Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 24: Khinh thường dẫm đạp, một tâm kiên trì.




Chương 24: Khinh thường dẫm đạp, một tâm kiên trì.

Cổ sư dùng cổ quý tinh bất quý đa, chủ yếu vẫn là do những vấn đề khó khăn gặp phải khi nuôi, dùng, luyện.

Cổ sư thường chỉ dùng năm sáu con cổ mà thôi. Ma Vô Hối là ngoại lệ. Hắn có tới chín con, hai trong số đó còn là tam chuyển và lục chuyển trong khi hắn mới chỉ nhất chuyển.

Hắn không gặp vấn đề khi có nhiều cổ vì thứ nhất hắn không lo nuôi cổ, thứ hai là hắn không lo dùng cổ. Rất nhiều lý do giúp hắn không gặp vấn đề khó khăn của tam đại phương diện.

Nhưng hắn lại có vấn đề với chất lượng cổ. Cổ trong tay hắn phần lớn là tinh phẩm, đúng. Nhưng thế thôi là chưa đủ.

Cổ sư còn cần quan tâm đến khía cạnh mà những con cổ của mình đảm nhận.

Mỗi con cổ đều chỉ có một công năng duy nhất, vì thế chúng sẽ đảm nhận những vai trò khác nhau.

Cổ sư cần đầy đủ cổ cho sáu phương diện: t·ấn c·ông, phòng ngự, di chuyển, trinh sát, trị liệu, cất trữ.

Chỉ khi nào dư giả thì mới có thêm cổ đảm nhận phụ trợ.

"Trong chín con cổ của của ta, Tinh Tiễn là phụ trách mảng công kích, Thiết Bích và Đồng Bì phụ trách phòng ngự, Tinh Bối Tàng Nguyên thì là để cất trữ." Ma Vô Hối có chút cười khổ, một nửa già số cổ hắn có đều là phụ trợ.

Tinh Niệm phụ trợ suy tính, còn có giảm tiêu hao chân nguyên khi dùng Tinh Tiễn.

Tửu Trùng phụ trợ tinh luyện chân nguyên, cái này hỗ trợ cho tu luyện và còn tăng chiến lực tạm thời.

Thiên Nguyên Bảo Liên là một cái nguyên đàm di động, giúp hắn có lượng nguyên thạch đủ dùng, hồi phục chân nguyên nhanh chóng, còn có thể tận dụng đẩy nhanh tu luyện.

Bạch Sắc Xá Lợi có thể khiến chớp mắt tăng một tiểu cảnh giới nhưng chỉ tác dụng với nhất chuyển, hơn nữa còn là cổ tiêu hao dùng một lần.

Cuối cùng Xuân Thu Thiền công năng đưa ý chí chủ nhân về quá khứ, cái giá phải trả là tự bạo toàn bộ.

Có điều nó bây giờ đã quá suy yếu, không thể tái kích hoạt. Tác dụng lớn nhất bây giờ là doạ sợ cổ thấp chuyển, giúp Ma Vô Hối nhanh chóng luyện hoá chúng.

"Con đường sau này của ta sẽ là độc hành, vì thế sáu phương diện kia không thể thiếu một!"

Điều này không thể làm qua loa, hắn từng xông pha giang hồ trong dòng thời gian trước, biết rõ tầm quan trọng của việc này.



Kế hoạch của Ma Vô Hối là đạt đến tam chuyển rồi sẽ rời đi, vì vậy một bộ cổ trùng đều tam chuyển là tốt nhất.

Nhưng hắn chuẩn bị sẵn từ khi còn nhất chuyển cũng vẫn được, vì cổ thấp chuyển có thể thăng luyện dần dần.

Cổ nhất chuyền tuy thấp nhất thì giá cũng vài trăm nguyên thạch. Người bình thường không có người nhà giúp thì trực tiếp bỏ qua đi.

Ma Vô Hối tích trữ nguyên thạch ba tuần qua đã được hơn một ngàn viên chút xíu, lại thêm nguyên thạch từ Ma Thiết Thạch và Ma gia chủ thì đã được gần một ngàn rưỡi.

Số lượng này đã đủ khiến phàm nhân mơ ước, đa số cổ sư nhất nhị chuyển thèm thuồng.

Nhưng tiếc một điều hắn bây giờ chì có thể tiêu hai trăm năm mươi viên. Năm mươi lấy từ chỗ Ma Trung, hai trăm từ Ma Thiết Thạch.

Ma Thiết Thạch mời chào hắn nhìn thì bí mật nhưng chắc chắn giấu không được lâu, số nguyên thạch đó đem ra dùng được.

"Hai trăm rưỡi mua một con cổ thỉ đủ nhưng ba con thì có chút ít." Ma Vô Hối ước chừng giá cổ sẽ được bán.

Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ lâu mà trực tiếp ném ra sau đầu. Ai nói hắn cần mua cổ?

Ma Vô Hối hắn là người trùng sinh, cổ phương nắm trong tay không ít đâu. Không mua được cổ vậy ta mua cổ tài, giá chắc chắn rẻ hơn.

...

Cùng lúc đó, vẫn là tháp canh rìa Ma gia trang.

Nhưng hôm nay có điều mới lạ, ngoài Ma Thiết Thạch thì còn có một người khác.

Người này có mái tóc xanh vô cùng bắt mắt, ẩn trong làn tóc là vài cọng lá mọc lưa thưa. Còn ai khác ngoài gia lão Ma Vu Cương.

"Vu Cương lão đệ hôm nay thật có nhã hứng, lại đến tìm ta tám chuyện." Ma Thiết Thạch quay đầu cũng không thèm quay, dùng ót để nói chuyện.

"Thiết Thạch lão ca nói đùa, ta đến châm chọc đó nha." Ma Vu Cương cười như không cười nói, trong mắt có lửa giận, hành động của Ma Thiết Thạch chính là coi thường nên ông ta không chịu.

"Nghĩ lại lão ca cũng dụng tâm lương khổ, kết quả thì sao đây? Bị một đứa trẻ khi dễ, ta lại có chút tò mò tâm trạng của lão ca đó." Ma Vu Cương lại tiếp tục nói, lúc này ánh mắt ông ta lại lộ ra vẻ cười trên nỗi đau kẻ khác.



Hiển nhiên việc Ma Thiết Thạch mời chào Ma Vô Hối đã bị lộ ra, nhưng những gì y bỏ ra những gì thì không ai biết, vì đồ đem đến đều là được bí mật chuẩn bị, quá trình lại không có người thứ ba.

Y tuyệt không thể để lộ ra ngoài như Ma gia chủ, người hữu tâm lướt qua là ngửi được mùi chân tướng.

Lúc đó bí mật cháu trai Ma Thiết Thủ giảm tư chất sợ là sẽ bị lộ, gia đình y sẽ gánh chịu hậu quả khôn lường.

"Cuối cùng vẫn là lộ rồi..." Ma Thiết Thạch thở dài trong lòng.

Y không để ý việc mình chiêu mộ bị lộ sẽ dẫn đến Ma gia chủ không vui, vốn từ khi có cháu trai loại Giáp thì đã là cái gai trong mắt Ma gia chủ rồi.

Nhưng y để ý mặt mũi của mình bị ném đi, mà cũng chả có cách nào, đành phải chấp nhận.

Việc Ma Thiết Thạch bí mật xuất hiện ở nhà Ma Vô Hối, cổ sư tuần tra dưới trướng đêu biết. Y lại không thể đảm bảo họ đều trung thành nên lộ ra là sớm hay muộn thôi.

"Haha, lão ca thật đen đủi, tự mình đến nhà người ta thì thôi đi, hình như một tuần rồi còn chưa có hồi đáp?" Ma Vu Cương lúc này không nhịn được mà cười lớn, bước đến đứng ngang hàng Ma Thiết Thạch.

Hành động này ngụ ý: "Ta không sợ ông nữa, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi".

Nhưng Ma Thiết Thạch làm như không biết, trong lòng tuy không vui nhưng cũng chấp nhận nhẫn nhịn.

"Cứ coi thường ta đi, đến lúc ta thu thập được nó, các ngươi còn không khép nép?" Y không nói ra lời này mà chỉ cười lạnh trong lòng.

Đây là lùi một bước, tiến hai bước. Người làm đại sự không thể lo cái thiệt trước mắt mà bỏ đi cái lợi sau này.

Ma Thiết Thạch đồng ý vất mặt mũi bây giờ, y tự tin, khi thu thập được Ma Vô Hối sẽ bù đắp lại tấy thảy.

Lúc này không biết có bao nhiêu gia lão đều chú ý chuyện này.

Có người chê cười Ma Thiết Thạch, nói ông tham lam, có một loại Giáp lại còn muốn hai, cảm thấy nuôi được sao?

Cũng có người khinh thường y đã quá thời, đến cả một đứa trẻ cũng không sợ mà sỉ nhục y.

Tất nhiên vẫn có gia lão đứng ra thay y biện hộ, họ vẫn còn niềm tin vào Ma Thiết Thạch, vì họ thấy được tiền đồ nếu mời chào thành công.



Nhưng y cũng không phải người duy nhất bị chú ý, Ma Vô Hối cũng khó thoát.

Hắn rốt cuộc sẽ chọn phe nào? Ma gia chủ hay Ma Thiết Thạch? Hay không chọn luôn?

Tiểu tử này như thế nào mà đối với hai đại nhân vật kia đều treo mãi không trả lời rõ ràng? Hắn không biết đạo lý "ăn của người thì phải nghe theo người" à?

Nhưng rất nhanh một tin tức đã được truyền đến tai họ, việc này khiến họ kinh ngạc, Ma Thiết Thạch thở dài, Ma Vu Cương hả hê, Ma giả chủ bình thản như thể đã biết trước.

Ma Vô Hối hôm nay đã xuất hiện ở chợ, vung tiền mua một lượng sắt và đồng, còn mua rất nhiều thứ linh tinh.

Thêm nữa là hắn mang hai con cổ Đồng Bì và Thiết Bích đi khoe khắp nơi, còn nói rõ cho mọi người ai tặng cho hắn.

Qua chuyện này, đánh giá về Ma Vô Hối đã được đóng chắc như đinh đóng cột trong nhận thức của các gia lão:

"Đây là một kẻ đơn thuần đến cực điểm, hoàn toàn không hiểu chuyện, không biết cái gì gọi là ăn cây nào rào cây ấy, tham lam vô độ."

Trước đây chỉ có Ma gia chủ và Ma Thiết Thạch có cái nhìn như vậy, nhưng bây giờ toàn bộ gia lão đều là thế.

Mà bên này Ma Vô Hối vẫn không quan tâm, khoe khoang sự trợ giúp của hai người kia là hắn cố tình. Hắn muốn mọi người càng coi thường hắn hơn nữa.

Sống ở đời này, không muốn bị chà đạp, tính toán, cản trở thì có hai cách.

Một là ngươi biến thành kẻ cường đại, cường đại đến mức không người dám động vào ngươi.

Hai là gì? Hắc, đó chính là làm một bãi phân chó, thấp kém đến mức người ta khinh thường đụng vào, đạp xuống sợ bẩn chân.

Mà Ma Vô Hối chính là chọn cách này.

"Cổ tài tuy rẻ nhưng không dễ tìm, tốn cả ngày trời cũng mới chỉ mua được hai thành." Ma Vô Hối nhìn đống đồ mua được trong tay mà đánh giá.

Hắn cũng không chan nản, bởi vì cái "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên". Trên đời không thể cái gì cũng theo ý hắn được.

Chỗ cổ tài còn lại chỉ đành chờ đợi rồi tích luỹ dần dần thôi. Một chút thời gian này hắn không vội.

Nhớ lại dòng thời gian trước vì một con tiên cổ hắn thậm chí tốn cả chục năm, có khi mấy chục năm chuẩn bị. Đến cuối cùng luyện cổ thất bại, tích luỹ lại từ đầu.

Chính vì qua sự mài dũa như vậy, hắn đã sinh ra một cái tâm kiên trì. Chút chuyện cỏn con còn không chịu được, lấy cái gì truy cầu vượt qua thập đại tôn giả?