Chương 28: Lệ Thuỷ Hồi Xuân, Tứ Diện Ma Dung.
Ma Vô Hối đang đứng ở nhóm cột cổ trị liệu, con cổ kia hiển nhiên là thuộc phương diện này.
Cổ này mang hình dáng một giọt lệ. Toàn thân nó giống như viên pha lê màu xanh nước biển, long lanh xinh đẹp vô cùng.
Khi thôi động sẽ tiêu hao một thành chân nguyên bạch sắc sơ giai, khoé mắt cổ sư sẽ không ngừng chảy nước mắt.
Nước mắt này vô cùng thần kỳ, có thể tự động chảy đến chỗ v·ết t·hương trên người rồi sau đó sẽ chữa lành cho chúng.
Vì hình dáng và hiện tượng xảy ra sau khi thôi động cùng khả năng trị liệu rất hiệu quả, nó mới có tên gọi Lệ Thuỷ Hồi Xuân.
Nói đến, cổ Thủy đạo không mấy am hiểu công phạt, giỏi nhất là trị liệu cùng q·uấy n·hiễu địch. Nhưng không có nghĩa là thiên hạ không có cường giả cái thế chuyên tu Thủy đạo.
Mà nổi bật nhất trong số họ chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn đại danh đỉnh đỉnh, thiên hạ đệ nhị tôn giả. Tương truyền y vốn xuất thân Đông Hải.
Sau này gặp được Hồng Quân Thiên Tôn đang ngao du thiên hạ lúc cuối đời, được y thu làm đệ tử.
Gần như cả đời Nguyên Thủy Thiên Tôn sống ở Trung Châu, thành tiên hay thành tôn cũng là ở Trung Châu nhưng y không bao giờ quên cội nguồn Đông Hải của mình.
Cuối đời y cũng chiếu cố Đông Hải rất nhiều, thời gian đó quan hệ giữa hai vực rất tốt.
Nhắc đến người tu hành Thuỷ đạo, hắn hơi nhớ tới một người, rồi nhớ tới một cảnh tượng.
Giữa biển lửa dữ dội đang gào thét, một người đàn ông to lớn chắp tay ở giữa, y ngẩng mặt nhìn trời, một khắc sau khoé mi đổ lệ, trời cũng vì y mà đổ mưa.
Hồi ức dừng lại, Ma Vô Hối nắm con cổ trong tay, lập tức bước ra ngoài.
Ra đến nơi có không ít người xúm lại hỏi hắn chọn cổ gì, biểu cảm rất tò mò. Dù hắn ra vẻ một người lười biếng, phí phạm thiên ân làm người khác phản cảm, nhưng vẫn luôn khá thân thiện, đơn thuần, ngây thơ nên không bị xa lánh.
Đây cũng là hắn cố ý diễn ra, nếu người của ba trăm năm sau nhìn thấy sợ là lòng không rét mà run, lão ma đầu ngươi định làm gì?
Ma Vô Hối nghe mọi người hỏi liền xoè bàn tay ra, để lộ cổ Lệ Thuỷ Hồi Xuân. Vẻ đẹp của nó khiến mấy thiếu nữ ồ lên một cái khen.
"Ai ya! Ma Vô Hối, sao ngươi lại chọn cổ này?"
"Đúng đúng, cổ bản mệnh ngươi là Tinh Tiễn vậy thì nên chọn Tinh Cung mới đúng!"
"Ngươi có cổ Thiết Bích rồi nên không lo phòng ngự nhưng còn di chuyển thì sao? Lấy cổ Tam Bộ cũng được đi."
Mỗi người mồm năm miệng mười, chúng cực kì khó hiểu sao hắn lại chọn cổ trị liệu này. Rõ ràng tư chất đệ nhất Ma gia, chọn cổ giúp gia tăng chiến lực không tốt sao?
"Để các bạn chê cười rồi." Ma Vô Hối cười cười, một tay khác xoa xoa sau đầu.
Nói đùa, Tinh Cung không phù hợp lộ trình phát triển của hắn, lấy vào chỉ tác dụng bây giờ, sau sẽ bị đào thải.
Cổ Tam Bộ? Thôi động xong giúp cổ sư bước một bước như ba bước, không tính là tệ, tính thực dụng khá tốt.
Lộ tuyến phát triển tốt, có thể lên cổ Thất Bộ nhị chuyển, cổ Tứ Thập Cửu Bộ tam chuyển, cổ Bách Bộ Hồng Trần tứ chuyển, cổ Bộ Bộ Thiên Nhai ngũ chuyển càng là đại danh đỉnh đỉnh.
Nhưng mà...Đông Hải toàn là biển, đảo chiếm số ít, ngươi muốn bước đi dưới lòng đại dương hay như nào?
Cổ này dùng ở Đông Hải chính là bị phế! Ở Bắc Nguyên toàn thảo nguyên hoặc Tây Mạc ngập tràn biển cát thì được.
Ma Vô Hối hiểu biết sâu rộng, sẽ không chọn con cổ này, ít nhất là bây giờ. Nhưng hắn cũng không rảnh giải thích cho đám học viên kia.
"Ta...ta s·ợ c·hết nên mới chọn nó a, với lại..." Ma Vô Hối nói đến đây thì lại ngập ngừng.
"Tại nó rất đẹp!" Cuối cùng mới dặn ra được một câu, một mặt cười gượng nói.
Nghe vậy trong đám thiếu niên, có người bất giác vỗ cái lên trán, sau đó than thở.
"Ngươi làm sao còn s·ợ c·hết? Cổ sư chúng ta sao có thể s·ợ c·hết..."
Lại có vài người nói thêm:
"Ngươi cũng không thể chọn vì nó đẹp a!"
"Ta nói mà, Ma Vô Hối hằng ngày không chịu tìm hiểu, không biết tầm quan trọng của chọn cổ nên tỉ mỉ như nào."
"Lần sau có gì hỏi ta trước, ta chọn giúp cho!"
Thái độ này của đám trẻ đều ở trong tích toán của Ma Vô Hối.
Hơn một tháng trước, chúng còn có ghen ghét, phản cảm, khinh thường hắn. Bây giờ vẫn khinh thường nhưng những cái khác giảm xuống, tăng thêm một phần thương hại.
Trong mắt chúng, hắn thật là ngốc.
Nhưng chúng không biết, người bị coi là ngốc này trên thực tế có trí tuệ cùng hiểu biết viễn siêu cả cái Ma gia trang này, thậm chí là hơn rất nhiều người ở Đông Hải.
Phàm nhân không phải nói, cổ tiên lục chuyển cũng bỏ qua. Trong số thất chuyển, hắn xứng đáng đứng tốp đầu những người thông minh nhất.
Cổ tiên Trí đạo chính là như vậy, dù hắn chỉ phụ tu, nhưng điều này cũng tuyệt không thể khinh thường.
Ma Vô Hối cáo từ đám học viên, vui vẻ dảo bước về nhà.
Đằng xa gia lão học đường nhìn theo, y có chút thở dài, nhưng gương mặt thuỷ trung vẫn không có tức giận hay khó chịu.
"Cổ trị liệu? Cũng được, Ma gia sau này có thể có Ma Vu Quân cầm đầu, Ma Thiết Thủ làm mũi thương nhọn, Ma Vô Hối là một cái y sư cứu người cũng tốt..." Y bất đắc dĩ đành chấp nhận.
Đối với lựa chọn cổ bản mệnh của từng người, y đại khái phán đoạn được con đường tương lai của họ.
Trong nhận thức của mọi người, cổ bản mệnh của Ma Vô Hối là Tinh Tiễn, thuộc loại t·ấn c·ông. Nhưng gia lão học đường thì không coi trọng lần chọn cổ này
Vì khi đó hắn vào cuối cùng.
Trong cổ khố không còn nhiều cổ. Đa phần là những loại vất đi cho vào để thử học viên, còn mỗi Tinh Tiễn là dùng được nên Ma Vô Hối chọn cũng không lạ.
Cổ bản mệnh thường là thứ quy định con đường tu hành của cổ sư vì những cổ khác đều xây dựng xung quanh nó. Tỉ như có cổ Tinh Tiễn làm bản mệnh thì nên chọn cổ Tinh Cung phụ trợ.
Có điều, cổ bản mệnh không phải không thay được, phải trả một cái giá nhưng vẫn là có thể trả.
Lần đầu của Ma Vô Hối là bất đắc dĩ, không tính. Lần hai mới là cơ sở đáng chú tâm để đưa ra đáp án.
Nếu hắn chọn Tinh Cung thì lần một hẳn là không sai, vừa đúng. Nhưng chọn Lệ Thuỷ Hồi Xuân thì lại là lộ tuyến khác.
Đáng buồn cho gia lão học đường, suy nghĩ này với đứa trẻ thông thường thì đúng.
Nhưng Ma Vô Hối có cổ bản mệnh là tiên cổ lục chuyển, Xuân Thu Thiền. Vì thế hai lần chọn cổ hắn đều nhắm vào đối tượng cần thiết nhất.
Hơn nữa, hắn còn có kinh nghiệm ba trăm năm. Nếu cổ bản mệnh không phải Xuân Thu Thiền mà là Tinh Tiễn thì sau này hắn cũng sẽ đổi chứ không để nguyên. Hắn sẽ chọn con cổ khác ưu tú hơn.
Cho trăm vị gia lão học đường cùng nghĩ cũng tính không được lộ tuyến của hắn.
...
Lúc này, ở một nơi nào đó cách xa Ma gia trang.
Đó là một một khu rừng rậm rạp, đủ loại dã thụ mọc lên xanh um tùm, bên dưới cỏ dại mọc vô số, trên cành lá có chim đậu, khỉ ngồi.
Bỗng một tiếng vang trầm đục phát ra từ sâu trong rừng, từng tiếng kẽo kẹt của thân cây bị đổ truyền khắp khu rừng.
Động tĩnh này kinh động đến những sinh vật khác, khiến chim bay loạn xạ, bầy khỉ hò hét chạy trốn.
Tìm hiểu đến nơi phát ra tiếng ồn, chỉ thấy lúc này có một người đàn ông to lớn đang bị một gốc đại thụ kỳ lạ khổng lồ đánh.
Cành lá của nó lúc thì như roi quật, lúc lại như búa bổ, lúc thì như thương đâm.
Người kia toàn thân có máu xanh chảy ra, phủ lên nước da xám xịt, tóc đen trên đầu mọc lưa thưa tung bay, chất tóc xơ xác. Y chính là Sầu Vũ.
Còn gốc đại thụ kia, nhìn qua thì như một cây đa già nhưng nếu để ý thì nó lại mang hình dáng giống người.
Hai chân nó là mấy ngàn cái rễ bện vào nhau, phần thân to lớn dày phải đến hơn trăm người ôm không hết, nó còn mấy ngàn cái tay, đều từng là cành lá của nó, tán lá trên đầu màu xanh xẫm rộng gấp mấy lần cơ thể.
Đặc biệt chú ý, dưới tán xum xuê là một gương mặt phẫn nộ, không ngừng phát ra tiếng gầm điếc tai.
Nó được gọi là Tứ Diện Ma Dung, tên như vậy vì ngoài gương mặt tức giận nó còn mặt vui, buồn và vô cảm.
"Khốn kh·iếp, sao lại đụng phải Vạn Thụ Vương chứ!" Sầu Vũ vừa né tránh thế công bàng bạc của Tứ Diện Ma Dung vừa thầm mắng trong lòng.
Trong những cổ tài cần có để luyện Thiên Nguyên Bảo Liên, cần một phần Sinh Cơ Thuỷ. Sầu Vũ đi ngang qua hòn đảo này phát hiện một hồ Sinh Cơ Thuỷ liền ghé vào.
Nào ngờ ẩn mình gần bờ hồ lại là một gốc Tứ Diện Ma Dung, mà lại cao tới cấp độ Vạn Thụ Vương, ngang với cổ sư tứ chuyển.
Y là cổ sư tứ chuyển nhưng lại là cương thi tứ chuyển. Khi biến thành cương thi, thọ nguyên kéo dài nhưng đổi lại là mất đi nhân dạng, không khiếu thành tử khiếu không thể phát triển, còn thêm điều nữa chính là không thể tự hồi phục chân nguyên.
Chính vì vậy lực chiến của cổ sư biến thành cương thi thường kém hơn cổ sư vẫn là con người rất nhiều.
"Gốc Vạn Thụ Vương này chắc chắn là nhờ hồ Sinh Cơ Thuỷ kia mà phát triển mạnh mẽ như vậy." Sầu Vũ phán đoán tình hình.
Trong chiến đấu, thu thập thông tin kẻ địch rất quan trọng. Giống như bây giờ, Sầu Vũ đã nhìn ra điểm đột phá trong chiến cục.
Chiến lực của Tứ Diện Ma Dung phụ thuộc vào chất lượng nước mà nó hấp thụ, hơn nữa số lượng cũng quan trọng.
Vì vậy đối phó nó ngoài trực diện đánh thì còn một cách nữa, đó là ngăn lại nguồn cung cấp nước của nó.
"Ta tu Thuỷ đạo, đa phần thủ đoạn đều vô hiệu với rễ của nó. Nhưng ta có thể rút hết nước trong hồ!" Đôi mắt vàng quỷ dị của Sầu Vũ loé lên tinh mang.
Đúng lúc này, ba bốn cái cành cây sắc nhọn như mũi thương lao tới.
Sầu Vũ căn chuẩn thời gian, trước khi bị đục thành mấy lỗ, y đã kịp đánh ra một dòng thuỷ lưu mạnh mẽ làm lực đẩy, thành công né khỏi công kích của Tứ Diện Ma Dung.
Thấy kẻ x·âm p·hạm né tránh thành công, ma thụ không khỏi gầm lên, gương mặt bằng gỗ càng thêm dữ tợn.
Nó bắt đầu phóng nhiều cành cây hơn, đâm loạn xạ, cơn tức giận đã chiếm lấy cái đầu vốn rất thiếu thông minh của nó.
"Hừ, người là vạn vật chi linh. Dù ta thành cương thi, suy nghĩ sơ cứng thì vẫn thông minh hơn một gốc cây như ngươi!" Sầu Vũ cười lạnh, mắng cái cây một câu.
Nó càng điên cuồng thì thế công càng loạn, như vậy thì Sầu Vũ lại càng dễ né hơn, bởi vì thế công chân chính nhắm vào y rất ít.
Rất nhanh y đã sắp tiếp cận được hồ Sinh Cơ Thuỷ, mà gốc Tứ Diện Ma Dung kia vẫn đâm những cành cây của nó loạn xạ vào không trung.
"Thành rồi!" Sầu Vũ mỉm cười, mắt thấy chỉ còn vài bước, y bắt đầu chuẩn bị dở thủ đoạn thu lấy Sinh Cơ Thuỷ.
Bỗng, tiếng vù vù vang lên rồi phập một cái!
Lồng ngực Sầu Vũ bị xuyên thủng, lộ ra cành cây to nhọn hoắt nhuốm đầy máu xanh. Thậm chí còn nhìn thấy được có một phần quả tim b·ị đ·âm xuyên mắc lại như rẻ lau trên đầu mũi thương gỗ.
"Gốc...thứ...ha-" Sầu Vũ cau mày, gằn giọng nói từng chữ.
Y còn chưa kịp nói xong, một đầu nhọn bằng gỗ khác lại đâm qua bụng y, rồi đến bả vai, bắp chân,...thậm chí đục qua cái mồm đang há của y.
Máu xanh của cương thi chảy thành dòng, thịt vụn cùng xương vương vãi dưới đất rồi còn văng về phía trước, may chưa xuống hồ.
Từng nhánh cây sau đó bị rút ra, cơ thể đã biến dạng của Sầu Vũ đổ rạp xuống đất làm cho vũng máu bên dưới bắn tung toé, còn có tiếng xương bị đè gãy vang lên.