Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 18: Ma gia chủ mời chào.




Chương 18: Ma gia chủ mời chào.

Phía tây bắc Ma gia trang, có một căn nhà tranh nhỏ nhắn.

Bốn bức tường dựng lên từ đá và cát được gia cố, mái nhà là những phiến lá dừa khô nối lại với nhau.

Nhà tranh chỉ có một tầng, cửa lớn trước nhà bằng gỗ đã hơi mục nát. Mặt trước ngôi nhà có một cái ô cửa sổ, nhìn vào trong có thể thấy một cái bàn gỗ, trên bàn có vài cái cốc úp ngược.

Nhìn chung đây là kiểu kiến chúc thường thấy nhất ở Đông Hải, nơi nào cũng có. Những người dân ở tầng lớp thấp sẽ sinh sống ở đây.

Những căn nhà như này ở Ma gia trang là chiếm đa số, gia đình phàm nhân cùng cổ sư cấp thấp sẽ sinh sống bên trong.

Bình thường sẽ không ai để ý quá nhiều đến căn nhà này, nhưng hôm nay lại khác biệt.

Vì đứng trước cửa nhà là một nam nhân trung niên to lớn, y mặc võ phục màu xanh lam đã ngả màu, hai vai áo xé toạc lộ ra cơ bắp màu đồng.

Mái tóc y đen ngắn được vuốt ngược, hai bên mai có thể thấy được đôi chút sợi tóc bạc.

Nếu chỉ là một đại hán bình thường thì không nói, nhưng bên vai y đeo một cái băng đặc biệt. Trên cái băng này có một tấm kim loại khắc chữ "Tứ".

Cái này chứng minh thân phận cổ sư tứ chuyển của y, mà ở Ma gia chỉ có một người duy nhất được phép đeo cái băng này.

Đó chính là Ma gia chủ!

Ma gia chủ cao cao tại thượng, uy chấn toàn tộc lúc này lại đang đứng trước một căn nhà tranh tầm thường.

Đi theo y còn có mấy cổ sư nhị chuyển vác theo vài cái hộp gỗ được đóng kín.

"Tại sao gia chủ đại nhân lại đến đây vậy?"

"Còn mang theo mấy cái hộp gì nữa?"

"Đó là nhà lão Trung đúng không?"

"Có phải gia chủ đại nhân muốn gả con gái cho tiểu tử đó không?"

"Bậy, tiểu tử đó có chỗ tốt gì mà gả cho hắn?"



"Đúng đúng, tư chất tốt lại chẳng biết dùng, thật đáng hận mà, nếu là ta thì đã khác rồi!"

Rất nhiều người dân trong Ma gia trang đã xúm lại xung quanh, không ngừng thì thào bàn tán.



Trước sự tò mò của họ, cánh cửa nhà tranh từ từ mở ra. Một lão niên râu tóc lởm chởm, thân hình gầy gò bước ra.

Khi lão nhìn thấy người đến, không khỏi thất kinh, vội vàng quỳ xuống một chân ôm quyền kính cẩn.

"Ma Trung bái kiến gia chủ đại nhân!"

Trong giọng nói của lão ta còn có chút sợ hãi, không biết tại sao gia chủ lại đến tìm cái thân già này.

Gia chủ chỉ liếc nhìn Ma Trung một cái, sau đó đảo mắt nhìn toàn cảnh gian phòng bên trong. Cuối cùng mới thở ra một câu:

"lão Trung không cần đa lễ, Vô Hối hắn đâu rồi?"

Ma Trung phát hiện ra đối phương đến không phải vì mình, đầu tiên thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó ông ta lại căng thẳng lên.

Ma Vô Hối được phân cho ông ta nuôi dưỡng sau khi phụ mẫu hắn mất, vì thế Ma Vô Hối làm gì ông ta cũng có trách nhiệm.

Đột nhiên ông ta nhớ tớ mấy hôm trước có chuyện Ma Vô Hối đi dạo cùng Ma Lộ Khiết, gặp phải Ma Kỳ Đà liền lập tức bỏ chạy để lại con gái nhà người ta ở giữa chợ.

"Ma Vô Hối tên hỗn tử này! Ngươi báo hại lão phu rồi!" Lão bất giác run lên, mồ hôi chảy đầy trán. Xem chừng lão cho rằng gia chủ đến đây để hỏi tội lão.

"Bẩm-bẩm gia chủ, hắn đang ngủ trưa trong phòng ạ.

Để ta đi gọi hắn dậy!" Nói rồi ông ta vội vàng lui lại, chạy nhanh hướng đến phòng ngủ của Ma Vô Hối.

Biểu cảm và hành động của ông ta đều bị Ma gia chủ thu vào mắt nhưng cũng không để ý nhiều. Thân làm kẻ yếu như lão Ma Trung, chỉ có thể luôn nơm nớp lo sợ trước mặt cường giả, việc tương tự, Ma gia chủ đã thấy quá nhiều.

Đứng đợi một lúc, Ma Trung lôi một thiếu niên vẫn còn ngái ngủ ra ngoài, hiển nhiên là Ma Vô Hối, hắn thực sự đang ngủ trưa.

"Thôi c·hết! Ta quên mời gia chủ vào nhà rồi!" Ma Trung sực nhớ đến gia chủ vẫn đứng cửa, y vội để lại Ma Vô Hối rồi chạy đi cung kính mời đại khách nhân.



Ma gia chủ cũng không tức giận, một chút cỏn con này y còn không chịu được, người trong gia tộc sẽ nhìn y như nào? Còn không phải mắng hai chữ bạo quân?

Thân là người cầm quyền, không thể chỉ cương mà phải có nhu, lúc sắc bén như thép, lúc lại mềm dẻo như nước.

Ít phút sau, cửa nhà lão Ma Trung đã đóng, người dân cũng tản đi đôi chút nhưng vẫn còn một số ở lại hóng chuyện.

Trong nhà, Ma gia chủ ngồi trên ghế gỗ, tay phải đặt lên bàn, tay trái để lên đùi, y ngồi im lặng nhìn thiếu niên trước mặt.

Ma Vô Hối thân là tiểu bối, trước mặt người như gia chủ thì phài quỳ mà đối diện. Hắn cũng không phản kháng, một mực quỳ, hai mắt còn hơi díu lại muốn ngủ.

Về phần lão Ma Trung, bàn có hai cái ghế, ông ta chính là ngồi ghế còn lại song song với Ma gia chủ. Nhưng ý thức được thân phận, ông ta ngồi rất khép nép, giống như khách đến nhà.

Nhìn thấy biểu hiện vẫn ngái ngủ của Ma Vô Hối, lão ta hận không thể cho hắn một cái bạt tai. Gia chủ đại nhân đang ở đây, ngươi còn không mau chỉnh đốn lại?

"Tiểu Hối, ngươi đừng thấy lo sợ, giữa chúng ta không cần xa cách đến như vậy." Ma gia chủ nhẹ nhàng nói, phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Được lắm, ta thành tiểu Hối rồi. Ta có phải nên gọi ngươi tiểu gia chủ?" Trong lòng hắn lảm nhảm một câu.

Còn lão Ma Trung, lão ta phát mộng rồi, hoàn toàn ngơ ngác sau khi nghe gia chủ nói.

Cái gì "Tiểu Hối"? Cái gì "giữa chúng ta"? Quan hệ của hai người này thân thiện đến mức đó từ bao giờ?

Một ngàn câu hỏi vì sao lấp loé trong đầu lão Ma Trung. Nhưng rất nhanh lão đã hiểu ra, Ma gia chủ đang muốn mời chào Ma Vô Hối!

Ông ta không trong cao tầng, không hiểu mấy cái chính trị, nhưng sống lâu đến vậy rồi thì cũng phải biết vài thứ.

Ông ta biết gia chủ đang thiếu một hậu bối sáng giá. Lần trước trong khai khiếu đại điển, Ma gia chủ giữ lại ông ta để hỏi về Ma Vô Hối, lúc đó ông ta đã ngờ ngợ.

Nhưng mãi không thấy động tĩnh, cộng thêm thằng nhóc Ma Vô Hối ham chơi lại lười học nên ông ta cho rằng Ma gia chủ đã từ bỏ. Không nghĩ đến y chỉ là chờ thời cơ.

Lời của Ma gia chủ khiến ông ta bất giác nghĩ đến chỗ tốt mình có thể được hưởng lây, không khỏi run lên.

Mà một bên khác, Ma Vô Hối đã đáp lại lời của Ma gia chủ.

"Haha, gia chủ quá lời, ngài với ta hoàn toàn xa lạ mà!" Hắn trưng ra bộ mật ngờ ngệch, khờ khạo, là một người không hiểu chuyện.



Nghe câu này Ma gia chủ không nhịn được, khoé mắt hơi giật giật mấy cái. Mấy cổ sư nhị chuyển bê hộp gỗ đứng cạnh cũng trừng mắt nhìn Ma Vô Hối. Lão Ma Trung lại càng là tức giận, ruột gan thiếu chút muốn phun ra ngoài.

Người ta là cho ngươi bậc thang, để ngươi thuận tiện bước lên, tạo một cái mối quan hệ tốt. Cơ hội ngàn vàng như thế, ngươi lại gạt đi? Nói cái gì "hoàn toàn xa lạ"?

"Nếu là ta đã trực tiếp đến ôm chân gọi người ta nghĩa phụ rồi!" Nội tâm Ma Trung gào thét.

Ông ta có chút đố kị với Ma Vô Hối, tại sao ông ta không được chỗ tốt như thế? Ồ không, tư chất loại Giáp trong loại Giáp không có, tuổi trẻ cũng không, ừm, vậy coi như chưa nói gì đi.

Đúng là người so với người tức c·hết người mà!

"Haha, vậy thì từ giờ hãy thân quen hơn, ta không ngại. Dù sao ngươi và tiểu bảo bối nhà ta là chỗ thân quen." Ma gia chủ chớp mắt đã điều hoà lại cảm xúc, cười lớn nói.

"Tiểu bảo bối? Tiểu bảo bối mà ngươi còn đem bán cho ta? Thật bảo con m* nó bối!" Ma Vô Hối trong lòng khinh thường, thiếu điều trực tiếp khạc phỉ nhổ vào mặt Ma gia chủ.

Ma Trung nghe được ý của Ma gia chủ, trong lòng không khỏi cám thán, Ma Vô Hối vừa mới thất lễ, khác gì vả mặt nhưng Ma gia chủ lại có thể khoan dung tha thứ.

"Nào ngươi xem, đây đều là quà ta mang đến tặng cho ngươi." Nói rồi Ma gia chủ vẫy vẫy tay.

Mấy cổ sư đi theo y lập tức mang mấy hộp gỗ ra bên cạnh Ma Vô Hối, lần lượt mở ra.

Nhìn những món đồ bên trong, Ma Trung không khỏi giật mình một cái, âm thầm tự cấu để xem rốt cuộc là thực hay mơ.

Ma gia chủ mang đến tổng cộng ba cái hộp gỗ. Hộp đầu tiên chứa toàn là nguyên thạch, ước chừng là đến hai trăm viên.

Hộp thứ hai là một con cổ. Con cổ này ngoại hình giống như bọ hung nhưng sừng của nó lại ngắn hơn nhiều so với cổ Tinh Tiễn. Lớp vỏ của nó cũng có màu nâu đất chứ không phải màu lam, lại mang cảm giác cứng cáp, vững chắc.

"Đây là cổ Đồng Bì nhất chuyển. Có tác dụng tôi luyện da thịt của cổ sư, giúp chúng cứng cáp như đồng." Ma Vô Hối liếc mắt nhận ra được lai lịch con cổ này.

"Có điều da sẽ mang màu đồng nâu đất. Điểm này lộ ra rất rõ trên người Ma gia chủ." Ma Vô Hối có chút "chê" cũng không phải hắn chú ý ngoại hình, dù sao hắn cũng không đẹp gì nhưng loại cổ này không phù hợp với đường phát triển của hắn.

Ma Vô Hối hiểu rõ ý nghĩa khi dùng con cổ này. Có ai không biết Ma gia chủ dùng cổ Đồng Bì đâu? Y thậm chí từng dùng qua đủ một bộ từ nhất chuyển đến tam chuyển, tứ chuyển không may mắn nên chưa có cơ hội.

Ma Vô Hối nếu nhận món quà này, sử dụng nó, đồng nghĩa khoác lên mình bộ áo mang tên "truyền nhân của Ma gia chủ" là người được y bồi dưỡng, có một tư cách tranh chức gia chủ đời tiếp theo.

Hắn tất nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng cũng không thể thẳng thừng từ chối.

Thế rồi tiếp tục nhìn đến cái hộp thứ ba, vậy mà lại là một con cổ nữa.

Nó là một con nhộng, toàn thân trắng như sữa, béo ú tròn xoe rất đáng yêu.

"Cổ Tửu Trùng sao? Ài, cái gì lão tặc? từ giờ ta gọi ngươi lão ca! Hào phóng, so với dòng thời gian trước còn hào phóng hơn." Ma Vô Hối thầm khen.