Chương 19: Ám ảnh tư chất.
Cổ Tửu Trùng này chỉ nhất chuyển mà thôi, nhưng giá trị nó lại thuộc hàng nhất lưu trong nhất chuyển, có chút cao hơn vài con cổ nhị chuyển.
Đó là bởi vì nó có công năng tinh luyện chân nguyên lên một tiểu cảnh giới!
Đây là khái niệm gì? Chân nguyên nhất chuyển từ sơ giai đến đỉnh phong đều giống nhau, đều là bạch sắc chân nguyên. Nhưng giữa bốn loại này so sánh với nhau thì lại không giống.
Giữa chúng là quan hệ gấp đôi chất lượng!
Ma Vô Hối muốn dùng cổ Tinh Tiễn thì phải tiêu hao nửa thành chân nguyên nhất chuyên sơ giai. Nhưng khi đến trung giai, hắn chỉ tốn có hai phần rưỡi chân nguyên, ít hơn một nửa.
Không chỉ thế, uy lực của cổ Tinh Tiễn khi dùng chân nguyên nhất chuyển trung giai sẽ cao hơn
Điều này đã cho thấy cách biệt một tiểu cảnh giới là như nào, không chỉ tiêu hao ít hơn mà còn uy lực mạnh hơn.
Mà cổ Tửu Trùng có thể tinh luyện chân nguyên lên một tiểu cảnh giới, tức là giúp cổ sư tạm thời có chiến lực cao hơn một tiểu cảnh giới.
Nhưng cũng không chỉ mỗi điểm đó, chân nguyên cao cấp hơn sẽ có hiệu quả cao hơn khi ôn dưỡng vách không khiếu.
Đây là lý do tại sao nếu Ma Vô Hối dùng Thiên Nguyên Bảo Liên để tu luyện thì sẽ có tốc độ kinh khủng, hắc, một năm cắm đầu tu luyện đến tam chuyển không khó.
Tuy cổ Tửu Trùng chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng hiệu quả cũng có thể thấy được rất rõ. Tăng lên chiến lực là một, tăng tốc độ tu luyện là hai.
Nếu không phải cổ Tửu Trùng chỉ có nhất chuyển, cổ phương cao hơn bị thất lạc, cộng thêm thời gian tinh luyện chân nguyên không nhanh thì sợ rằng giá trị của nó còn có thể cao hơn nữa.
Hắn đại khái hiểu nguyên nhân tại sao dòng thời gian này lại có sự khác biệt.
Trước kia hắn ngây thơ, Ma gia chủ chỉ nhẹ nhàng mời chào hắn đã lập tức ngoan ngoãn chui vào rọ.
Lần này hắn lại thể hiện một thái độ rất không mặn mà.
Khi đi chơi cùng Ma Lộ Khiết, có thể thấy hắn một chút hứng thú cũng không có. Khi gặp Ma Kỳ Đà thì lập tức thoái lui, bỏ mặc con gái nhà người ta. Đây là trong lòng không có nên mới có thể như vậy.
Cộng thêm tính khí Ma Vô Hối biểu hiện ra ngoài là ham chơi, lười học, hoàn toàn không có nhiệt huyết gì với tu hành, phát triển gia tộc.
Muốn một người như vậy ra sức vì mình, cần phải bỏ ra cái gì? Chính là lợi ích!
Một đứa trẻ thì hiểu gì về lợi ích? Nhầm, trẻ con biết ai cho mình kẹo ngon, vì thế thân thiện với người đó hơn. Như vậy chúng có biết lợi ích, chỉ là mức độ thấp hơn thôi.
Ma gia chủ chính vì mang suy nghĩ như vậy nên đã mang đến những món quà giá trị này cho Ma Vô Hối.
"Gia chủ đại nhân, chỗ này nhiều quá rồi ta không nhận đâu." Ma Vô Hối làm ra vẻ ngại ngùng, cười cười xoa đầu.
Điều này khiến Ma Trung thiếu chút muốn lao xuống bịt miệng hắn lại. Ngươi quá không biết tốt xấu rồi!
Nhưng Ma gia chủ khác, y không những không tỏ thái độ bất mãn mà còn từ tốn nói:
"Ài, tại con gái ta mà ngươi bị Ma Kỳ Đà đó kiếm chuyện. Ngươi cứ nhận lấy, coi như ta đền bù, được không?" Nói xong câu cuối y còn nở một nụ cười hiền lành.
Thật rợn người, đại hán to lớn lại cười hiền đến như vậy, thật khiến người ta cảm thấy một sự bất cân xứng.
"Chuyện đó ta cũng không để tâm đâu gia chủ đại nhân. Hahaha..." Hắn một mặt nói như vậy nhưng vẫn liếc mắt nhìn những món đồ trong hòm, ánh mắt khao khát.
Ma gia chủ bất giác sinh ra một loại cảm xúc gì đó trong lòng, nhưng cũng không rõ nó là gì, vậy liền bỏ qua đi.
"Ngươi không để tâm nhưng ta thì có, haha cứ nhận lấy đi."
Cuối cùng giằng co một hồi Ma Vô Hối mới miễn cưỡng nhận quà, cuối cùng hắn cùng Ma Trung kính cẩn tiễn khách.
Sau đó, Ma Trung giáo huấn hắn một trận vì không hiểu chuyện. Còn bảo hắn cất hai con cổ đi, nguyên thạch để ông ta giữ hộ cho.
Ma Vô Hối không tỏ thái độ gì, mỉm cười cảm ơn lão Ma Trung. Nhưng trong lòng hắn biết rõ, đối phương muốn nhân cơ hội mà lấy một ít cho bản thân dùng.
Có điều hắn cũng chả quan tâm, hắn đã có Thiên Nguyên Bảo Liên rồi, chút nguyên thạch đó bỏ ra để đổi lấy sự an ổn cũng không tệ.
"Ma gia chủ hẳn là thấy không thoải mái đây..." Ma Vô Hối quay lại phòng, vừa đi vừa suy đoán trong lòng.
Quả thật như vậy, trên đường về Gia Chủ Các, sắc mặt của Ma gia chủ tươi cười nhưng trong lòng thì không được cao hứng lắm.
Hôm nay y mang quà đến, chính là muốn mời chào Ma Vô Hối, nhưng thái độ của đối phương có chút không đúng?
Thứ nhất, tiểu tử này là một người không hiểu chuyện. Cái này vừa tốt vừa xấu.
Tốt ở chỗ đây là đối tượng đơn thuần, dễ khống chế.
Xấu ở chỗ vì quá đơn thuần nên nếu y có thể dùng lợi ích mua chuộc thì người khác cũng có thể.
Vì căn bản không hiểu chuyện nên không nhìn ra ý đồ đằng sau, không biết nặng nhẹ, không biết tốt xấu, không biết cái gì nên cái gì không nên.
"Ma Vô Hối có thể nhận quà của ta, cũng sẽ có thể nhận quà của Ma Vu Cương, Ma Thiết Thạch." Ma gia chủ thầm nghĩ trong lòng.
Trong suy nghĩ của y, hai người này sẽ không thu nạp Ma Vô Hối, nhưng khẳng định là cũng không chê. Nếu họ cũng mang quà đến mà còn mang nhiều hơn, điều này sẽ khiến thiện cảm của Ma Vô Hối nghiêng về phía họ, sẽ bất lợi với y.
Thứ hai, Ma Vô Hối dù liên tục từ chối nhưng lại không giấu được sự thèm thuồng trong mắt.
Điều này nói rõ hắn ham tài, từ chối chẳng qua là ngại ngùng. Người như vậy, lại càng dễ bị lợi ích lớn hơn mua chuộc.
Hai lý do này khiến Ma gia chủ rất bận tâm suy nghĩ, y bắt đầu tự vấn xem có nên đầu tư vào người như vậy?
Dù y tuy đã tuổi trung niên, tóc mai bạc đi đôi chút nhưng cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, tuổi thọ vẫn còn kha khá.
Bây giờ y còn cảm thấy mình có thể tiến thêm một bước thành tựu cổ sư ngũ chuyển, đỉnh phong nhân gian.
Hơn nữa, từ giờ đến lúc y phải nhường vị, còn rất nhiều cơ hội xuất hiện hậu bối tư chất loại Giáp.
Dù không được ưu tú như Ma Vô Hối, nhưng với y hậu bối dưới trướng mình mới là tốt hậu bối.
Tư chất tốt hơn nữa nhưng không có chí, vậy thì cũng chỉ đến vậy thôi.
"Thân là người làm đại sự, cầm lên được thì bỏ xuống được.
Nếu không thu nạp được hắn, vậy thì nhất quyết bỏ đi." Ma gia chủ lạnh lùng nghĩ.
Y đã sinh ra thoái ý với việc chiêu mộ Ma Vô Hối, đủ loại lý do đã dẫn y đến lựa chọn này.
Mà lý do mang tính thúc đẩy, chính là thái độ ngày hôm nay của Ma Vô Hối.
Sống đến tuổi của Ma gia chủ, có thể dựa vào một lần nói chuyện mà nhìn ra cả con người của đối phương. Huống chi nhìn kỹ Ma Vô Hối nửa tháng qua.
Mà sống đến tuổi của Ma Vô Hối, hắn sao lại không biết Ma gia chủ thời thời khắc khắc đánh giá con người mình?
Hắn diễn chỉn chu từng biểu hiện một, thật đến mức giống như hắn vốn sinh ra đã vậy.
...
"Sao?" Ma Thiết Thạch khẽ nói, âm thanh ồm ồm vang lên.
Y đã nhận được tin thuộc hạ báo cáo, ngày hôm nay Ma gia chủ mang theo vài cái hộp gỗ đến nhà Ma Vô Hối.
Mặc dù y không biết được rõ ràng từ đầu đến cuối nhưng vẫn nhìn ra được ý nghĩa của việc này, dù sao người ngu nghĩ một chút cũng hiểu.
"Vậy ta cũng nên hành động rồi." Ma Thiết Thạch trầm ngâm suy nghĩ.
Ông ta không giống Ma gia chủ, ông ta gần sáu mươi rồi, tư chất có hạn nên tứ chuyển quá xa vời.
Cây kim giấu trong bọc sớm sẽ có ngày lòi ra, ông ta không đảm bảo được giấu mãi bí mật về cháu trai Ma Thiết Thủ.
Mất đi quyền lực với ông ta bây giờ rất nguy hiểm, ông ta gây thù chuốc oán với không ít người.
Có hậu bối tốt không đại diện tất cả đều muốn quy phục ông ta, vẫn sẽ có nhiều người đối nghịch, ví như Ma Vu Cương.
Lão già tóc xanh đó dù trước khi thằng cháu Ma Vu Quân xét ra tư chất loại giáp đã luôn thủy hỏa bất dung với ông ta.
Bỗng ánh mắt Ma Thiết Thạch trầm xuống, trong lòng khẽ sinh ra loại cảm giác tự giễu.
"Tư chất..."
Ông ta nhớ lại thời niên thiếu, bản thân chỉ có tư chất loại Bính, tốn hết bao nhiêu thời gian, khi đã gần ba mươi mới lên được đến tam chuyển.
Dựa vào tài năng và nỗ lực mà không bị những người tư chất cao hơn như Ma gia chủ, Ma Vu Cương bỏ lại phía sau quá xa.
Đến khi con trai đầu lòng ra đời, nó cũng tư chất loại Bính. Hai đứa nhỏ tiếp theo thì càng tệ, một đứa loại Đinh còn một đứa không có tư chất tu hành.
Nỗi ám ảnh về tư chất cứ lớn dần lớn dần trong lòng, đến mức muốn chui ra ngoài nuốt chửng ông ta.
Thế rồi cháu trai thiên tài của ông, Ma Thiết Thủ xuất hiện. Ông vốn không ôm hy vọng, thế nhưng bất giờ lại xảy ra, dòng máu của ông vậy mà xuất hiện loại Giáp!
Ông vui mừng khôn xiết, tốn hết tâm tư cùng bao nhiêu là gia sản đổ vào đứa cháu này, thậm chí không tiếc đắc tội nhiều người.
Nhưng đời lắm chuyện trớ trêu, đứa cháu ngàn vàng của ông ta lại b·ị t·hương nặng khi làm nhiệm vụ, không chỉ tu vi mà tư chất cũng suy giảm.
Điều này khiến Ma Thiết Thạch suy sụp.
Ma Thiết Đản xét ra loại Đinh, lại thêm đả kích vào lòng ông, mang nỗi ám ảnh mang tên "tư chất" sống trở lại, ăn mòn nội tâm ông.
Ông ta tự giễu vì bản thân tàn đến mức phải dựa dẫm vào "tư chất" cầu sinh ở cái thứ đeo bám ám ảnh mình cả đời.
Nhưng ông ta không cô đơn, thế giới này không biết bao nhiêu người cũng vậy...bị cái gọi là "tư chất" khống chế.