Chương 23: Phệ Thụ, Sầu Vũ, Nộ Hoả.
Một hòn đảo vô danh ở Đông Hải.
Hòn đảo này rất kỳ lạ, quanh năm tràn ngập sương mù trắng, bất kể như nào cũng không chịu tan.
Không chỉ như vậy, ẩn nấp trong làn sương đó là rất nhiều loài dã thú, dã thực nguy hiểm, muốn đi vào thì dễ nhưng ra thì khó.
Vì vậy biết bao nhiêu năm trôi qua, hòn đảo này vẫn mãi không có người sống, tài nguyên trên đảo còn nguyên vẹn.
Ngay chính giữa đảo, có một mỏm núi nhỏ nhô lên trên khỏi làn sương trắng.
Mỏm núi này nhìn thì bình thường nhưng chân núi lại ẩn giấu một khe núi nhỏ vô cùng bất phàm.
Sương trắng làm cách nào cũng không thể tiến vào được, cái khe này tuy hẹp nhưng lại là nơi quang đãng nhất cả hòn đảo.
Tường hai bên trong khe núi gồ gề, đá nhô ra nhọn hoắt, không gian ẩm ướt, thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ xuống đất vang vọng.
Khe núi kéo dài hướng xuống, một đường đâm vào sâu trong lòng đất, ở chính giữa điểm cuối là một hang động.
Hang động này rộng lớn, chính giữa có một hồ nước. Hồ nước bất phàm, mặt đất trong hang động bị phủ kín bởi rất nhiều hòn đá màu trắng hình trững ngỗng, gần như không còn không gian để đặt chân.
Chúng chính là nguyên thạch, số lượng vô cùng lớn, còn hồ nước kia chính là một nguyên đàm.
Lúc này có một bóng hình lơ lửng trên không trong hang động.
Một thân hắc bào phủ kín từ đầu đến chân, dáng người mảnh khảnh thon gọn, dưới chân đạp hai bánh xe bằng lửa không ngừng xoay vòng.
"Nguyên đàm này chất lượng rất tốt, chỉ mới ngưng tụ ra trong thời gian mười năm gần đây." Thần bí nhân tự lẩm bẩm một mình, giọng nữ the thé vang lên.
Nàng chính là người được Phệ Thụ Lão Ma và Sầu Vũ gọi là Nộ Hỏa, bây giờ đang có nhiệm vụ ở lại canh trừng nguyên đàm.
Bỗng, một tiếng soàn soạt vang lên, hai thân hình từ không hóa có sau lưng nàng.
Cả hai rơi xuống mặt đất khiến cho nguyên thạch bị v·a c·hạm bắn lên tung tóe.
Một trong số họ già nua đến cực điểm, cảm giác gần đất xa trời. Người còn lại cũng mặc hắc bào, thân hình to lớn.
"Đại ca, nhị ca, hai người đến rồi!" Nộ Hỏa vui vẻ nói, nàng vội vàng đáp xuống, nguyên thạch bị đẩy ra hai bên nhường chỗ cho nàng.
"Haha, thật là một cái nguyên đàm tốt!" Phệ Thụ Lão Ma cười lớn, khóe miệng nhếc lên.
"Cũng vì chúng ta vận khí tốt, vô ý tìm được nơi này" Sầu Vũ cất giọng khàn khàn nói.
Phệ Thụ Lão Ma gật gật đầu, lão ta vốn nghĩ rằng phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được, không nghĩ nhanh như vậy đã có kết quả, lại còn kết quả rất tốt.
Vì Thiên Nguyên Bảo Liên vô cớ biến mất, lão ta phải tiến hành bổ sung.
"Bên trong cổ phương có viết Thiên Nguyên Bảo Liên tam chuyển cần hy sinh một nguyên đàm để luyện ra, chất lượng càng tốt thì tốc độ càng nhanh.
Trước kia ta vận khí xấu, chỉ có được một nguyên đàm sắp cạn, tốn mất năm năm mới thành.
Bây giờ có nguyên đàm này, xem chừng mười tháng nữa là có thể đại công cáo thành!" Phệ Thụ Lão Ma thầm tính toán trong đầu.
Cổ phương này ông ta cơ duyên xảo hợp có được hơn một trăm năm trước, lúc đó đã thành tựu tứ chuyển nên giá trị không lớn.
Nhưng sau này lại một cơ duyên khác, ông ta được bản thiết kế cổ trận giúp gia tăng tư chất, mà mắt xích trong đó chính là cần một con cổ Thiên Nguyên Bảo Liên tam chuyển.
Sự trùng hợp này khiến ông ta qua bao lâu vẫn thấy bùi ngùi, cảm giác rất may mắn.
Ông ta vì tư chất có hạn, kẹt ở tứ chuyển biết bao lâu, hai cơ duyên này đến giống như buồn ngủ vớ được chiếu manh.
"Cổ tài quan trọng nhất đến tay, chỗ còn lại đã không đáng lo.
Nhưng ta tự phong trăm năm, cổ tài còn dư năm đó sớm đã hỏng hết, sợ rằng lại phải tốn một phen tích trữ." Phệ Thụ Lão Ma bỗng thở dài nói.
Nghe thấy câu này hai người kia vội vàng quỳ xuống một chân trước mặt lão, hai tay ôm quyền.
"Phệ Thụ đại ca, năm xưa nếu không phải đại ca cứu tính mạng bọn muội, thì có lẽ bây giờ chúng ta đã bỏ xác trong miệng lũ người Khương gia.
Ơn của đại ca, chúng ta nguyện dùng cả tính mạng báo đáp!" Nộ Hỏa lớn tiếng nói, giọng the thé của nàng vang khắp hang động.
"Phải đó đại ca, không có đại ca thì không có bọn đệ, chút cổ tài này chúng ta nguyện giúp đại ca tìm kiếm!" Sầu Vũ cất giọng khàn khàn mang theo ý vị cảm động.
"Haha, ta không nhìn lầm các ngươi!" Phệ Thụ Lão Ma ngửa mặt cười lớn, tay khẽ vuốt vuốt râu.
Nhưng sau đó ông ta dừng lại, hai tay đặt lên vai mỗi người, hốc mắt có hai dòng lệ chảy xuống.
"Các ngươi vì đại kế của ta, không tiếc biến thành cương thi, ta...ta có lỗi! Là tại ta!" Lão khụy xuống, giọng nói run rẩy.
Hai người thấy vậy vội đưa tay ra đỡ, họ không muốn thấy ân nhân của mình bị làm sao. Hai người nhìn nhau, cuối cùng cởi mũ chùm đầu ra, để lộ ra hình dạng thật.
Sầu Vũ có nước da xám xịt, hai con ngươi mang màu vàng kì dị, miệng có răng nanh lòi ra ngoài, tóc trên đầu xơ xác rối bời, có vài chỗ bị hói.
Nộ Hỏa thì lại sở hữu làn da giống người hơn, nhưng lại rất nhợt nhạt, thiếu sức sốc, mặt nàng hóp lại, hai mắt màu đen kịt không thấy lòng trắng. Mái tóc đỏ sẫm của nàng cũng xơ xác giống Sầu Vũ, được búi lại cẩu thả.
Từ sau thời đại của Đọa Thiên Ma Tôn - một trong thập đại tôn giả - hồn phách sinh linh khi c·hết đi sẽ không lập tức bị kéo đến Âm Phủ mà lưu lại nhân gian. Vì thế tạo tiền đề cho cương thi xuất hiện.
Loại sinh mệnh sống không ra sống, c·hết không ra c·hết này chính là bước đường cùng mà biết bao cổ sư lựa chọn khi tuổi thọ sắp tận mà không muốn c·hết.
Sầu Vũ, Nộ Hỏa vì muốn đảm bảo đại kế của Phệ Thụ không gặp biến cố nên chấp nhận hy sinh, hóa thành cương thi, đánh mất diện mạo người thường.
"Không ngờ đại ca đã phát hiện ra..." Sầu Vũ nói, dọng hắn trầm xuống. Vì giấu chuyện này mà hắn cùng Nộ Hỏa luôn mặc hắc bào, che đi dung mạo.
"Đại ca không cần tự trách, chúng muội tự nguyện mà" Nộ Hỏa thành khẩn nỏi.
Phệ Thụ Lão Ma vẫn rơi lệ không ngừng, bỏ mặc ngoài tai những lời an ủi.
Năm xưa sau khi cứu mạng hai người khỏi tay Khương gia, cả ba cùng buộc một chỗ, sát cánh bên nhau tung hoành giang hồ. Con người cuối cùng cũng không phải cây cỏ, thời gian dài gắn bó cũng sinh ra một tấm chân tình.
Ông ta thật sự áy náy, vì mình mà hai người họ phải trải qua cuộc đời sống không bằng c·hết.
"Đại ca! Huynh tiếc thương cho bọn muội, khiến bọn muối rất hạnh phúc.
Nhưng đại kế còn đó, nếu giờ chúng ta không hành động thì hy sinh của bọn muội sẽ đổ hết đi đó!" Nộ Hỏa mạnh mẽ nói, nắm lấy đôi vai gầy yếu của Phệ Thụ Lão Ma.
Nàng không thực sự có ý tiếc sự hy sinh của mình, nàng có c·hết vì Phệ Thụ Lão Ma cũng không tiếc. Nhưng nàng muốn lấy đó làm lý do để khích lão.
"Phải đó đại ca, đến bước này rồi không thể quay đầu nữa!" Sầu Vũ cũng phụ một câu.
Phệ Thụ Lão Ma không đáp, lão chỉ dướn người tới dùng cái thân ốm yếu ôm chặt hai người bọn họ, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cả người run lên.
Sầu Vũ, Nộ Hỏa không phản kháng mà chỉ đành nhẹ nhàng đặt tay lên lưng lão. Trong lòng họ cũng muốn khóc nhưng cơ thể cương khi khô héo, tuyến lệ sớm đã cạn từ bao giờ.
...
Lại một tuần nữa trôi qua, bất giác Ma Vô Hối đã trùng sinh được một tháng.
Hắn lúc này đang đi dạo trong khu chợ ở Ma gia trang, đặc biệt hôm nay còn cầm theo một vò rượu.
Bên trong là rượu Sa Huyết chứ danh của Sa Nhai Đảo, thường được bán với giá hai viên nguyên thạch. Gia đình phàm nhân chỉ có dịp quan trọng mới mua.
Hòn đảo này có tên "Sa Nhai" vì khu vực biển xung quanh sinh sống rất nhiều đàn cá mập. Mà người Ma gia nơi đây lấy việc đánh bắt cá mập và chế biến những sản phẩm từ chúng làm con đường kinh doanh.
Luôn có nhiệm vụ bắt cá mập cho cổ sư ra ngoài thực hiện. Hàng tháng Ma gia phải bắt đến hơn ngàn con.
Rượu Sa Huyết là một trong những mặt hàng đắt giá khi có thương đội ghé qua Ma gia. Loại rượu là do máu và thịt của cá mập trải qua quá trình chế biến đặc biệt mà thành.
Rượu có màu đỏ như máu nhưng lại không hề tanh mà ngược lại có mùi thơm kỳ lạ, uống vào có vị cay rất kích thích.
Ma Vô Hối thích uống rượu, lời nói với Ma Thiết Thạch kia chỉ là lừa mà thôi. Dòng thời gian trước hắn thường xuyên b·ị b·ắt gặp trong tửu lâu ngồi uống rượu Sa Huyết với bằng hữu.
Nhưng dòng thời gian này hắn sống đời cô độc, có kết bạn cũng chỉ là mặt ngoài, luôn một thân một mình. Lần này mua rượu cũng không để uống mà là để nuôi cổ Tửu Trùng.
Tửu Trùng lấy uống rượu làm phương thức sinh tồn, bốn ngày phải uống một lần nếu không sẽ bị đói.
Lượng rượu tiêu thụ tuỳ vào chất lượng của rượu. Ví dụ như rượu Sa Huyết thì cần một vò là đủ, nhưng rượu Khổ Bối thì tới hai vò, rượu trắng bình thường thì năm vò mới no.
"Còn phải mua sắt và đồng cho cổ Thiết Bích, Đồng Bì nữa..." Ma Vô Hối tính toán.
Cổ Thiết Bích hắn đã có kế hoạch cho nó, nên tích trữ sắt để nuôi lâu dài. Còn cổ Đồng Bì, hắn chờ đại hội giao lưu giữa Ma gia và Hà gia thì sẽ bán nên mua một chút thôi.
Hôm nay ngoài mua thức ăn cho một vài con cổ trong tay, hắn còn có ý định mua sắm một chút. Đối với hiểu biết của mọi người, hắn được Ma gia chỉ cho một khoản tiền.
Vì thế đã có thể đi mua sắm, chứ không còn "nghèo" như trước. Trước khi đi ra khỏi nhà hắn đã xin từ chỗ lão Ma Trung năm mươi viên nguyên thạch.
Lão ta muốn nuốt hêt nhưng ngại Ma gia chủ nên vẫn phải nhả ra một chút, năm mươi viên vừa đúng chạm đến giới hạn của lão. Ma Vô Hối nắm bắt rất rõ lòng người, biết rằng vượt qua giới hạn sẽ câu đến sự phản cảm.
"Xem nào, bộ cổ trùng trong tay ta còn chưa hoàn thiện..." Ma Vô Hối vừa đi vừa suy nghĩ.