Chương 21: Cực kỳ quá phận!
Lần nữa đến với tháp canh rìa Ma gia trang, lại là Ma Thiết Thạch một thân một mình trên tháp.
Thân là gia lão đảm nhiệm trọng trách bảo vệ Ma gia, phần lớn thời gian của y thường là luân phiên giữa bốn tháp canh ở bốn phía Ma gia trang.
Mọi ngày ông ta chỉ im lặng đứng trên tháp, khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt kiên định như sắt đá.
Nhưng hôm nay lại khác biệt, một tay ông ta nắm chặt lên lan can tháp canh, nắm đến mức nó bị bóp vào biến dạng. Ánh mắt y không còn kiên định sắc bén, giờ đây nó lại mang sự lo lắng, vội vàng.
"Ma Vô Hối còn chưa đến chỗ ta? Khốn kh·iếp!" Ma Thiết Thạch thầm mắng trong lòng.
Đây là lần thứ ba trong đời cảm xúc của ông dao động mạnh mẽ. Lần thứ nhất là khi ông khảo nghiệm ra tư chất loại Bính, lần thứ hai là cháu trai Ma Thiết Thủ đạt loại Giáp.
Lần này lại vì một hậu bối mà dao động. Nếu không phải y gấp, sao có thể dễ dàng đánh mất sự bình tĩnh như thế?
Chờ đợi một tuần đã là cực hạn của y, thiếu chút khiến y muốn đến thẳng nhà Ma Vô Hối hỏi cho ra lẽ.
Nhưng rất may là đã có chuyện đã kìm được y lại, đó chính là mối quan hệ của Ma Vô Hối và Ma gia chủ.
Sau ngày đó, hai người gần như không thấy qua lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có chăng thì là Ma Lộ Khiết vẫn không ngừng tiếp cận Ma Vô Hối, nhưng phụ thân của nàng đối với việc này rất lạnh nhạt.
"Ma gia chủ từ bỏ Ma Vô Hối rồi?" Vì suy nghĩ này mà y kiềm chế không động, vì y thấy mình vẫn còn cơ hội.
Nhưng còn cơ hội là một chuyện, thời gian gấp gáp lại là chuyện khác.
Đó là bởi vì hơn một tháng nữa sẽ là đại hội giao lưu giữa Ma gia và Hà gia.
Vùng biển rộng lớn này cũng không phải một mình Ma gia làm chủ, mà phía nam chính là vùng biển của Hà gia.
Quan hệ hai nhà khá phức tạp, xuyên suốt lịch sử có lúc là thù có lúc lại là bạn. Còn bây giờ quan hệ hai bên khá khó nói, không rõ bạn hay thù.
Nhưng bất kể như nào, hàng năm hai nhà vẫn luôn tổ chức đại hội giao lưu. Trong đại hội này sẽ có một giai đoạn mà lứa hậu bối hai nhà giao đấu lẫn nhau.
Ma Thiết Thủ thân là cưởng giả số một trong những cổ sư nhị chuyển Ma gia, không lý nào hắn không bị cao tầng gia tộc yêu cầu tham gia.
Y lo rằng đến lúc đó hắn sẽ bị bại lộ việc tư chất của bản thân suy giảm, lúc đó đại họa sẽ ập xuống cả nhà y. Vì vậy Ma Thiết Thạch mới phải gấp gáp thu nạp Ma Vô Hối.
Nhưng y không biết là mình lo xa, thực ra cháu trai của y sẽ không bị bại lộ một thời gian rất dài nữa, thậm chí dòng thời gian trước Ma Vô Hối cũng không biết điều này.
Cũng không thể trách y, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, y thật sự không dám đánh cược.
"Haiz...được, coi như lão phu không cần mặt mũi." Ma Thiết Thạch thở dài.
Tối ngày hôm đó, y không ở trên tháp canh mà đổi chỗ với một cổ sư tuần tra, lặng lẽ xuất hiện trong phòng Ma Vô Hối.
Đến khi đối phương bước vào, y đã ở đó từ lâu, mặt hướng ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng, hai tay chắp lại sau lưng.
"Các ngươi đều thích làm màu? Đều thích dùng cái ót nhìn người? Nếu cần nói ta một tiếng, ta thay ngươi làm đoạn thơ cho hợp phong cảnh.
Ồ, đầu thật tròn, trăng chiếu vào thật sáng. Ngoài trời có trăng, trong nhà cũng có trăng, khéo." Ma Vô Hối mua vui trong lòng.
Nhưng ngoài mặt hắn thất kinh nhẹ một tiếng, cả người như bị giật điện mà nhảy lên, một tay còn ôm ngực, giống như bị dọa sợ.
"Ngài là Ma Thiết Thạch đại nhân?" Ma Vô Hối diễn ra bộ mặt kinh ngạc, có chút không tin.
Ma Thiết Thạch quay đầu lại, y nhẹ nhàng gật đầu. Y không thấy biểu cảm của Ma Vô Hối không có gì sai, tuần trước vị cổ sư kia đã sớm miêu tả ngoại hình y cho hắn.
"Ngài-ngài đến tìm ta có chuyện gì?" Ma Vô Hối lắp bắp, gương mặt non nớt dưới ánh trăng lộ ra sự tò mò.
Hắn giống như hoàn toàn quên mất từng được đối phương mời đến nhà chơi, mà Ma Thiết Thạch cũng không phải người hẹp hòi, y không chấp nhặt điều này với một hậu bối, ừm, tuyệt đối không phải vì giận mà bóp nát một thanh ngang bằng kim loại.
Ma Thiết Thạch không nói gì, y chỉ bước sang một bên rồi xoay người lại, để lộ ra một chiếc hộp gỗ trên bàn, lúc trước nó bị thân hình của y che mất.
"Cái-cái này..." Ma Vô Hôi ngây ngốc, nhưng không giấu được biểu cảm hám tài trong đôi mắt.
Thấy vậy Ma Thiết Thạch thầm thở ra một ngụm trọc khí trong lòng, hám tài là tốt! Y không giống Ma gia chủ, tài lực không bằng nhưng y lại sẵn sàng bỏ ra, chỉ sợ đối phương không dám nhận mà thôi.
"Ngươi coi như đây là quà tạ lỗi của ta vì đã mời ngươi uống rượu, không biết sở thích nước dừa của ngươi." Ma Thiết Thạch nói, khóe miệng nhấc lên một nụ cười nhưng cũng giống như không cười.
"Y muốn gõ ta một cái." Ma Vô Hối lập tức hiểu ra hàm ý.
Y biết hắn lập lờ nước đôi, y là đang cảnh cáo hắn đừng có không biết tốt xấu, ta cũng có giới hạn của mình. Đây là bậc thang của ngươi, đừng sai càng thêm sai.
Nhưng thế thì có sao? Ma Vô Hối cười lạnh trong lòng.
"Ài, đại nhân ngài thật tinh ý, ta vốn không vui nhưng giờ thì coi như không có gì rồi!" Nói rồi hắn cười hì hì, không nể nang gì mà lập tức chạy đến bên bàn cầm lấy hộp gỗ.
Việc này khiến Ma Thiết Thạch có chút kinh ngạc, mí mắt khẽ giật một cái. Ngươi sao lại không hiểu chuyện đến như vậy? Ta cho ngươi bậc thang đi xuống, ngươi lập dùng thang lên đầu ta ngồi?
Nhưng lập tức y hiểu ra, Ma Vô Hối tiểu tử này là một người đơn thuần lại rất hám tài.
Hắn đã từng biểu hiện sự không hiểu chuyện, không sợ đối phương nghi ngờ.
"Ta hiểu nhầm? Hắn không lập lờ nước đôi mà thực sự thích nước dừa? Đời có người đơn giản như vậy?" Ma Thiết Thạch không tin, nhưng sự thật ngay trước mắt y.
Điều này khiến y không khỏi cười khổ, đối phó mấy lão cáo già quá lâu, y vô tình cho rằng thiên hạ ai cũng như vậy. Bất giác y lắc đầu cười, trong lòng như tự tỉnh ra một điều: "hắn vẫn chỉ là đứa trẻ".
Suy nghĩ nói thì lâu nhưng thật ra chỉ vài hơi thở, Ma Vô Hối lúc này đã mở hộp gỗ ra, không để ý đến y. Bên trong có rất nhiều nguyên thạch, không kém chỗ mà Ma gia chủ đưa tới.
Không chỉ thế, nằm trên đống nguyên thạch là hai con cổ, bọn chúng hình thù rất đặc biệt. Một con thân dẹt hình thoi có màu bạc, đầu nhỏ xíu với hai mắt đỏ. Con còn lại thì lại là một viên cầu nhỏ bằng gỗ, toàn thân trắng tinh khôi.
"Y cũng là một nhân vật, rất hiểu đạo lý muốn ngựa chạy phải cho ngựa ăn, lại còn là một người chịu chi." Ma Vô Hối nhìn ra lai lịch con cổ thứ hai không khỏi tán thưởng Ma Thiết Thạch trong lòng.
Con cổ này là một loại cổ vô cùng đặc biệt, vì nó không thể được luyện ra bởi cổ sư mà chỉ có xuất hiện trong tự nhiên. Không chỉ hiếm có mà giá trị còn vô cùng cao, cao hơn rất nhiều loài cổ nhị chuyển.
Cổ Bạch Sắc Xá Lợi, đây chính là tên của nó. Loài cổ này có một gia đình từ nhất đến ngũ chuyển, trong tên đều có hai chữ "Xá Lợi". Công dụng làm lên tên tuổi của phả hệ này, chính là giúp cổ sư chớp mắt tấn thăng một tiểu cảnh giới!
Bạch Sắc Xá Lợi chỉ có ích với cổ sư nhất chuyển, Lục Sắc Xá Lợi thì với cổ sư nhị chuyển, tam chuyển có Lam Sắc Xá Lợi, tứ chuyển có Tử Sắc Xá Lợi, cao nhất là Phấn Sắc Xá Lợi ngũ chuyển.
Cổ Tửu Trùng nhất chuyển chỉ miễn cưỡng cho cổ sư tạm thời có chiến lực cao hơn một tiểu cảnh giới trong nhất chuyển.
Nhưng con cổ Bạch Sắc Xá Lợi mà Ma Thiết Thạch đưa này chính là vĩnh viễn đem đến chiến lực cao hơn một tiểu cảnh giới, hoàn toàn không mất nhiều thời gian, lại không có tác dụng phụ.
Giá trị của nó đã viễn siêu cổ Tửu Trùng mà Ma gia chủ mang đến, Ma Thiết Thạch tự tin dựa vào cái này có thể mua chuộc được Ma Vô Hối.
Về phần con cổ còn lại, tên nó là Thiết Bích, có thể dựng ra một tấm chắn bằng thép để phòng ngự. Về mặt ý nghĩa thì giống như cổ Đồng Bì của Ma gia chủ, đều khẳng định phe phái mà Ma Vô Hối chọn.
"Haha, Ma Thiết Thạch đại nhân, phần tạ lỗi này của ngài ta rất thích!" Ma Vô Hối cười tít mắt nhìn đồ trong hộp.
Tất nhiên những thứ này với hắn dù quý giá thì cũng không thực sự khiến hắn cao hứng, chỉ là diễn ra mà thôi. Thân là người từng có thành tựu cổ tiên, thậm chí là cường giả chỉ dưới bát chuyển, hắn đã sớm không để những con phàm cổ vào mắt.
Bây giờ có lẽ một con tiên cổ xuất hiện mới đủ khiến hắn thật sự ngạc nhiên.
"Nếu không còn gì nữa...ngài đi về nhé? Ta không quen có người lạ trong phòng, không ngủ được" Ma Vô Hối chợt đóng lại hộp, quay sang nói với Ma Thiết Thạch, một mặt tràn ngập ý vị đuổi khách.
Ma Thiết Thạch ngẩn người, còn có thể vô sỉ đến như vậy? Ta cho ngươi bậc thang, ngươi lên đầu ta đã là quá phận, bây giờ ngươi nhảy xuống bảo đầu ta ngồi không thoải mái? Ừm, hói quá, đích thật ngồi không thoải mái.
Đường đường là gia lão quyền cao chức trọng lại bị một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch đuổi đi, đây là sự sỉ nhục với y!
Hành động của Ma Vô Hối quá không biết tốt xấu, không coi trọng bề trên, cực kỳ quá phận, khiến một người giỏi kiềm chế như y cũng muốn dạy dỗ hắn.
Y hiểu tại sao Ma gia chủ lại lạnh nhạt với hắn rồi, người này thực sự không dùng được!
Nhưng rất nhanh y lại ý thức được, cũng vì hắn như vậy y mới lại càng có cơ hội. Có điều, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, mặt mũi y coi như ném vào bãi phân, còn không bằng bỏ vào thùng rác.
Y hừ lạnh một cái, vẫn không hài lòng, nếu không phải y quá gấp, không còn lựa chọn thì sẽ không để một hậu bối như Ma Vô Hối được lợi.
Cuối cùng y phất tay áo coi như giải tỏa cơn giận trong lòng, sau đó theo đường cửa sổ rời đi.
Trước khi đi y để lại một câu, vẫn mong Ma Vô Hối hắn đến nhà chơi, y sẽ vui vẻ tiếp khách.