Chương 20: Vu Quân tấn thăng, Lộ Khiết không cam.
Buổi tối cùng ngày, nhà Ma Trung.
Bữa cơm tối đã xong từ lâu, lão Ma Trung cũng ngủ được một lúc. Ma Vô Hối lúc này vừa rửa bát xong, đó là công việc hằng ngày của hắn.
Vào lúc hắn trở về phòng, cánh cửa vừa mở ra, một cảnh tượng đã khiến vị thiếu niên này ngạc nhiên.
Trong căn phòng của hắn, cửa sổ mở toang, ánh trăng chiếu rọi vào sàn nhà.
Bên khung cửa sổ là một người đàn ông, hắn thân cao mét bảy, mặc một bộ võ phục màu lam, dung mạo bị che kín.
"Người của Ma Thiết Thạch?" Trong đầu Ma Vô Hối rất nhanh đã phán đoán ra được đáp án.
Dù trong tâm bình tĩnh đến như vậy, nhưng ngoài mặt thì hắn giật nảy người một cái, mồm há ra chuẩn bị thất kinh một tiếng.
Bỗng đối phương hóa bóng đen lướt đến trước mặt hắn, bàn tay nhanh như cắt bịt lại cái miệng của Ma Vô Hối.
"Vô Hối công tử bình tĩnh, tại hạ là cổ sư tuần tra trong gia trang." Âm thành trầm trầm truyền vào tai.
Lúc này Ma Vô Hối mới hơi bình tĩnh lại, vội ra hiệu đã hiểu, y muốn đối phương bỏ tay ra.
Người này cũng không lề mệ, một tay kéo cửa đằng sau Ma Vô Hối, xong sau đó lập tức lui lại.
"Ngươi-ngươi đến đây làm gì?" Ma Vô Hối lắp bắp nói, ánh mắt lộ ra sự lo sợ.
"Vô Hối công tử, ta muốn chuyển lời của gia lão Ma Thiết Thạch." Vị cổ sư tuần tra ôm quyền nói, âm thanh được khống chế vừa đủ cho Ma Vô Hối nghe.
"Ma Thiết Thạch? Là ai vậy?" Đáp lại y là một câu hỏi cùng khuôn mặt ngây ngốc.
Vị cổ sư kia cười khổ, ngươi sống kiểu gì đến Ma Thiết Thạch đại nhân là ai còn không biết? Nhưng hắn cũng chỉ đành giới thiệu qua một chút, không quên tâng bốc vài câu.
Ngộ nhỡ sau này Ma Vô Hối thực sự về dưới trướng Ma Thiết Thạch, những lời hôm nay nói ra lại đến tai y thì sao?
Biểu hiện của Ma Vô Hối thay đổi liên tục, đầu tiên là kinh ngạc với thân thế của y, kế đến là tò mò tại sao y lại tìm hắn.
"Ma Thiết Thạch đại nhân muốn mời công tử ngày mai ghé qua nhà của đại nhân uống rượu, không biết ý công tử như nào?" Rất nhanh Ma Vô Hối đã có được câu trả lời.
Hắn làm ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Ta thích nước dừa hơn, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ suy nghĩ." Nói xong câu cuối còn ôm quyền, cười với vị cổ sư tuần tra kia.
Câu trả lời này là một loại lập lờ nước đôi. "Sẽ suy nghĩ" là có ý từ chối khéo, nhưng nhắc rằng hắn "thích nước dừa" thì là gợi ý đổi đồ uống thì sẽ qua.
Chỉ thấy đối phương đáp lễ, sau đó quay người rời đi, không quên đóng cửa sổ.
"Thú vị đây...nhưng ta sao có thể dễ dàng theo ý ông?" Ma Vô Hối cười lạnh trong lòng, hắn trực tiếp ném lời mời này qua sau đầu.
Hắn có thể sẽ tiếp nhận nhưng sẽ không phải bây giờ, dù sao người vội không phải hắn.
Thêm nữa, Ma gia chủ đã sinh thoái ý. Dòng thời gian trước hắn có thời gian dài tiếp xúc với y, cũng hiểu cách làm người của y.
"Ma gia chủ là người cầm được bỏ được, nếu y đã nhận định ta là đối tượng không thể thu nạp, vậy thì cũng sẽ nhất quyết không để ai thu nạp được ta." Ánh mắt Ma Vô Hối chợt lóe lên lãnh quang.
Hắn rất thưởng thức khía cạnh này của Ma gia chủ, dòng thời gian trước hắn chính là học được điều này từ y.
...
Một tuần sau, giờ Mão mới điểm.
Mặt trời lấp ló tại chân trời, nó phản chiếu trên mặt biển tỏa ra một loại cảnh tượng khiến người ta động dung, ngắm nhìn trong say mê.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua từn thân cây dừa, chiếu vào một Ma gia trang vẫn còn ngái ngủ.
Nơi đây vẫn còn chìm trong yên lặng, ngoài đường chỉ có lác đác vài người qua lại.
Trong số họ, một là chuẩn bị mở hàng, hai là chuẩn bị ra khơi, nếu không thì là đi dạo tập thể dục.
Trên một con đường nhỏ, có một lão nhân thân mặc áo gai màu đen chầm chậm bước đi.
Tóc y xơ xác màu đen nhạt điểm vài cộng tóc bạc, toàn bộ được búi lại gọn gàng sau đầu, có một que gỗ xiên qua. Khuôn mặt y đầy nếp nhăn, đôi mắt him híp đầy ý cười.
Y chính là gia lão học đường.
Đây là con đường từ nhà y đến học đường, ngày nào y cũng đi vào tầm này. Nhưng dường như chả bao giờ y thấy nó nhàm chán, không gian yên tĩnh này rất hợp với người tầm tuổi như y.
"Haha, ta già quá rồi." Bất giác trong lòng gia lão học đương vang lên suy nghĩ này.
Từ nhà y đến học đường cũng không tính xa, đi tầm một chén trà là tới nơi.
Vừa đi y vừa ngắm nhìn nhưng căn nhà tranh ven đường, những phàm nhân gánh hàng từ sớm, những cổ sư tuần tra đang đi qua đi lại.
Khi đã đến gần học đường, chợt y thấy có một thân hình ngồi bệt ở trước cái cổng gỗ.
"Đó là...Ma Vu Quân?" Một bên mày y nhướn lên nghi hoặc, nhận ra thân phận người đang ngồi đó.
Y tăng tốc độ bước lại gần, khi đến gần mới phát hiện thì ra hắn đã ngủ gật từ lúc nào.
Cậu thiếu niên sở hữu mái tóc ngắn kéo đến ngang vai, khuôn mặt dù đang ngủ cũng toát lên một vẻ anh tuấn.
"Vu Quân, Vu Quân!" Gia lão học đường khẽ lay người Ma Vu Quân.
Việc này khiến hắn chợt tỉnh giấc nhưng ánh mắt vẫn còn có chút lờ mờ. Đợi một lúc mới tỉnh tảo, ngẩng đầu nhìn lên.
"Lão...sư? A! Người đến rồi!" Bỗng chốc cơn buồn ngủ như bị cuốn bay đi mất, hắn đứng phắt dậy, hai mắt hắn mở to kích động.
Thấy vậy, gia lão học đường ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng y hình như có linh cảm gì đó, khuôn mặt già nua lộ ra ý cười.
"Có chuyện gì vậy Vu Quân? Trò cứ bình tĩnh nói, ta nghe đây." Y vỗ vỗ nhẹ vào vai hắn.
"Con đã đạt đến trung giai rồi thưa lão sư!" Hắn nói lớn, trên gương mặt thiếu niên lộ ra biểu cảm vui mừng khó kiềm, còn có ngạo khí ngút trời.
Hai mắt gia lão học đường bỗng sáng lên, y không nghĩ nhanh đến vậy đã có người đột phá trung giai. Thậm chí còn chưa đến một tháng.
Nếu để y biết Ma Vô Hối kia đã sớm tấn thăng thì không biết sẽ có biểu cảm gì?
"Haha, tốt tốt! Ma Vu Quân, trò là người đầu tiên tấn thăng trung giai!" Gia lão học đường vỗ vai Ma Vu Quân càng thêm nhiệt tình hơn, y cảm thấy hắn so với Ma Vô Hối lại càng vừa mắt.
Một canh giờ sau, các học viên khác lần lượt đến. Mỗi người bọn chúng khi nghe tin đều xúm lại ngưỡng mộ Ma Vu Quân.
Cũng có vài kẻ đứng ngoài với ánh mắt ghen ghét, đố kỵ. Bọn họ hẳn là đến từ phe cánh những gia lão đối nghịch.
Ma Vô Hối đến cuối cùng, hay tin cũng tham gia nhóm người tung hô Ma Vu Quân. Khổ cho Ma Lộ Khiết đang tìm hắn nói chuyện, đối phương lại trực tiếp mặc kệ nàng.
Phụ thân nàng đã nói không cần để ý đến hắn nữa, nhưng không hiểu sao nàng lại càng muốn gặp, dù sao Ma gia chủ cũng không nói thẳng là cấm đoán nàng.
Tâm lý của nàng bây giờ chính là tràn ngập sự hiếu kỳ với Ma Vô Hối. Lão nương đường đường là đại hoa khôi người người thầm thương trộm nhớ, sao một tên đen thui như ngươi lại có thể thờ ơ? Ta không phục.
Trong mắt nàng đây là trái lẽ thường. Một người như Ma Vô Hối, ngoại hình tầm thường đến không thể tầm thường hơn, không xấu không đẹp, đại khái là nhìn tạm được, không có xúc phạm mắt người nhìn.
Người như vậy không được phép ngó lơ nàng! Hắn dựa vào đâu cơ chứ?
Nhưng Ma Vô Hối lại một mực không quan tâm, hắn đã sớm ném nàng ra sau đầu. Nhi nữ tình trường chưa bao giờ là thứ có thể đả động được hắn, ừm, ngắm gái có thể, bị gái điều khiển là không thể.
"Ma Vu Quân nhanh hơn dòng thời gian trước đến một tuần. Là do không bị ta áp lực nên tinh thần thoải mái, tu hành nhanh chóng?" Hắn thầm đoán trong lòng.
Hiệu ứng hồ điệp là một loại phản ứng rất thú vị, hắn có một sự tò mò rất lớn với những quy luật của thế giới này.
Bình thường mà nói, áp lực tạo nên kim cương, càng bị áp lực thì càng cố gắng. Nhưng Ma Vu Quân lại ngược lại, khi chịu áp lực thì hắn lại chậm hơn.
Điểm này dòng thời gian trước Ma Vô Hối cũng không quá để tâm, bây giờ có lẽ cũng sẽ như vậy. Nhưng hắn vẫn luôn chú ý thiếu niên này.
Đúng hơn là chú ý đến mọi thứ xung quanh chuyển biến ra sao. Sự thay đổi của hắn có thể gây ra những gì?
Buổi học hôm nay quanh quẩn những bài học lý thuyết, cuối buổi thì là trao thưởng cho Ma Vu Quân hai mươi khối nguyên thạch.
Kế đến những ngày tiếp theo lần lượt có những học viên khác đột phá trung giai, họ đều bị Ma Vu Quân kích thích mà liều mạng tu luyện.
Ma Vô Hối thì đến khi những học viên loại Ất đều đã tấn thăng thì hắn mới chậm chạp đến báo mình đã lên trung giai.
Điều này khiến gia lão học đường thở dài ngao ngán. Cho ngươi tư chất tốt, ngươi lại chỉ nhanh hơn loại Bính? Bây giờ ngươi đưa tư chất đó cho người khác có được không?