Chương 22: Chín con cổ, thành ý của Ma Thiết Thạch.
Căn phòng chỉ còn lại một mình Ma Vô Hối, hắn lúc này đã xếp bằng trên giường yên lặng.
Mỗi tay hắn cầm một con cổ, tay trái là cổ Thiết Bích, tay phải là cổ Bạch Sắc Xá Lợi. Hắn đang muốn nhất tâm lưỡng dụng, dùng lúc luyện hoá hai con cổ này.
Chân nguyên từ trong không khiếu truyền ra ngoài thông qua hai bàn tay, mạnh mẽ tiến vào hai con cổ.
Chân nguyên đem theo ý chí của Ma Vô Hối không ngừng cọ rửa, tiêu diệt ý chí đang trú ngụ bên trong cổ Thiết Bích và cổ Bạch Sắc Xá Lợi.
Quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ vài phút đã luyện hoá thành công hai con cổ.
Bình thường mà nói ý chí bên trong cổ sẽ phản kháng, chúng cũng là sinh vật sống nên tất nhiên biết cầu sinh.
Nhưng điều này chỉ áp dụng với cổ hoang dã, hai con cổ trong tay hắn đã được người khác luyện hoá từ trước. Ý chí bên trong là của cổ sư khác.
Giờ đây hai con cổ được trao lại cho Ma Vô Hối, vì thế ý chí bên trong hoàn toàn không phản kháng. Dẫn đến hắn chỉ tốn thời gian ngắn để luyện hoá.
Hai con cổ Đồng Bì và Tửu Trùng trước đó cũng giống như vậy,
"Ngẫm lại, bất giác ta đã có đến chín con cổ khác nhau." Ma Vô Hối chợt nghĩ đến.
Cao chuyển nhất trong tay hắn là Xuân Thu Thiền lục chuyển, kế đến là Thiên Nguyên Bảo Liên tam chuyển. Còn Tinh Niệm, Tinh Tiễn, Tinh Bối Tàng Nguyên, Đồng Bì, Tửu Trùng, Thiết Bích, Bạch Sắc Xá Lợi đều là nhất chuyển.
Cổ sư bình thường sẽ không sở hữu nhiều cổ đến vậy, đừng nói đến có hai con cổ cao chuyển hơn cả bản thân, một trong số đó lại càng là tiên cổ.
Cổ sư phải chú ý tam đại phương diện: nuôi, dùng, luyện. Tạm chưa nhắc đến luyện cổ mà nói đến hai cái trước.
Cổ cần được nuôi dưỡng, đây sẽ là một gánh nặng với tài chính của cổ sư. Sức của một người khó nuôi nhiều cổ, họ còn phải dùng nguyên thạch để tu luyện, trang trải những khía cạnh khác của cuộc sống.
Hơn nữa, số chuyển càng cao thì nhu cầu với thức ăn của cổ càng lớn. Cổ sư nhất chuyển muốn nuôi cổ nhị chuyển còn khả thi, cao hơn nữa mà muốn tự thân thì rất khó.
Nhưng Ma Vô Hối lại không lo lắng vấn đề nuôi cổ lắm. Ba con cổ Tinh Niệm, Tinh Tiễn, Tinh Bối Tàng Nguyên rất dễ nuôi. Chúng sẽ ăn bất cứ thứ gì liên quan đến ánh sao.
"Tốt nhất là dùng Tinh Thiết, cỏ Tinh Vân, còn có Lục Tinh Tảo. Nhưng không thì có thể phơi chúng dưới ánh sao cũng được, chỉ là tốn nhiều thời gian hơn." Ma Vô Hối rất am hiểu cổ Tinh đạo, dù sao cũng gắn bó ba trăm năm.
Cổ Bạch Sắc Xá Lợi nuôi rất dễ, nó ăn nguyên khí trong tự nhiên. Nguyên khí tồn tại ở khắp nơi, có chăng độ dày mỏng khác nhau mà thôi.
Về phần cổ cao chuyển như Thiên Nguyên Bảo Liên, thức ăn của nó giống với cổ Bạch Sắc Xá Lợi. Hai con cổ này khi đến lúc đói thì bỏ ra ngoài không khiếu là được.
Xuân Thu Thiền thì càng dễ hơn, bởi vì nó ăn "thời gian". Về cơ bản mỗi giây mỗi phút trôi qua chính là đang có thức ăn đi vào miệng nó.
"Như vậy, chín con cổ thì đến sáu con vô cùng dễ nuôi, hoàn toàn không là gánh nặng đối với ta." Ma Vô Hối thầm tính toán, ba con còn lại hắn thừa sức nuôi.
Kế đến về phương diện dùng cổ. Cổ sư muốn dùng một con cổ hiệu quả thì cần tốn thời gian và tinh lực để làm quen.
Số lượng càng lớn thì càng tốn thời gian. Nhưng hắn thì không cần lo điểm này. Cũng nhờ vào kinh nghiệm ba trăm năm nên dù có tiếp xúc với một con cổ mới hắn cũng chỉ tốn một khoảng thời gian ngắn là nắm được cách sử dụng hiệu quả nhất.
Kế đến là phương diện dùng cổ cao chuyển hơn bản thân. Thông thường muốn thôi động một con cổ sẽ tiêu tốn chân nguyên tương ứng.
Cổ nhất chuyển cần chân nguyên bạch sắc, cổ nhị chuyển cần chân nguyên lục sắc, cổ tam chuyển cần chân nguyên lam sắc,...đến tiên cổ lục chuyển thì lại cần tiền nguyên, thứ còn cao cấp hơn gấp nhiều lần chân nguyên.
"Nhưng...Thiên Nguyên Bảo Liên hay Xuân Thu Thiền đều là tinh phẩm trong cùng chuyển, vì chúng không cần tiêu hao chân nguyên hay tiên nguyên" Ma Vô Hối thầm thở phào trong lòng.
Thiên Nguyên Bảo Liên thời thời khắc khắc luôn tự thôi động, không cần cổ sư hao tổn tinh thần. Còn Xuân Thu Thiền, tuy không cần phải tốn tiên nguyên nhưng cái giá quả thực có chút cao.
Thứ mà nó tiêu hao không phải ai cũng biết, đó chính là cần cổ sư hoặc cổ tiên tự bạo thân thể cùng hồn phách và toàn bộ cổ trùng khác, tạo thành lực đẩy giúp Xuân Thu Thiền lội ngược Thời Gian Trường Hà.
Thời Gian Trường Hà là một con sông trong truyền thuyết, nó là dòng chảy thời gian của thế giới này. Hạ lưu con sông này chính là tương lai, thượng lưu là quá khứ.
Có thể sáng tạo ra một con cổ giúp cổ sư hoặc cổ tiên lội ngược từ hạ lưu đến thượng lưu, quay về quá khứ, đủ để thấy được tài năng kinh thiên động địa của Luân Hồi Ma Tôn.
"Tôn giả...mỗi một người bọn họ đều là nhân vật đỉnh phong thiên hạ, thần uy cái thế, tài năng của họ lu mờ tất cả anh tài từ xưa đến nay, họ là mười ngôi sao sáng nhất toàn bộ lịch sử Cổ giới.
Mà ta, lấy vượt qua họ làm mục tiêu...thật phấn khích!" Ma Vô Hối bất chợt cảm khái trong lòng, khóe miệng không kiềm được nhếc lên, chỗ sâu trong đôi mắt lóe lên tinh mang.
Con đường này càng viển vông, càng xa vời hắn lại càng muốn đi.
Nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, biểu cảm lần nữa trầm ổn xuống, bây giờ không phải lúc chìm đắm vào cảm xúc.
Qua hành động của Ma Thiết Thạch ngày hôm nay, hắn nhận ra điều gì đó.
"Quá không hợp thói thường..." Ma Vô Hối thầm nghĩ.
Ma Thiết Thạch hình như có chút ý vị mời chào? Con cổ Thiết Bích kia là rõ nhất, dùng nó là khẳng định về phe của y.
Điều này hắn nghĩ một chút liền thấy không khó hiểu. Không có bức tường nào là không có gió lọt, Ma gia chủ muốn mời chào Ma Vô Hối là việc muốn giấu cũng không nổi.
Sợ là hôm đó hai bên xảy ra những gì đều đã bị người hữu tâm biết được hết.
Vì hắn chưa thể hiện mình có đáp lại lời mời chào của Ma gia chủ hay không, nên có người muốn đến rút củi đáy nồi cũng không lạ.
Nhưng con cổ thứ hai mới là thứ khiến Ma Vô Hối thấy hành động của Ma Thiết Thạch không hợp thói thường.
Nếu hắn đoán không sai, đây hẳn là con cổ chuẩn bị cho cháu trai Ma Thiết Đản không may được loại Đinh của ông ta.
Y sẵn sàng để cháu mình chịu thiệt mà mang đồ đi cho người ngoài. Chưa kể giá trị của nó còn ăn đứt Tửu Trùng, vượt xa Ma gia chủ. Điều này cho thấy thành ý cực lớn của y.
"Tại sao Ma Thiết Thạch đã có cháu trai Thiết Thủ rồi, vẫn muốn thu nạp ta? Thậm chí còn có vẻ không tiếc giá cả nào để mời chào..." Điểm này là một nút hắn, dòng thời gian trước chưa từng xảy ra với hắn.
Bỗng, một linh quang vụt qua não hải Ma Vô Hối, hắn có một phán đoán.
"Chẳng lẽ nói..." Ma Vô Hối thì thầm.
Tạo nghệ Trí đạo của hắn rất không tệ, kém Tinh đạo không xa. Mà khi đạt đến trình độ đó, bất cứ một linh cảm vụt qua nào đều không thể khinh thường, độ chính xác rất cao.
Trong lòng Ma Vô Hối cười lạnh, hắn muốn chứng thực suy đoán này...
...
Đảo âm u vô danh cách xa Sa Nhai Đảo.
Nơi đây vẫn như cũ, một bầu trời âm u, nước biển tối đen như mực, tử sa kì dị tràn ngập hòn đảo, cánh rừng Quỷ Khóc Thụ khiến người ta nhìn vào mà phát rợn.
Giữa rừng cây, ngồi xếp bằng trên hòn đá vẫn là Phệ Thụ Lão Ma.
Có điều hôm nay thần sắc y có chút phát triển, không còn giống cái xác khô như lúc trước, nhưng vẫn gầy gó ốm yếu, sinh cơ chỉ mới nhú được một phần một trăm.
"Đáng hận, nếu cho ta bốn năm nữa, chắc chắn sẽ không tệ như này!" Phệ Thụ Lão Ma thầm than.
Ông ta không tiếc nguy hiểm thâm nhập vào Ma gia trang, bị Ma gia chủ đời thứ tư đánh cho thừa sống thiếu c·hết vẫn phải reo xuống thủ đoạn đó.
Mà Thiên Nguyên Bảo Liên chính là một trong những mắt xích quan trọng. Nó bị mất khiến lão không thể không tìm cách chứa cháy.
Nhưng có điều ông ta không biết, ở dòng thời gian trước, ba năm sau ông ta mới bị thức tỉnh, lúc đó cách thời cơ chỉ thiếu một chút, thể trạng cũng tốt hơn.
"Ài, kế hoạch bị đẩy nhanh rồi...cũng không còn cách nào." Phệ Thụ Lão Ma thở dài.
Chợt một bóng đen từ không hoá có, thình lình xuất hiện trước mặt ông ta.
Đó chính nam nhân to lớn mặc hắc bào thần bí, lần này y xuất hiện một mình. Vừa đến đã vội vàng quỳ xuống một chân, ôm quyền kính cẩn nói.
"Phệ Thụ đại ca, chúng ta tìm được một nguyên đàm vô chủ rồi!
Nộ Hoả muội ấy đang ở lại canh giữ, chỉ còn chờ đại ca thôi." Giọng khàn khàn như sắp c·hết vang lên, mang theo sự kích động.
Phệ Thụ Lão Ma nghe thấy, hai hốc mắt đen xì bỗng loé lên lục quang, cái miệng móm mém vểnh lên, tâm trạng chán nản trước đó đã nguôi xuống phần nào.
"Tốt! Tốt!" Y rống to hai lần, cái tay gầy gò vỗ vỗ lên đùi.
"Sầu Vũ, đệ mau dẫn ta đi!" Nói rồi y đưa tay ra hướng về phía nam thần bí nhân to lớn.
Kẻ được gọi Sầu Vũ lập tức vội vàng đỡ lấy Phệ Thụ Lão Ma, nhẹ nhàng cẩn thận khoác tay lão qua vai hắn. Thế rồi thoắt một cái cả hai từ có hoá không, biến mất khỏi rừng Quỷ Khóc Thụ.