Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 26: Chỉ là một hạt cát.




Chương 26: Chỉ là một hạt cát.

Con cổ Đồng Bạn này sẽ giúp cổ sư biết được vị trí của những cổ mang ý chí tương đồng với ý chí của bản thân.

Ma Tân Nhiểu hắn không biết dựa vào nó bao nhiêu lần để hãm hại người khác, vô cùng tự tin.

Có điều bây giờ lại khác mọi khi, cổ Đồng Bạn đã tìm cả khu chợ cũng không thấy cổ Thuỷ Lãng đâu, dấu hiệu nhỏ nhất cũng không có!

Điều này cực kỳ bất hợp lý, người hắn hãm hại vẫn còn đang đứng ở đây.

Nhưng điều càng làm hắn sợ hơn là ý chí của hắn bên trong cổ Thuỷ Lãng đã mất!

Sau khi luyện hoá, giữa cổ sư và cổ sẽ sinh ra một mối liên kết vi diệu khiến họ cảm ứng được cổ, thiếu điều biết vị trí chính xác thôi.

Vậy mà bây giờ, cảm ứng đó đã biến mất, hắn thử qua tự huỷ cổ Thuỷ Lãng mà không được. Giống như dây nối giữa kíp nổ và bom bị cắt vậy, ấn như nào cũng không có động tĩnh gì.

"Không lẽ...hắn bóp c·hết cổ Thuỷ Lãng của ta rồi?" Ma Tân Nhiểu cắn răng, đây là cổ nhị chuyển đó! Hắn tích luỹ bao nhiêu lâu mới mua được.

Hắn đã lừa người nhiều lần, rất nhiều người rõ cổ Đồng Bạn sẽ tìm cổ bị mất như nào. Vì thế ai cũng biết cách dễ nhất để khắc chế, đó là bóp c·hết con cổ kia.

Cổ dù uy năng hạo đãng đến đâu thì đa số lại vô cùng yếu đuối, bóp cái là c·hết. Thậm chí Xuân Thu Thiền cao đến lục chuyên, là tiên cổ thì cũng vậy, giống như g·iết con ve bình thường mà thôi.

Nhưng Ma Tân Nhiểu không lo có người bóp nát cổ của hắn, vì họ đều ý thức được mình bị cố tính nhắm vào.

Cổ Đồng Bạn chỉ là một lần diễn kịch, Ma Tân Nhiểu biết rõ họ đang giữ cổ của hắn. Vì thế huỷ đi con cổ này sẽ kéo đến cừu hận của cổ sư nhị chuyển, hoàn toàn được không bù mất!

"C·hết tiệt! Kẻ trộm đã bóp c·hết cổ Thuỷ Lãng của ta!" Ma Tân Nhiều quát lớn, hắn lập tức lao tới một phàm nhân b·óp c·ổ rồi nhấc lên.

"Ngoan ngoãn xếp hàng để ta kiểm tra người, nếu không sẽ như tên này!" Hắn gằn giọng quát lớn, đồng thời bóp đến mức phàm nhân kia giãy dụa, không tài nào thở được.

Cuối cùng khi gần tắt thở, mặt mũi đỏ lên thì Ma Tân Nhiểu mới tha cho người ta. Thoát được một mạng, phàm nhân nọ tham lam hít một hơi thật lớn.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì lại bị một cước ngang mặt, b·ất t·ỉnh gục xuống. Ma Tân Nhiểu hừ lạnh, bắt đầu lục soát cả người kẻ xấu số này.

Kế đến hắn lần lượt kiểm tra những xung quanh, làm rất qua loa, vì chì cho có hình thức mà thôi. Sau khi kiểm tra bừa mười người, hắn lập tức bước đến đối diện Ma Vô Hối.



"Oắt con, cho ngươi cơ hội nhận tội!" Ma Tân Nhiểu trừng mắt, ngập tràn nộ ý.

Chỉ thấy Ma Vô Hối co mình run rẩy, đám người xung quanh chớp mắt hiểu ra hắn là kẻ bị hãm hại.

"Thật đen đủi!"

"Trẻ như vậy thì có bao nhiêu nguyên thạch?"

"Ngươi không biết rồi, hắn lần lượt được gia chủ đại nhân và Thiết Thạch gia lão đại nhân tặng quà đó!"

"Đúng đúng, nguyên thạch không thiếu nha, còn giàu hơn ngươi đó! Ma Tân Nhiểu chọn đúng con mồi rồi..."

"Haiz...thất phu vô tội, hoài bích có tội mà!"

Rất nhiều người thì thầm to nhỏ, có chút thương cảm chàng thiếu niên trẻ tuổi. Phất lên chưa được bao lâu đã bị dìm xuống.

Có người chỉ ra hắn tư chất loại Giáp trong loại Giáp, chút tổn thất này chỉ là bây giờ. Thậm chí sau này có thể đạp Ma Tân Nhiểu dưới chân.

Cũng có người ghen ghét nói thiên tài mà bị bóp c·hết từ bé thì không phải thiên tài, họ còn mong Ma Tân Nhiểu nặng tay chút, dạy dỗ tên phí phạm thiên ân này.

Nhưng kết quả khiến họ bất ngờ kinh ngạc, thậm chí Ma Tân Nhiểu cũng không tin được. Hắn như nào cũng không tìm được xác cổ trên người Ma Vô Hối!

Đột nhiên hắn nghĩ tới khả năng gì đó, nhưng rất nhanh đã bác bỏ, điều đó không khả thi. Cuối cùng tự nhủ là Ma Vô Hối kịp phi tang vật chứng, đành căm phẫn đi lục soát người khác.

Thấy cảnh này người dân xung quanh lại bắt đầu tò mò. Nếu không phải Ma Vô Hối thì là ai?

...

Đêm hôm đó.

Ma Vô Hối ngồi xếp bằng trên giường, hắn đang quan sát không khiếu của mình.

Vách không khiếu là một màng nước màu trắng, nó toả ra ánh sáng lấp lánh đẹp mắt, mặt nước thỉnh thoảng xuất hiện gợn sóng.



Mặt biển chân nguyên chín thành sáu màu trắng tinh khôi, đôi khi nhấc lên sóng lớn va vào vách không khiếu.

Dưới đáy biển có một con sò đang nằm im, toàn thân nó có màu đen, điểm vài đốm trắng, tổng thể giống như bầu trời sao vậy. Nó chính là Tinh Bối Tàng Nguyên, bên trong có hơn ngàn viên nguyên thạch.

Chuyên lên mặt biển, khung cảnh nhộn nhịp hơn nhiều.

Tửu Trùng với thân hình mập mạp trắng nõn của nó đang nghịch ngợm bơi lội trong dòng nước. Bên cạnh còn có hai con Tinh Tiễn và Tinh Niệm vờn qua vờn lại, chơi rất vui.

Ở bên khác.

Cổ Thiết Bích và Đồng Bì lại chỉ yên lặng bất động, mặc cho thân mình trôi trên biển.

Cổ Thiết Bích có hình thoi mỏng dẹp đang nằm phơi bụng trên mặt biển, toàn thân nó toả ra màu kim loại óng ánh, sáu cái chân trên bụng được tuỳ ý duỗi ra, đầu nó nhỏ xíu với hai mắt đỏ nhắm hờ.

Đồng Bì thi lại nằm úp sấp, nó là một con bọ hung, toàn thân màu đồng. Tuy nói nó cũng là bọ hung có sừng giống cổ Tinh Tiễn, nhưng sừng của nó ngắn hơn rất nhiều, không có tính uy h·iếp. Bù lại toàn thân nó toát lên vẻ cứng cáp.

Lại đến bầu trời không khiếu.

Nơi đây bình thường chỉ có Tinh Tiễn và Tinh Niệm đuổi nhau, Xuân Thu Thiền ẩn mình không thấy. Nhưng nay hai con cổ kia lại chơi với Tửu Trùng.

Có điều, bầu trời không hề bị trống vắng.

Một bên của bầu trời là cổ Bạch Sắc Xá Lợi, nó là một viên cầu màu trắng như ngọc, toả sáng chói lọi như mặt trời.

Mà một bên khác, là con cổ mới lạ lần đầu xuất hiện trong không khiếu Ma Vô Hối. Nó hình tròn, mỏng dính như cái đĩa. Toàn thân ánh lên ánh sáng nhè nhẹ, những đường vân uốn lượn như sóng biển khiến nó rất đẹp mắt.

Đây chính là cổ Thuỷ Lãng, thì ra hắn không bóp nát mà đem đi luyện hoá. Tất cả nhờ vào công của Xuân Thu Thiền.

Lúc hắn phát giác trò mèo liền động thủ, Xuân Thu Thiền triền lộ ra thần uy, doạ cho cổ Thuỷ Lãng biến ảm đạm. Nhờ đó Ma Vô Hối thuận lợi luyện hoá, chờ Ma Tân Nhiểu lảm nhảm làm trò xong thì đã luyện hóa xong, vào lúc hắn đến bên người lục lọi Ma Vô Hối thì vừa khớp đại công cáo thành, đem Thủy Lang thu vào không khiếu.

Đánh c·hết hắn cũng không dám nghĩ ra câu chuyện lại như vậy.

Ai lại nghĩ đối phương có tiên cổ, dễ dàng luyện hoá cổ trùng người khác chữ?



Nếu hắn phát hiện ra sự thật, việc đầu tiên sẽ tự hỏi tiên cổ có thật? Sau đó lại là phàm nhân sở hữu tiên cổ?

Cũng không trách hắn, cổ tiên không nhúng tay việc của phàm nhân, dẫn đến đa số coi cổ tiên như chuyện cổ tích trước khi đi ngủ hồi bé.

"Đúng thật giống như đang buồn ngủ lại vớ được chiếu manh, ta lại đang thiếu cổ thuộc loại di chuyển.

Cổ Thuỷ Lãng càng là vô cùng thích hợp với môi trường Đông Hải." Ma Vô Hối thấy thật may mắn.

Nhưng hắn cũng thấy nghi hoặc. Theo như bí thư trước kia hắn đọc, Xuân Thu Thiền sẽ đem đến xui xẻo cho chủ nhân.

Còn bây giờ Ma Vô Hối vừa cần cổ di chuyển thì tới một con? Quá trùng hợp đi.

"Nói vậy, bí thư có sai sót? Hay là con cổ Thuỷ Lãng này thật ra là vận rủi ngầm?" Ma Vô Hối tự hỏi, nhưng rất nhanh hắn lắc đầu bỏ qua.

Vận khí là một cái rất khó nói, nó vô cùng thần bí. Tương truyền, vào thời trung cổ, Luân Hồi Ma Tôn trong một trận chiến mà phá huỷ tiên cổ cửu chuyển Số Mệnh, từ đó vận khí bắt đầu xuất hiện.

Cái gì là cổ Số Mệnh?

Uy năng như tên, nó là thứ dệt lên số mệnh của mỗi người, cả đời họ từ lúc sinh ra đến c·hết đi đều được định sẵn bởi con cổ cửu chuyển này.

Truyền thuyết này chỉ có cổ tiên mới có tư cách biết đến, dù sao niên đại quá lâu, hơn ba mươi vạn năm trước chứ không ít.

"Haiz, lịch sử Cổ giới quá dài, mà ta...chỉ là một hạt cát nhỏ trong dòng sông thời gian này." Hắn bất giác cảm thán trước sự vĩ đại của thiên địa.

Hắn muốn siêu việt thập đại tôn giả, phải chăng nên lấy siêu việt thiên địa làm mục tiêu?

Thật thú vị, giấc mộng này thật lớn! Tốt! Hắn lại càng muốn theo đuổi giấc mộng này bằng được, biến mộng thành thật.

"Được rồi, cũng không phải lúc đắm chìm vào suy nghĩ miên man.

Ngày mai hình như là đợt chọn lựa cổ thứ hai?" Ma Vô Hối đánh tỉnh bản thân khỏi suy nghĩ miên man.

Cữ thỉnh thoảng lại có một dịp chọn cổ, thời gian không đồng nhất. Cái này hoàn toàn phụ thuộc vào học viên tốc độ phát triển ra sao.

Bởi vì gia tộc nghĩ đến những học viên loại Bính, Đinh. Chúng có lượng chân nguyên ít, khi còn là sơ giai thì dùng một con cổ đã tiêu hao một lượng không nhỏ.

Nhưng đến trung giai thì khác, chân nguyên lúc này có chất lượng gấp đôi sơ giai, ít nhiều khiến họ dùng cổ được thoải mái hơn, hai ba con cũng được.

Năm nay bởi vì đa phần học viên đã tấn thăng trung giai nên mới sớm như vậy đã được chọn cổ thứ hai. Những năm trước có lúc phải ba tháng sau khai khiếu đại điển mới được chọn.