Chương 25: Uống rượu phạt, lộng giả thành chân.
Tuy hành động của Ma Vô Hối khiến Ma Thiết Thạch thở dài chán nản, nhưng không phải là ông không đoán ra được, cũng không phải sẽ bỏ cuộc.
Cũng bởi vì bây giờ ông ta có quá nhiều thứ quan trọng, khiến ông ta không dám liều lĩnh. Ma Vô Hối bây giờ là tấm vé bảo mệnh của ông ta, ông ta tuyệt không nguyện ý bỏ qua.
Nhưng cũng không thể trắng trợn tiếp tục mời chào, người hữu tâm sẽ nhìn ra hư thực.
Mời chào không được, vậy thì đổi cách khác. Ma Thiết Thạch thở dài chính là vì lý do này.
"Rượu mời ngươi không uống, vậy thì có một chén rượu phạt chờ ngươi".
...
Vài ngày sau, Ma Vô Hối như mọi ngày đi dạo trong Ma gia trang, hắn vẫn không ngừng tích trữ cổ tài để luyện cổ.
Những cổ tài này giá trị không cao nhưng muốn mua thì phải chờ đúng dịp mới bán, bây giờ hắn tìm kiếm là mang tâm lý cầu may mắn thôi.
Bỗng nhiên từ đằng xa vọng lại tiếng huyên náo, chỉ thấy người dân xung quanh bắt đầu tụ lại vây quanh cái gì thành một hình tròn.
Ma Vô Hối không nghĩ nhiều mà dảo bước đi qua, thuận tiện lắng nghe một chút.
Chợt bịch một tiếng, có một đứa nhỏ chừng mười tuổi va vào người hắn. Đứa bé ngã ngửa ra đằng sau, mông đập mạnh xuống đất.
"Ui ui..." Cậu bé rên lên đau đớn, xoa xoa cái mông bị ê.
Sau đó lập tức ngẩng lên, mặt mày khó chịu, xem ra muốn mắng chửi vài câu.
"Này, đi đứng kiều gì thế?! Mắt để sau đầu à?" Cậu bé lườm Ma Vô Hối rồi mắng một cái, hiển nhiên không biết thân phận cổ sư của hắn.
Nếu biết, sợ rằng còn chuyển ngược sang tự chửi mình, sau đó tự phạt rồi nhanh chóng xin lỗi rời đi.
"Cái này..." Ma Vô Hối không trả lời, chỉ nhớ ra cái gì đó trong đầu.
Bỗng hắn nhìn sang trung tâm đám đông, suy đoán trong lòng liền được chứng thực.
Giữa đám đông là một cổ sư nhị chuyển đang lớn tiếng quát tháo, dưới đất có mấy phàm nhân b·ị đ·ánh cho b·ất t·ỉnh.
"Mẹ kiếp! Các ngươi ai lấy mất cổ của ta!" Hắn tức giận nhìn quanh, ánh mắt như phun ra lửa.
Không những thế, một chân còn hung hăng đá người dưới đất một cái. Cú đã khiến thân mình người kia bay thẳng vào đám đông, khiến cho người dân kinh hô một tiếng rồi lui lại.
"Khôn hồn thì trả cổ Thuỷ Lãng cho ta!" Vị cổ sư kia rống to.
Lúc này không ít phàm nhân xung quanh co đầu rụt cổ sợ hãi, nhưng người biết chuyện thì khịt mũi coi thường.
Vị cổ sư kia tên Ma Tân Nhiểu, một gã cổ sư nổi tiếng là người hay tính toán, hám lợi, lại rất thích lừa gạt nguyên thạch của phàm nhân hoặc cổ sư nhất chuyển mới vào nghề.
Hắn thường xuyên xuất hiện ở đường phố Ma gia, lấy những lý do không thể vô lý hơn mà kêu gào khắp nơi, sau đó sẽ có một người xấu số chịu thiệt.
Đặc biệt ở chỗ không ai lý giải được hắn ra tay như nào để giá hoạ cho người xấu số kia.
Hôm nay chính là một ví dụ. Ngươi bảo có người trộm cổ của ngươi? Mẹ nó nói dối cũng phải có chút cơ sở đi.
Cổ thường được để trong không khiếu cổ sư, ngươi muốn người ta làm như nào trộm?
Nhưng nếu có người hỏi câu này hắn sẽ lập tức phản bác:
"Hôm nay ta tâm trạng tốt, muốn để cổ Thuỷ Lãng lên vai để cho nó thư giãn, hít không khí trong lành.
Không ngờ bị kẻ đê tiện nào nhanh tay trộm mất!" Hắn nói được câu này mà không hề biết ngượng.
Cổ nhất chuyển đã có giá mấy trăm nguyên thạch, cổ nhị chuyển thấp nhất cũng hơn ngàn viên. Còn con Thuỷ Lãng này là cổ phụ trợ di động vô cùng nổi tiếng ở Đông Hải, giá lên đến một ngàn tám trăm viên.
Đồ đắt tiền như vậy ngươi lại để trên vai hóng gió? Tạm chưa nói cổ hoàn toàn không cần hóng gió.
Lại thêm điều nữa, bình thường thì không ai đi trộm cổ cả. Bởi vì khi cổ trải qua quá trình luyện hoá, bên trong nó tràn ngập ý chí của người luyện. Chỉ với một ý niệm của họ thì con cổ sẽ lập tức tự huỷ.
Trộm của ngươi, nhỡ đâu ngươi chó cùng rứt dậu rồi huỷ luôn thì ta trộm làm gì?
Đủ mọi loại lý do cho thấy Ma Tân Nhiểu hắn xàm ngôn, cố tình hãm hại người khác. Một chút nữa sẽ có người xấu số không biết làm sao thực sự giữ con cổ này.
Vài người trong đám đông bắt đầu có thái độ chờ mong, rốt cuộc là ai đen đủi. Bọn họ tất nhiên ũng ôm hy vọng không phải mình đen đủi.
Còn Ma Vô Hối, hắn biết rõ ai là người bị hại. Chính là hắn chứ ai!
Trong túi quần hắn từ khi nào đã cộm lên, bên trong có một món đồ hình tròn phát sáng. Vật này nhìn qua giống như trăng tròn buổi đêm, nhưng kỳ là là trên hình tròn còn có mấy đường vân uốn lượn như sóng nước.
Đó chính là con cổ Thuỷ Lãng nhị chuyển, một loại cổ hỗ trợ di động Thuỷ đạo. Nó có thể giúp cổ sư tạo ra một gợn sóng nhỏ dưới chân, gợn sóng này sẽ giúp họ di chuyển trên mặt nước.
Về phần từ lúc nào hắn bị bỏ con cổ này vào túi, khá rõ ràng chính là tên nhóc ban nãy.
Mọi người vẫn thắc mắc làm sao Ma Tân Nhiểu có thể hãm hại thành công người khác, khiến họ cãi không được.
Dòng thời gian trước của Ma Vô Hối thì mãi về sau người ta mới phát hiện ra Ma Tân Nhiểu còn có một đệ đệ.
Người này tuy là cổ sư, tuổi không nhỏ nhưng người lại mắc căn bệnh lạ. Căn bệnh này khiến hắn có thân hình nhỏ bé, giống như đứa trẻ mười tuổi.
Cộng thêm nét mặt hắn non nớt, nên đã thành công qua mắt rất nhiều người. Đứa trẻ đụng phải Ma Vô Hối vừa nãy chính là đệ đệ của Ma Tân Nhiểu.
Ma Vô Hối biết điều nay nên khi nhận ra thận phận đối phương đã nghi ngờ, nhìn thấy Ma Tân Nhiểu thì lập tức chắc chắn.
Về phần con cổ trong túi, nếu hắn không biết chân tướng thì sợ là cũng không hiểu bằng cách nào mà đối phương bỏ được vào mà hắn không hay biết gì.
"Cổ Ám Thủ nhất chuyển." Ma Vô Hối biết rõ nguyên nhân.
Đây là cổ Ám đạo, có thể che đậy hành động của cánh tay cổ sư khiến người ta không phát giác được. Dùng trong chiến đấu rất thực dụng, nhưng tiếc là bị đem ra để hãm hại người khác.
Hai huynh đệ này châu liền bích lạc, lộng giả thành chân, chơi người ta đến muốn cãi cũng cãi không được.
"Là Ma Thiết Thạch thiết kế trò này? Hay Ma gia chủ? Ma Vu Cương cũng có thể." Ma Vô Hối nhanh chóng suy đoán, quỷ mới tin là hắn đen đủi bị chọn chúng.
Hắn từng được Ma gia chủ và Ma Thiết Thạch mời chào, dù chưa khẳng định thân phận thì cũng không phải người dễ động vào.
Ma Tân Nhiểu khẳng định là có hắc thủ đằng sau giật dây. Ba người trên bất kể là người nào cũng có động cơ ra tay.
Tỉ như Ma gia chủ có suy nghĩ "ta không có được vậy thì đừng ai có được" chẳng hạn. Bằng vào hiểu biết của hắn về y, y tuyệt không ngại. Nhất là khi Ma Thiết Thạch cũng đang mời chào, y sẽ thấy không yên tâm.
Ma Vu Cương thì lý do cũng gần giống, có thể như này: "hai lão già ngươi muốn hắn? Thôi bỏ đi, ai cũng đừng có!"
Về phần Ma Thiết Thạch, muốn mời chào hắn tại sao bây giờ lại hại? Rất đơn giản, ông ta có việc không thể lộ nên không tiện tiếp tục mời chào.
Nhưng lại nhất định phải có được Ma Vô Hối, vậy thì phải làm gì? Đó chính là khiến hắn không thể không đầu nhập.
Chuyện hãm hại này nếu thành không thể phủ nhận chính là một sự khó khăn cho Ma Vô Hối. Ma Tân Nhiểu là loại người sẽ bòn tiền của con mồi đến khi một mẩu nhỏ nguyên thạch cũng không có mới thôi.
Ma Vô Hối tạm chưa có lực phản kháng lại tên vô sỉ này, sẽ bị đối phương ép khô. Trong tình trạng Thiên Nguyên Bảo Liên không thể lộ thì hắn sẽ bị bó chân bó tay.
Còn nếu hắn kiên quyết không nôn nguyên thạch ra? Vậy thì ngày ngày chịu đòn đi. Ma Tân Nhiểu dù là tên vô lại, hay tính kế nhưng chiến lực không đùa được.
Đến lúc đó sẽ phải tìm đến Ma Thiết Thạch y để quy phục, cậy uy của y để bảo toàn chính mình.
Về phần sao không phải Ma gia chủ? Y không cần phải chơi chiêu này, cứ trực tiếp mời chào là xong.
Kế này của Ma Thiết Thạch nhìn thì đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Nếu không phải Ma Vô Hối trùng sinh biết chân tướng của Ma Tân Nhiểu thì cũng không biết là mình bị tính kế mà chỉ nghĩ là xui xẻo thôi.
Một bên khác Ma Tân Nhiểu nãy giờ đã phát tiết liên tục, đánh cho thêm rất nhiều phàm nhân vô tội nằm đất.
Phàm nhân trong mắt cổ sư chính là thấp kém như thế, nhưng hắn có giới hạn, chỉ đánh phàm nhân khác họ.
"Mẹ nó, lão tử cho ngươi cơ hội cuối này!" Ma Tân Nhiểu chỉ tay vào đám đông quát.
Rất nhiều người thầm nghĩ là cuối cùng cũng đến rồi, sắc mặt họ đều lộ vẻ chờ mong. Hò hét mười mấy phút ngươi mới chịu tha cho bọn họ, sự sợ hãi trong lòng tiêu tan hơn nửa.
"Đã vậy hãy xem con cổ này của ta, cổ Đồng Bạn nhị chuyển!" Nói rồi hắn lấy ra một con cổ có hình kiến, to bằng ngón chỏ, có màu nâu đất.
"Cổ này có thể giúp ta phát hiện những cổ khác của ta. Tuy càng xa thì hiệu quả càng yếu nhưng tối đa lại là cả khu chợ này, ngươi thoát không được đâu tên trộm!" Ma Tân Nhiểu lớn tiếng uy h·iếp, đây là cách hắn doạ nạt người khác.
Rất nhiều người đã bắt đầu lục lọi người mình, sợ rằng mình là kẻ xấu số bị hãm hại đó.
Nhưng Ma Tân Nhiểu cũng không ra tay ngay mà chờ người bị hắn hại tự bước ra. Dù sao thôi động cổ Đồng Bạn khá tốn chân nguyên, hạn chế vẫn hơn, hắn chỉ có tư chất loại Bính mà thôi.
Nhưng chờ mãi không thấy ai, hắn khẽ thở dài trong lòng. Chân nguyên lục sắc được thôi động, rót từ từ vào con cổ Đồng Bạn.
Chỉ thấy hai cái râu nhỏ của con kiến không ngừng đung đưa hướng về các hướng, nó đang tìm kiếm mục tiêu.
"Cái gì?!" Ma Tân Nhiểu kinh ngạc, sắc mặt đại biến.