Chương 3: Nguyên Đàm.
Cổ sư cần chú ý ba phương diện nuôi, dùng, luyện. Cổ cũng là sinh vật sống, chúng tất nhiên cũng cần ăn uống, cần nuôi dưỡng.
Những con cổ hoang dại khi bị đói đa phần sẽ c·hết, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh. Cổ trùng đã bị luyện hóa cũng sẽ có thể c·hết đói như thường. Để tránh việc này thì cổ sư phải thường xuyên mua những loại thức ăn đặc thù dành cho loài cổ đó để nuôi chúng.
Nhưng đó cũng không phải cách duy nhất để giữ cổ trùng sống. Một cách khác chính là dùng cổ Tàng Bảo Châu để tạm thời cất giữ cổ. Đúng vậy, con cổ Tàng Bảo Châu trong túi Ma Vô Hối bây giờ chính là đang lưu trữ một con cổ khác, mà đó chính là mục đích của hắn ngày hôm nay.
Đối với kế hoạch trong tương lai của hắn, con cổ này có một tác dụng nhất định.
...
Sáng hôm sau, giờ Thìn.
Ma Vô Hối tỉnh dậy từ rất sớm, hắn đã khởi động một vòng gân cốt toàn thân, cũng đã vệ sinh sạch sẽ.
"Vô Hối, cháu đã dậy chưa?" Lúc này một tiếng nam nhân trung niên vang lên từ phía ngoài cửa phòng.
"Thưa thúc thúc, cháu dậy rồi ạ!" Ma Vô Hối không chần chừ lập tức đáp lại. Lão già 300 tuổi nói chuyện như trẻ con có chút buồn cười.
Trước khi ra khỏi phòng hắn nhìn lại về phương hướng dưới gối một phút xong lập tức mở cửa đi ra ngoài gian phòng chính.
Cổ Tàng Bảo Châu đã sớm được hắn giấu dưới gối. Vật này nếu mang theo mình sẽ có khả năng rất cao bị phát hiện.
Lúc đó lòng người ắt sẽ có câu hỏi "hắn từ đâu mà đạt được con cổ này?". Bước đầu sẽ dấy lên nghi ngờ không cần thiết, sau đó nổi lòng tham, và cuối cùng nhân lúc hắn còn yếu mà c·ướp đoạt.
Ngươi nghĩ không nghiêm trọng đến vậy, đều là người nhà mà? Trò cười! Đến đây 300 năm hắn đã ngộ ra một cái đạo lý, ở thế giới này tất thảy đều xoay quanh hai chữ "lợi ích". Có chăng, chỉ là mang một tầng áo nghĩa khác để che đậy chân tướng.
Chỉ cần lợi ích đủ nhiều thì bạn bè, huynh đệ, đồng môn hay thậm chí người nhà đều bị ném ra sau đầu.
Hắn nhớ tới một đoạn ký ức xưa cũ. Hắn bị trường kiếm găm vào tường, bàn tay đó, khuôn mặt của kẻ đó hắn sẽ không bao giờ quên. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một chút hận thù, nhưng ngay sau đó hắn dùng tâm thái nhẹ nhàng, bình tĩnh nhấn nó xuống đáy.
"Ài, thất phu vô tội, hoài bích có tội mà." Trong lòng Ma Vô Hối khẽ thở dài.
Con cổ Tàng Bảo Châu này chỉ cần người ngoài thấy sẽ chắc chắn thành hoạ, dù ngại máu mủ mà không g·iết hắn thì cũng muốn đoạt của hắn.
Tàng Bảo Châu có ba giai đoạn.
Giai đoạn đầu là khi chưa thành cổ, lúc này vẫn chỉ là một viên ngọc trai trong miệng con trai nào đó. Giai đoạn hai là khi đã thành cổ nhưng chưa tàng trữ con cổ nào, lúc đó nó sẽ có màu trong suốt lại còn khá mềm.
Cuối cùng là sẽ như con cổ dưới gối Ma Vô Hối bây giờ, hoá thành thể rắn. Vì thế người ngoài thấy chắc chắn sẽ biết bên trong Tàng Bảo Châu có cổ. Lòng tham ắt sẽ nổi lên.
Nhất là khi con cổ bên trong này, theo như ký ức của hắn thì giá trị rất lớn, cao tầng Ma gia chắc chắn sẽ động tâm. Vạn không thể lộ.
Ma Vô Hối rất nhanh cùng vị thúc thúc rời khỏi nhà, nơi họ muốn đi chính là ở trung tâm của Ma gia trang.
Đó là nơi sẽ diễn ra khai khiếu đại điển ngày hôm nay.
Trên đường đi hắn thấy không ít thiếu niên khác ngang tuổi hắn cũng đi cùng phụ mẫu mình hướng về trung tâm Ma gia trang.
Hiển nhiên những người nãy cũng như hắn, muốn tham gia khai khiếu đại điển.
Trên mắt bọn họ mỗi người một vẻ. Có người buồn ngủ, có người thấp thỏm chờ mong, cũng có người lo sợ.
Nhưng có một thứ biểu cảm khác xuất hiện trên mặt những đứa trẻ không có phụ mẫu dẫn đi đại điển. Đó là sự ngưỡng mộ.
Thế giới cổ sư này có thể nói, phàm nhân ti tiện như cỏ rác. Mạng của một vị cổ sư dù là nhất chuyển thấp nhất cũng bằng mấy cái mạng của phàm nhân.
Trong các gia trang cổ sư giống như Ma gia này, có hai loại người thấp kém nhất. Loại đầu tiên là con cháu Ma gia nhưng không có tư chất cổ sư, loại thứ hai là nô lệ ngoại tộc.
Con cháu Ma gia thì ít nhất còn được đối xử như con người. Còn những người khác họ kia? Thứ lỗi, hảo hảo làm công cụ người đi.
Thế giới này đối xử với phàm nhân mà nói, cho ở chung như này đã là ưu ái lắm rồi. Những đứa trẻ đang ngưỡng mộ kia chính là con cái của nô lệ khác họ phục vụ Ma gia, chúng không có quyền tham gia đại điển.
Ma Vô Hối đi đường nhìn những đứa trẻ này, trong lòng hắn khẽ dâng lên một sự hoài niệm.
Dòng thời gian trước, cũng vào giai đoạn này. Hắn lúc đó vẫn còn non nớt, vẫn giữ tư tưởng nhân sinh ở Trái Đất.
Không ít lần hắn tỏ ra muốn đứng về phía phàm nhân, bất bình thay cho họ. Nhưng giờ thì sao? Hắn một chút cũng không quan tâm.
Ba trăm năm kiếp người đã thay đổi hắn, hắn biến đến quá khác lạ, tưởng như vốn là hai người khác biệt.
Bất tri bất giác hắn đã đến nơi cần đến. Toạ lạc ở trung tâm của Ma gia trang chính là Gia Chủ Các. Đó chính là nơi gia chủ Ma gia sinh sống, cũng là nơi cao tầng Ma gia nghị luận sự vụ hằng ngày.
Nhưng trong mật thất bên dưới Gia Chủ Các lại là một nơi rất thú vị. Nói là mật thất, chi bằng nói là một cái hang động.
Ngoại trừ những bậc thang đi xuống, toàn bộ phần còn lại của hang động đều là tự nhiên đã có sẵn như vậy.
Tiếng lộp cộp vang vọng trong lối đi xuống hang động không ngừng, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng nước rỏ tí tách.
Đoàn người đi xuống được dẫn đầu bởi gia chủ Ma gia, còn có mấy vị gia lão và các thiếu niên, về phần phụ mẫu hay người giám hộ thì đều ở ngoài Gia Chủ Các chờ đợi.
Không gian ở dưới mặt đất nhưng tuyệt nhiên không ai mang theo một cây đuốc. Ấy vậy mà con đường thông xuống dưới này lại không hề tối tăm mà có một loại ánh sáng màu xanh đẹp mắt.
Ánh sáng phát ra từ trên những bức tường, có thể thấy từng mảng nhỏ bám lên tường đang phát sáng.
"Cổ Tiêu Lam Quang..." Ma Vô Hối híp mắt quan sát, hắn rất nhanh nhận ra lai lịch những mảng nhỏ phát sáng này.
Đây là một loại cổ có kích thước vô cùng nhỏ, thường sống theo bầy đàn trong các hang đá ẩm ướt.
Một nhúm nhỏ bằng bàn tay trên tường kia cũng phải gần một trăm con cổ Tiểu Lam Quang, chúng đang nằm im bất động.
Đám thiếu niên lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi ồ lên kinh ngạc, thích thú. Nhưng với Ma Vô Hối thì rất bình thường.
Hắn quá quen thuộc với loại cổ này rồi, nhưng ngoài mặt vẫn là nguỵ trang thành rất bất ngờ.
Đi được một lúc thì cuối cùng cũng đến hang động dưới lòng đất. Không gian rất rộng lớn đủ cho hơn một trăm người cùng đứng, lại cao đến bốn mét.
"Oa! Đẹp quá!"
"Nhìn trần hang kia!"
"Cái hồ kia là gì vậy?"
Rất nhiều tiếng nói chuyện vang lên giữa những thiếu niên trẻ tuổi, Ma Vô Hối cũng giả vờ giả vịt vài câu.
Số lượng cổ Tiểu Lam Quang ở đây mới thực sự khiến người ta không thể tin được.
Trên trần hang là một mảng vô cùng lớn muốn chiếm nửa già diện tích. Số lượng này ước chừng cũng phải hơn một vạn con cổ.
Thật may là bọn chúng chỉ ăn không khí ẩm ướt chứ không thì Ma gia đã sớm tán gia bại sản vì nuôi cổ.
Mà sự ẩm ướt lại không hề thiếu đối với hang động này. Bởi vì tại chính giữa nó là một hồ nước rộng tới một phần ba nền hang.
Nước hồ xanh biếc giống như lưu ly, chính giữa lại toả ra ánh sáng trắng nhè nhẹ, ánh sáng của cổ Tiểu Lam Quang bị hắt lại thành ra lung linh. Trên bờ có lăn lóc vài viên đá hình tròn to bằng quả trứng ngỗng rất bắt mắt.
Cảnh đẹp trong hang động này khiến không ít thiếu nữ trẻ tuổi say mê, kêu lên cảm thán rất nhiều.
Hồ nước này hiển nhiên không phải hồ bình thước, càng không phải dưới nước lắp hệ thống đèn. Thế giới này không phát triển khoa học đến vậy.
Nguyên do chúng phát sáng là bởi vì đây là Nguyên Đàm. Tại sao gọi Nguyên Đàm? Đó là vì hồ này có thể sản sinh ra Nguyên Thạch, còn Nguyên Thạch là đơn vị tiền tệ của giới cổ sư.
Nói cách khác Nguyên Đàm có thể so sánh với một mỏ vàng, mỏ dầu ở Trái Đất. Nó chính là vốn liếng lâu dài, là căn cơ phát triển của cả một gia tộc.
"Đến rồi đây, sự kiện khiến ta từng vui sướng không thôi mấy ngày liền trong dòng thời gian trước..." Ngoài mặt há hốc mồm ngạc nhiên nhưng trong lòng Ma Vô Hối lại lần nữa chìm vào hồi ức.
Một bên khác gia chủ Ma gia đã li khai đoàn người, đứng quay lưng lại với Nguyên Đàm. Y dáng người cao ráo, lưng hùm vai gấu, cơ bắp săn chắc, cả người nhè nhẹ tỏa ra bá khí.
Y sở hữu làn da nâu màu đồng bóng bẩy, mái tóc đen cắt ngắn dựng ngược, hai bên mai xuất hiện không ít sợi tóc trắng. Khuôn mặt hình chữ điền, mắt phải bị chột có một vết sẹo kéo dài.
Quần áo y mặc lấy màu chủ đạo là màu xanh, nhìn qua rất giống một bộ võ phục, hai vai áo bị xé ra để lộ bắp tay to lớn, ngay trên bắp tay trái đeo một cái băng đô có gắn một miếng kim loại. Trên miếng kim loại được khắc chữ "tứ".
Điều này ám chỉ y là cổ sư tứ chuyển, chiến lực cường giả trong thế gian.
Lúc này y đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị khiến người ta bị áp lực trong lòng. Đến khi toàn trường im lặng thì y mới mở miệng nói một câu
"Chúng tân sinh nghe rõ quy định của khai khiếu đại điển!"