Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 4: Khai khiếu đại điển.




Chương 4: Khai khiếu đại điển.

Gia chủ Ma gia từ từ giải thích với chúng thiếu niên Ma gia phương thức khai khiếu. Đó chính là nhảy vào trong Nguyên Đàm kia, lặn được càng sâu thì tư chất càng cao.

Đồng thời ông cũng nói qua về sự tích thành lập Ma gia trang, một số cường giả thế hệ trước. Ví dụ như Tinh Vũ Tướng - Ma Trấn Hải, Bá Lam Thương - Ma Cuồng Chiến,...Đều là cường giả nổi danh xuất thân Ma gia.

Còn có truyện Phệ Thụ Lão Ma muốn chui vào làm loạn Ma gia trang liền bị gia chủ đời thứ tư đánh đuổi. Truyện từ trăm năm trước nhưng vẫn rất có lực hấp dẫn với đám trẻ.

Những sự tích này đám thiếu niên từ bé đến bây giờ đã nghe đến mòn tai, nhưng vào lúc này lại khác. Chúng lúc này thật sự sắp có thể trở thành cổ sư, tương lai cũng sẽ lưu danh sử sách, cũng được hậu nhân tán thưởng như này.

"Được rồi, khai khiếu đại điển bắt đầu. Ma Thiết Đản lên đầu tiên." Ma gia chủ giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị, hô rõng rạc tên của người đầu tiên.

Lúc này từ trong đám thiếu niên đi ra một người có hình thể to lớn hơn những bạn đồng trang lứa khác. Hắn từ bé đã khoẻ mạnh cứng cáp vì thế mới được gọi là "Thiết Đản".

Chàng thiếu niên trẻ tuổi đã chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay từ rất lâu. Nhưng đến khi thực sự đối diện hắn vẫn không giấu được sự hồi hộp, còn có một chút tự tin.

Những bạn bè đồng trang lứa khác xung quanh không khỏi nhìn theo hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, dường như họ tin chắc hắn sẽ được tư chất cao.

Dù sao từ trước đến nay luôn lưu truyền, người có tư chất cao thì khi còn nhỏ thường thể hiện sự ưu dị.

Ma gia chủ cùng mấy vị gia lão cũng đặt sự chú ý lên người Ma Thiết Đản, ánh mắt mang rất nhiều sự chờ mong, cũng có người đang tính toán mời chào tiểu tử này.

Nhưng toàn trường duy nhất có một người nghĩ khác, đó là Ma Vô Hối. Hắn ngoài mặt tỏ ra ngưỡng mộ nhưng trong lòng lại có một ý vị khác.

Chàng thiếu niên bước từng bước đến trước Nguyên Đàm, hắn cúi đầu nhìn phản chiếu của mình trong làn nước, trong đầu xuất hiện rất nhiều tưởng tượng.

Hắn nghĩ đến một ngày trong tương lai kiếm thật nhiều nguyên thạch, lúc đó có thể lo được cho song thân phụ mẫu ở nhà, còn có giúp đỡ gia gia...

Thế rồi sau hai ba hơi thở đứng lặng trước hồ, hắn cúi mình lao vào trong. Tùm một cái mặt nước kịch liệt giao động, ánh sáng của cổ Tiểu Lam Quang khiến bọt nước bắn lên lấp lánh đẹp mắt.

Đám thiếu niên đứng ngoài thì xôn xao đoán già đoán non.

"Ta nghĩ Thiết Đản sẽ là loại Ất!"

"Ngươi đánh giá hắn quá thấp rồi, tuổi trẻ đã có sức lực ngang với người trưởng thành, chắc chắn là loại Giáp."

"Hừ! Cũng chưa chắc, có khi hắn chỉ loại Đinh!"



"Ngươi cũng quá khinh thường hắn rồi?"

Có lời nói Ma Thiết Đản sẽ được thành tựu cao, cũng sẽ có lời hạ thấp hắn xuống. Thế gian rất nhiều người mang tâm lý không cam phục, ngươi dựa vào cái gì mà hơn ta? Đây cũng là biểu biện của tuổi trẻ khí thịnh, không cam bái hạ phong.

Về phần các gia lão, họ chỉ im lặng đứng nhìn. Đều là mấy lão đầu trung niên, sao có thể như trẻ con ồn ồn ào ào. Trong đầu họ lúc này đều đang suy tính nhiều thứ, có người mong Ma Thiết Đản tư chất cao nhưng cũng có người mong là hắn thấp.

Ma gia chủ thân là người đứng ngay cạnh Nguyên Đàm, y chỉ nhẹ nhàng cúi đầu nhìn vào trong lòng hồ, theo dõi nhất cử nhất động của Ma Thiết Đản. Trong lòng lại thầm đếm khoảng cách mà chàng thiếu niên kia đã lặn được.

"Ba mét....bốn mét....năm mét..."

Nhưng rồi cuối cùng y chợt khẽ cau mày, hai mắt nhắm lại thể hiện một sự khó chịu rồi quay đầu đi không nhìn nữa.

Đám thiếu niên mải bàn tán không để ý những điểm này, nhưng những gia lão còn có Ma Vô Hối tất nhiên đã hiểu có chuyện gì.

Chỉ thấy chưa đến bốn hơi thở sau trong lòng hồ phát ra âm thanh ùng ục giống như có cái gì động đậy nhanh trong nước. Sau đó mọi người lập tức thấy được thân hình Ma Thiết Đản giống như cái khăn lau bị ném ra ngoài.

"Khục! Khục! Oẹ!" Hắn nằm úp sấp dưới mặt đất, mồm oẹ ra rất nhiều nước, thần sắc sợ hãi xen chút không tin được.

Đám thiếu niên nhôn nhôn nhao nhao, có người vội chạy lại đỡ hắn.

"Sao thế?"

"Nhanh vậy đã ra rồi?"

Ma Thiết Đản rất nhanh được những thiếu niên khác đỡ dậy, giúp hắn nôn ra nước. Cuối cùng cũng bình thường lại, hắn lúc này ngồi bệt xuống đất vẻ mặt thất thần, trong lòng có thứ gì đó như vỡ nát.

Bỗng, Ma gia chủ lên tiếng:

"Ma Thiết Đản, thành thích năm mét, tư chất Đinh đẳng!"

Lời này giống như sấm nổ bên tai đám thiếu niên, lại như một ngọn cỏ cuối cùng đè c·hết con lạc đà trong lòng Ma Thiết Đản.

"Sao có thể...biểu hiện của hắn..."

"Ài...xem ra ưu dị cũng không có nghĩa tư chất cao."



"Vừa nãy tên nào thối mồm đó?"

Bất giác những thiếu niên đang vây quanh lo lắng cho Ma Thiết Đản cũng từ từ lui lại ra xa, trong mắt không khỏi toát lên sự thất vọng cùng xa lánh, để mặc cho hắn ngồi đó phá vỡ những ảo tưởng của bản thân.

Thực tế thường đáng thất vọng như vậy, vốn được bao nhiêu sự chờ mong nhưng cuối cùng lại thất bại. Những thiếu niên, gia lão khác thất vọng về hắn nhưng hắn mới là người thất vọng nhất về bản thân mình.



Cũng đành mặc kệ hắn, thế giới này cường giả vi tôn, tư chất của hắn thuộc loại thấp nhất, chú định yếu kém, địa vị xã hội khả năng sẽ chỉ cao hơn phàm nhân.

"Lần nữa sống lại cảnh tượng cũng vẫn như vậy..." Ma Vô Hối trong lòng khẽ yên tâm.

Sự kiện này có xảy ra trong dòng thời gian trước, thậm chí giống đến từng chi tiết nhỏ. Ma Vô Hối vốn lo lắng rằng hắn thay đổi lịch sử bằng việc đoạt lấy Tàng Bảo Châu nên sẽ sinh ra hiệu ứng hồ điệp.



Như vậy ưu thế trùng sinh của hắn sợ sẽ không còn bao nhiêu. Nhưng sự thật đôi khi thất vọng thì lại đôi khi khiến người vui lòng.

Hắn không quá thấu hiểu về cách hoạt động của thời gian ở thế giới này. Dù sao thế giới khác thì quy tắc cũng khác, kiến thức từ Trái Đất không áp dụng được nhiều.

Nhưng có một cái có lẽ vẫn đúng đó là thời gian thường rất khó đoán. Việc hắn lấy đi Tàng Bảo Trai và việc Ma Thiết Đản khai khiếu nhìn thì chả liên quan gì đến nhau, nhưng ai dám khẳng định đây? Ái dám nói mình hiểu thấu dòng chảy thời gian.

Một bên khác, Ma gia chủ lại tiếp tục gọi lần lượt những thiếu niên khác tiến lên bắt đầu khai khiếu. Đi qua một canh giờ thì đa phần thiếu niên đã dược trải qua quá trình khai khiếu.

Số lượng lớn đều là thất bại không có tư chất tu hành, chỉ có thể lủi thủi buồn bã đi về chỗ, có người bật khóc nức nở.

Trong số những người thông qua thiếu niên loại Đinh là nhiều nhất, sau đó đến Bính, loại Ất chỉ lác đác vài người, loại Giáp thì lại duy nhất một người.

Thiếu niên loại Giáp kia lúc này đang được rất nhiều bạn đồng trang lứa vây quanh, các gia lão cùng gia chủ cũng nhìn hắn với sự tán thưởng khiến hắn giống như một bước lên mây, ngạo khí trong lòng dâng cao.

Ma Vô Hối cũng lẫn vào đám người này, hắn đã biết trước nhưng vẫn phải diễn trò. Đột nhiên âm thanh Ma gia chủ lại vang lên lần nữa.

"Ma Vô Hối tiến lên khai khiếu!"

Đa phần đám thiếu niên nghe thấy chỉ liếc qua nhìn Ma Vô Hối một chút xong sau đó lại quay về phía vị thiên tài loại Giáp kia.



Ma Vô Hối biết vậy cũng không tỏ thái độ gì, sống ba trăm năm hắn thừa hiểu rõ lòng người. Cầu sinh là bản năng của nhân loại, kẻ yếu sẽ thường muốn đến núp dưới cánh kẻ mạnh.

Hắn rời khỏi đám người, từ từ bước từng bước đến Nguyên Đàm, trên mặt còn đeo lên một chiếc mặt nã "lo sợ rụt rè".

Cuối cùng đứng trước Nguyên Đàm, ánh mắt thâm sâu như hắc uyên khẽ nhìn xuống lòng hồ. Hắn biết rõ phân chia tư chất như thế nào, 4-6 mét là loại Đinh, 7-9 mét là loại Bính, 10-12 mét là loại Ất, 13 mét đổ lên là được coi như thiên tài: loại Giáp.

Ma Vô Hối không có tưởng tượng về tương lai như Ma Thiết Đản.

"Toàn bộ những gì đã diễn ra đến giờ đều đúng như trí nhớ của ta. Liệu bây giờ có thay đổi gì không?" Hắn chỉ suy nghĩ có một giây, sau đó lập tức lao đầu xuống nước.

Tùm!

Dòng nước mát lạnh khiến cơ thể hắn trở nên thoải mái, nhưng rất nhanh Ma Vô Hối cảm thấy một sự áp lực khiến hắn không sao mà lặn xuống được.

"Đến rồi!" Ma Vô Hối khẽ quát trong lòng.

Đột nhiên hắn cảm nhận trong thể nội, nhiều dòng nước nhỏ màu trắng tinh khiết đang tuồn vào qua các lỗ chân lông trên khắp cơ thể. Cuối cùng tụ lại ở phần bụng dưới rốn của hắn. Điều này khiến hăn vô cùng đau nhói nhưng hắn phải cắn răng chịu đựng.

Áp lực khiến Ma Vô Hối không thể lặn xuống biến mất, hắn lập tức cắm đầu lao xuống. Càng đi xuống sâu hắn càng cảm nhận được áp lực lại càng mạnh hơn, nhưng trong thể nội dòng nước màu trắng được tăng lên thì áp lực lại lần nữa giảm xuống.

Hắn mơ hồ cảm nhận. Đó là một không gian tối tăm đen xì, nhưng lúc này có từng dòng nước màu trắng đang đổ về ở giữa.

Sau đó nước màu trắng tích tụ lại giống như bị đổ vào một cái bình. Mực nước ban đầu chỉ mỏng như tờ giấy, sau đó dần dần nâng lên 1 xăng-ti-mét, rồi 2 xăng-tí-mét, rồi lại cứ thế tiếp tục...

Mà chiếu theo mực nước trong cái bình đó tăng lên, bên ngoài Ma Vô Hối cũng lặn xuống sâu hơn.

5 mét

6 mét

7 mét

...10 mét

12 mét

13 mét

Thậm chí vẫn còn chưa dừng lại, hắn cảm nhận áp lực cực mạnh giống như có con heo rừng đang húc vào người hắn đẩy hắn lên, nhưng như vậy hắn lại càng cố lặn sâu hơn.

Cuối cùng đến 15 mét hắn mới bất lực mà thả lỏng, để mặc cho thân thể bị đẩy lui ra ngoài. Mà trong thể nội lúc này có thể cảm nhận được trong không gian tối tăm kia dòng nước trắng đã tụ lại thành hình một quả cầu nước, chỉ còn thiếu 4 xăng-ti-mét ở trên cùng là trọn vẹn một quả cầu.