Chương 30: Ma Vu Quân chiến Ma Thiết Đản (1).
Ma gia trang, học đường.
Từ hôm lựa chọn cổ trùng thứ hai của các học viên đến nay, đã qua thêm mấy ngày nữa.
Hôm nay đám học viên học tiết chiến đấu, cả lũ xếp thành mấy hàng ngồi khoanh chân giữa sân tập.
Gia lão chiến đường đứng trước mặt chúng, hai tay khoanh lại, một mặt nghiêm nghị.
"Chỉ còn nửa tháng nữa là tới đại hội giao lưu với Hà gia.
Đại hội này ngoài mở ra đợt giao thương hàng năm giữa hai nhà, còn là để thể hiện sức mạnh hai bên" Giọng ông ta ồm ồm, vang vọng khắp sân, nói đến đây ông ta xoay người, vận động cổ trong không khiếu, bàn tay xoè ra hướng mặt đất.
Chỉ thấy sau đó mấy tiếng trầm đục vang lên, một sàn đấu bằng đất cát được tạo ra. Sàn đấu hình tròn, cao nửa mét, bán kính chừng năm mét.
Đây là công năng cổ Đấu Đài, chuyên dùng để tạo sàn đấu, hình dáng tuỳ ý cổ sư.
Xong việc ông ta quay lại nói tiếp:
"Nhưng so sức mạnh cũng không phải gia chủ đại nhân hoặc gia lão chúng ta lên đánh.
Mà ý đồ thực chất là xem tiềm lực phát triển sức mạnh hai nhà như nào, cũng chính là xem các ngươi, trụ cột tương lai của Ma gia ta!"
Vừa nói đến đây, đã có một học viên xen vào hỏi:
"Lão sư, chúng học trò phải lên đấu sao ạ?"
Gia lão chiến đường bị cắt lời cũng không giận, y chỉ đáp lại:
"Đích thật là sẽ lên đấu. Giao đấu giữa hậu bối hai nhà sẽ có hai phần, phần đầu là của học viên, phần hai là của những thanh niên nhị chuyển.
Bất kể là phần nào cũng chỉ có tinh anh mới được tham gia..." Nói đến đây ông ta hơi ngưng lại, tay trái nhấc lên, bốn ngón nắm lại, ngón cái hướng sàn đấu.
Cuối cùng khoé miệng nhấc lên nói:
"Mau bắt cặp lên đây đấu cho lão phu! Xem thành quả một tháng rưỡi rèn luyện của các như nào!
Những người có thành tích tốt sẽ được trọn đi đấu ở đại hội!"
Đây là lần thứ hai bắt cặp giao đấu, đám học viên đều rất mong chờ. Một phần là vì phần thường khi chiến thắng trong đại hội khiến chúng phải động tâm.
Một phần khác là vì cái gọi là tuổi trẻ khí thịnh, có chút sức mạnh liền ngứa ngáy không chịu được.
Chúng bị Ma Vu Quân kích thích, vì thế đa phần đã tấn thăng trung giai, công phu quyền cước cũng luyện tập vô cùng cực lực.
Cũng chỉ có mấy học viên chọn cổ bản mệnh là cổ cất trữ đồ đạc hoặc trị liệu, định sẵn làm hậu cần nên không tham gia.
Ma Vô Hối tỏ ý yếu đuối, muốn né tránh nhưng bị gia lão chiến đường từ chối. Dù sao cũng tư chất cao như vậy, đánh một hai trận có sao?
Rất nhanh cặp đấu đầu tiên đã lên sàn.
Người đứng bên trái, thân hình cao ráo, dù bị lớp võ phục màu lam che đậy thì vẫn thấy được cơ thể hắn rắn chắc.
Khuôn mặt thiếu niên này anh tuấn vô cùng, còn hơi toát lên một vẻ ngạo khí thấu thiên. Đặc biệt đáng chú ý là mái tóc của hắn có màu xanh lục, trong làn tóc còn ẩn vài cái lá cây.
Còn ai khác ngoài Ma Vu Quân, ngay trận đầu tiên hắn đã lên sàn.
Đối thủ của hắn vậy mà lại là một người nổi tiếng không kém. Người này rất đô con, đầu đinh cắt gọn, lông mày hắn màu xám tro, đôi mất sáng quắc vô cùng kiên định.
Hắn chính là Ma Thiết Đản, người từng được đồn thổi là thiên tài loại Giáp.
Hai bên vậy mà đối lập đến lạ.
Một người vốn bình thường, chớp mắt thành tâm điểm, thành ngôi sáng được mọi người chú mục
Một người lại vốn ở đỉnh cao, bỗng dưng ngã ngàn trượng, rơi xuống tận đáy.
Nếu là hồi đầu, hẳn sẽ có người chế giễu Ma Thiết Đản, bảo hắn mau thức thời nhận thua mà bước xuống.
Nhưng trải qua một tháng rưỡi, đám học viên đều bị sự nỗ lực kinh người của y thuyết phục.
Hắn khắc khổ tu luyện, trong các bài tập quyền cước, thậm chí còn có vài lần xếp trước Ma Vu Quân.
Khi có mấy trận đấu tự do giữa học viên, Ma Thiết Đản thể hiện ra rằng mình có thể ép được cả loại Ất.
Chính vì hắn mà không ít học viên tư chất kém vốn từ bỏ lại lấy được tinh thần, không chỉ thế mà khắp Ma gia đều có người ngưỡng mộ hắn.
"Thiết Đản, ta kính nể con người ngươi, nhưng tuyệt sẽ không nương tay đâu" Ma Vu Quân rõng rạc nói, mày trùng xuống, lộ ra chiến ý.
"Vu Quân cứ toàn lực ra tay, chúng ta đánh một trận thống khoái!" Ma Thiết Đản không hề yếu kém, hắn bẻ răng rắc từng khớp ngón tay.
Không để hai thiếu niên cùng các học viên khác đợi lâu, gia lão chiến đường quát to một tiếng:
"Chiến!"
Cả Ma Vu Quân và Ma Thiết Đản đều đồng loạt lao tới đối phương, hai bên thét dài, đâu chí mãnh liệt.
Trận đấu này không chỉ vì chính bản thân họ mà còn là mặt mũi của hai gia lão đứng sau, ý nghĩa không tầm thường.
Cả hai đều cùng lúc chạy đến giữa sàn đấu. Ma Vu Quân nhấc lên quyền trái, Ma Thiết Đản lại nhấc lên quyền phải.
Ngay khi hai nắm đấm sắp va vào nhau, Ma Vu Quân bỗng dãn tay, duỗi dài năm ngón. Bụp một cái bắt lấy nắm đấm của Ma Thiết Đản.
"Đọ sức lực ta có lẽ thua, nhưng luận tốc độ, ta thắng!" Ma Vu Quân nhếc lên khoé miệng.
Hắn lấy nhu khắc cương, đây không cần phải nói, chính là một diệu sách.
Chỉ thấy sau đó Ma Vu Quân mượn lực, thuận thế kéo tay khiến cơ thể của Ma Thiết Đản không kịp phòng bị mà nhào tới gần hơn.
Vù vù!
Tiếng quyền lao nhanh trong gió, nắm đấm từ tay phải của Ma Vu Quân đã chuẩn bị tự bao giờ, nó đâm xéo, là một cú móc nhằm vào hàm, thế không thể cản.
Mắt thấy sắp thành, bỗng một bóng đen vụt lên trước mặt nắm đấm của Ma Vu Quân. Bóng đen dừng lại mới phát hiện ra đó là bàn tay to lớn của Ma Thiết Đản.
Từ lúc thấy Ma Vu Quân dùng tay trái đón quyền, hắn đã phát hiện ra không đúng. Đối phương thường ngày thuận tay phải, hơn nữa biết rõ sức lực thua thiệt, không lý nào lại chọn đọ quyền.
Chuyện bất thường tất có yêu, Ma Thiết Đản từ khi giao đấu đã luôn cảnh giác. Hắn thấy đối phương bắt lấy quyền của mình liền quyết đoán tập trung chú ý vào tay còn lại, nhờ đó thành công cản lại chiêu hiểm.
"Hừ!" Thấy kế của mình bị nhìn thấu, Ma Vu Quân không khỏi hừ lạnh.
Hắn thử rút tay của mình lại nhưng đối phương quá khoẻ, gần như không có cách nào. Mà tay trái của hắn thì cũng bị Ma Thiết Đản bắt ngược lại.
Cục diện bây giờ rất không ổn, cả hai tay đều bị khoá chặt, hắn giống như cá trên thớt, đối phương là dao sắc.
Cận chiến với Ma Thiết Đản đúng là thất sách, nhưng bây giờ ngộ ra đã muộn.
Hai người chưa từng có cơ hội chân chính giao đấu, khoảng cách thực lực lẫn nhau chỉ là phán đoán. Kinh nghiệm Ma Vu Quân không nhiều, vì vậy cho rằng có thể kém nhưng không quá xa.
Nào ngờ lực lượng của Ma Thiết Đản vô cùng khủng bố.
"Sao lại mạnh như vậy?!" Ma Vu Quân thầm than trong lòng, hắn không ngừng chống trọi nhưng thuỷ chung vẫn vô dụng.
"Vu Quân có điều không biết, ta đã dùng cổ Hải Sư Lực đó!" Ma Thiết Đản nhe răng cười nói, lại gia tăng lực.
Ma Vu Quân nghe được đáp án liền kinh ngạc, thầm tự trách hôm đó mình nhận cổ xong lại không đi hỏi han. Lần này hắn thua ở chỗ thiếu thông tin.
Âu cũng là do bản tính cao ngạo, nếu không mọi chuyện đã khác.
Khung cảnh bây giờ rất rõ ràng ai chiếm thượng phong, ai rơi xuống hạ phong.
Một bên là Ma Vu Quân bị khoá chặt hai tay, người bị đối phương ép đến cong ra sau.
Bên còn lại là Ma Thiết Đản, cơ thể hắn to lớn, hai tay nắm chặt hai bàn tay của Ma Vu Quân, ấn mạnh tới.
Ma Thiết Đản lại gia tăng lực ấn, Ma Vu Quân cuối cùng chịu không được, một chân phải lui lại sau làm trụ, hai chân hơi khuỵ xuống.
"Ôi mẹ ơi, Ma Thiết Đản này là quái vật à?"
"Ai bảo hắn trời sinh khoẻ mạnh, lại thêm cổ Hải Sư Lực tăng thêm, sợ là khó có ai đọ được với hắn..."
Đám học viên không khỏi kinh ngạc, rõ ràng là loại Đinh nhưng áp được cả loại Giáp. Xem ra tư chất cũng không thể đem ra so sánh thắng thua.
Nhưng vẫn còn người vững lòng đặt niềm tin vào Ma Vu Quân, vì họ biết thủ đoạn của hắn chưa đem ra hết.
Đúng lúc này, đám học viên được thấy hắn tung ra lá bài của mình. Ma Vu Quân lắc đầu, hất mạnh tóc một cái, vài cái lá như phi tiêu phóng ra, lao thẳng đến mặt của Ma Thiết Đản.
"Khốn kiếp!" Ma Thiết Đản chỉ kịp kếu một tiếng trong lòng.
Hắn ở quá gần, kịp phản ứng nhưng không kịp né tránh. Tuy đã buông hai tay Ma Vu Quân, người ngửa vội về đằng sau nhưng phi tiêu lá vẫn kịp cắt vài đường lên mặt Ma Thiết Đản, có cái còn xượt qua tai.
Né được những chố trí mạng, hắn lập tức cố lấy lại thăng bằng, quyết không để người mình bị ngã.
"Mau mau!" Ma Thiết Đản lấy được thăng bằng, vội vàng muốn vồ tới, ý đồ tóm lại Ma Vu Quân.
Nhưng đối phương nào sẽ chịu đứng yên chờ hắn? Ma Vu Quân đã sớm lui lại mấy bước, thở hồng hộc, hơi hơi xoa mu bàn tay của mình.
Ma Thiết Đản thử bước tới liền thấy Ma Vu Quân lùi lại hai bước, hoàn toàn không có ý định lại gần.
Thấy vậy Ma Thiết Đản nghiến răng, trong lòng thầm mắng không ổn.
Ưu thế của hắn chỉ bộc lộ khi cận chiến, đối phương chọn giữ khoảng cách tuyệt đối là đúng bệnh mà bốc thuốc.
Trận đấu bây giờ không còn là đọ sức mạnh mà sẽ chuyển bài, mà đối với thế cục mới, Ma Thiết Đản rất không tự tin.