng dùng sức níu hắn lại.

Ma Vô Hối bị níu cũng giả vờ giật khựng một cái ngoảnh lại, nhưng trong lòng thầm nghĩ:

"Vẫn là đến rồi."

Thì ra là một cô gái. Nàng mặc một thân võ phục màu đỏ sẫm, dáng người thọn gọn, ngực hơi nhô lên, mái tóc dài đen nhánh tùy ý phủ lên trước ngực và sau lưng nàng.

Khuôn mặt trái xoan đáng yêu, hai má ửng hồng, đôi mắt mở to long lanh như hồ nước, lông mi dài cong v·út. Quả thật là một tiểu mỹ nhân.

"Vô Hối, ngươi chờ người ta một chút." Âm thanh trong trẻo dịu dàng vang lên, mang theo một chút "yếu liễu đào tơ" rất có mị hoặc, nếu là thiếu niên bình thường sợ là đã xao xuyến không thôi.

"Ừm, gia chủ lão tặc này giỏi lắm. Đem con gái ruột nay thành cái loại câu dẫn nam nhân này?

Ngươi khẳng định ôm chắc cái danh ông bố của năm." Trong lòng Ma Vô Hối lảm nhảm một phen.

"Ra là Lộ Khiết tiểu thư, tìm ta có chuyện gì không?" Hắn trưng ra bộ mặt dửng dưng hỏi, thậm chí có chút vội vàng muốn dứt đi.

"Ta..." Gặp biểu cảm không theo đúng bài của Ma Vô Hối, Ma Lộ Khiết thiếu chút cứng đờ.

Nhưng nhớ lại nhiệm vụ quan trọng mà Ma gia chủ - cũng là phụ thân của nàng - giao cho, nàng lập tức lấy lại vẻ tự nhiên.



"Ta muốn mời ngươi chiều này đi dạo một chút." Nàng nhẹ nhàng đáp, cuối câu còn mỉm cười khẽ nghiêng đầu, hai mắt long lanh nhìn trực diện hắn, bốn mắt đối nhau.

Thật con m* nó hảo phụ thân, lão tặc này là phản đồ của nam nhân. Đem điểm yếu nam nhân đều nói cho con gái hết rồi.

"Tiểu thư người nói thật chứ?!" Ma Vô Hối làm ra vẻ mừng rỡ đến điên, khuôn mặt lộ vẻ hào hứng.

Biến hóa nhanh đến vậy khiến Ma Lộ Khiết cũng kinh ngạc, rõ ràng một giây trước ngươi còn lạnh lùng với ta?

Nhưng nàng không nhận ra vì tiếng hét của Ma Vô Hối, rất nhiều người đã chú ý đến chỗ này. Chúng học viên bắt đầu thì thầm to nhỏ vào tai nhau, đủ loại phán đoán được sinh ra.

"Lộ Khiết tiểu thư, người không được nuốt lời đó nha!" Ma Vô Hối nắm chặt lấy bàn tay đang đặt lên vai hắn của Ma Lộ Khiết, khiến nàng bất giác muốn rụt tay lại nhưng cuối cùng vẫn để yên.

Hành động này của hắn khiến một người không vui, đó chính là Ma Vu Quân. Ma Lộ Khiết là bóng hồng đệ nhất của lứa hậu bối Ma gia, rất nhiều thiếu niên đều đem lòng thương nhớ.

Ma Vu Quân đương nhiên nằm trong số này, lúc này người phụ nữ trong mộng lại tay trong tay với kẻ ngày ngày vẫy đuôi bên chân mình, khiến hắn có chút khó chịu.

Một loại cảm giác dẫn theo con chó nhà nuôi đi khoe với crush, crush lại bỏ mặc mình mà chỉ chơi với chó. Đại loại vậy.

Nhưng hắn rất nhanh nhớ lại gia gia từng nói hắn không sớm thì muộn sẽ làm gia chủ Ma gia, đến lúc đó muốn nữ nhân này làm thê làm th·iếp của mình còn ai cản? Vì vậy lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.

Một phần khác, chính là không cho rằng tên chó liếm kia có cái gì hơn mình, luận tư chất hắn thua nhưng toàn bộ những mặt khác hắn đều gắt gao chèn ép.

...

"Gia chủ thật sự ra tay rồi?" Gia lão Ma Vu Cương nhướn mày, y vừa nghe được tin Ma Lộ Khiết rủ Ma Vô Hối đi dạo từ cháu trai mình.

"Lão già này thật sự gấp, gấp đến độ mang con gái của mình ra! Hahaha!" Ma Vu Cương cuồng tiếu, y không ngừng vỗ xuống bàn giấy trước mặt.

Nhưng rất nhanh ý thức được không đúng, y lại miễn cường bình tĩnh lại, vuốt vuốt ngực thở ra một hơi.

"Cháu trai đừng lo, Lộ Khiết hẳn là cũng không thật tâm thích tiểu tử đó. Đợi cháu vững chân trên con đường tranh chức gia chủ, còn nữ nhân nào không là của cháu?" Lão ta nhẹ nhàng nói với Ma Vu Quân.

Lời này là để trấn an, y thừa biết cháu trai mình cũng thích vị tiểu mỹ nhân này. Dù nàng ta là con của gia chủ, kẻ thù chính trị của y thì có sao.



Đối với y mà nói, con đường cháu trai mình rất rộng mở, tương lai thu tiểu cô nương này làm thê tử cũng không phải không thể. Còn có thể dựa vào đó thuận lợi trấn áp Ma gia chủ.

Con gái ngươi nằm trong tay ta, còn không mau ngoan ngoãn?

Sau khi Ma Vu Quân rời khỏi thư phòng, lập tức có gia nô tiến vào quỳ trước mặt gia lão Ma Vu Cương.

"Nghe rõ, ngươi theo lời của ta làm mấy việc này..." Gia lão Ma Vu Cương khẽ thì thầm mấy lời, sau đó cũng vẫy tay đuổi người gia nô này đi.

"Cũng không phải ta làm khó, lão tử đây là thấy ngươi làm ra hành động táng tận lương tâm, đem con gái ruột đi bán. Việc xấu chẳng thể làm ngơ, vì vậy ra tay ngắn cản.

Ừm, chính là như thế." Đuổi gia nô đi, trong lòng Ma Vu Quân khoái chí nghĩ.

...

Buổi chiều ngày hôm đó, phiên chợ chiều ở trung tâm Ma gia trang vừa bắt đầu.

Các sạp hàng bày ra đủ loại hàng hóa, từ đồ ăn đến trang sức, đồ gia dụng, đồ của cổ sư cũng bán.

Người đi đường tấp nập, tiếng nói chuyện vang vọng khắp nơi. Còn có cảnh tượng trẻ em nô đùa đuổi bắt, hoạt bát hồn nhiên.

Mà giữa chợ lúc này, một đôi nam nữ đang đi bên cạnh nhau.

Nữ là một cô nương trẻ tuổi, nàng mặc một bộ váy màu trắng giống như cát, đây là bộ váy mà các thiếu nữ Đông Hải rất ưa chuộng, thường mặc vào những dịp đặc biệt.

Mái tóc đen nhánh được nàng búi lại gọn gạng, có một chiếc châm ngọc duyên dáng xuyên qua. Hai bên đầu có lọn tóc được cố ý để dư lại, lọn tóc cong cong phủ lên cái má mềm mại của nàng, nhìn rất đáng yêu.

Đặc biệt khiến người khác động dung chính là đôi môi trái tim màu đỏ xinh đẹp của nàng, không ít thiếu niên đi qua ngắm mãi không thôi.

Nhưng điều làm mọi người khó hiểu chính là đi bên cạnh nàng lại là một tên hết sức bình thường.

Hắn mặc quần đùi áo ba lỗ, chân đi dép tông đầu đội nón lá. Tầm thường đến không thể tầm thường hơn.

Làm cho người ta có loại suy nghĩ đây là một đôi đũa lệch, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.



Hai người bất cân xứng này chính là Ma Vô Hối và Ma Lộ Khiết. Họ đi bên cạnh nhau nhưng một lời cũng không nói.

Ma Vô Hối đút tay túi quần, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Còn về phần Ma Lộ Khiết, nàng nhỉ vừa đi vừa cúi đầu, thỉnh thoảng liếc qua lườm tiểu tử bên cạnh một chút.

Rõ ràng nàng phí hết tâm tư, ăn diện đến mức này cho một buổi đi dạo, đối phương lại không một chút để ý, nhìn nàng một cái cũng không nhìn.

Nàng từ bé đến giờ đều luôn được người khác hết lòng khen ngợi, rất tự tin với nhan sắc của mình. Lúc này chính là lần đầu tiên nàng có cảm giác bị khinh thường, trong lòng sinh ra một sự khó chịu.

Nhưng nàng cũng chả biết phải làm sao. Không phải là nàng không thử bắt chuyện, mà là mỗi lần như thế Ma Vô Hối lại trả lời một cách cụt lủn, khiến nàng không biết nói tiếp như nào.

"Muốn sắc dụ với ta? Tiểu cô nương vẫn còn quá non...

Đời này chỉ có lão tử đùa nghịch nữ nhân, không có ngược lại. Không đúng, đời trước đi." Ma Vô Hối ngoài mặt biểu cảm tự nhiên, lộ ra vẻ hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh nhưng trong lòng thì cười lạnh.

Hắn không chỉ sớm đã nhìn thấu trò mèo này của Ma gia chủ, chuyện có thể diễn ra tiếp theo hắn cũng đã tính hết. Một chiêu sắc dụ này không cần hắn hoá giải, tự có người sẽ đến làm công cụ người cho hắn.

Từ trong đám đông bỗng xuất hiện một nam nhân cao lớn, chặn lại đường đi của hai người Ma Vô Hối.

Người này mặc võ phục màu lam, quanh eo buộc một đoạn đai lưng màu xanh thẫm, trên đai lưng có miếng sắt khắc chữ "Nhị". Hiển nhiên là một cổ sư nhị chuyển.

"Ngươi là Ma Vô Hối?" Giọng nói gằn gằn vang lên, người kia xem chừng có vẻ rất phẫn nộ với Ma Vô Hối.

Nam nhân to lớn này tên Ma Kỳ Đà, là tiền bối lớn hơn hai tuổi của hắn. Người này trong số nhị chuyển của gia tộc cũng coi là nổi danh, nhưng là ô danh, vì y bị gọi hai chữ mãng phu.

Quả thật mãng phu, vừa xuất hiện đã gân nổi đầy trán, mặt đỏ như quả cà, phì phò thở vào mặt người khác, cảm giác như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

"Hừ, mãng phu thô bỉ." Trong lòng hắn khinh thường.

"Kỳ Đà huynh, được huynh biết đến là phúc của đệ." Ma Vô Hối diễn ra vẻ lo sợ, hơi hơi cúi mình run sợ trước mặt Ma Kỳ Đà.

Thấy cảnh này khiến tên mãng phu không khỏi nhếch mép khinh thường, mới dọa một chút đã thành ra như này, thiên tài cái rắm!

Hắn đưa tay nhanh như cắt, không cho ai phản ứng, tóm lấy cổ áo Ma Vô Hối mà nhấc lên.

"Lộ Khiết cô nương đây là nữ nhân của lão tử, ngươi khôn hồn thì tránh xa nàng ta ra!" Ma Kỳ Đà lườm Ma Vô Hối, từng lời nói ra đều văng nước bọt vào mặt hắn.

Thấy cảnh này, Ma Lộ Khiết bên cạnh không khỏi thầm mắng không ổn, tự dưng ở đâu ra tên mãng phu tự nhận nàng là nữ nhân của hắn vậy?

Còn xấu như vậy...