Chương 31: Ma Vu Quân chiến Ma Thiết Đản (2).
Ma Vu Quân thành công kéo dài khoảng cách, thế trận lập tức đổi chiều.
Một bên không ngừng ngưng tụ mũi tên ánh sao, bắn ra vun v·út. Một bên lại phải liên tục nhào lộn né tránh.
Ma Thiết Đản không phải không có cổ phòng ngự, nhưng thôi động sẽ tiêu hao chân nguyên, mà chân nguyên của hắn chỉ có gần ba thành.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Ma Thiết Đản tuyệt sẽ không thúc dục cổ.
Cổ Hải Sư Lực là trường hợp đặc biệt, cổ này sẽ cải tạo cơ thể cổ sư từ từ. Khi hoàn thành, cổ sư sẽ thu một lực hải sư.
Điểm trừ là cổ này không thể tiếp tục tăng thêm sức mạnh nữa, muốn dùng phải dùng cổ loại khác.
Đồng thời còn một điểm trừ khác.
Cơ thể người vốn chỉ có thể tiếp nhận một lượng sức mạnh giới hạn, vượt quá sẽ bị phản phệ.
Không thiếu cảnh tượng có người dùng cổ Hải Sư Lực, sau đó đánh ra một chiêu, cơ bắp và xương trong tay đều bị đứt gãy.
Muốn tăng giới hạn thì lại phải cần cổ để cải thiện cơ thể, cổ Đồng Bì là một ví dụ.
Về phần Ma Thiết Đản, cơ thể hắn bẩm sinh vô cùng mạnh mẽ, cứng cáp, vì thế có thể gánh vác sức mạnh lớn hơn người thường mà không cần dùng cổ khác để hỗ trợ.
Quay lại trận đấu, Ma Thiết Đản lúc này rất chật vật.
Bất kể là vai, bắp tay, đùi, eo,... đều có những vết cắt. Tất cả đều là tác phẩm của Ma Vu Quân, nếu không dùng cổ Tinh Tiễn thì hắn sẽ chuyển sang vận dụng cổ Diệp Phát.
Ma Thiết Đản trái che phải chắn, khó khăn vô cùng mới né tranh những chỗ hiểm yếu.
Mồ hôi hắn chảy nhễ nhại, võ phục màu xanh bị nhuốm máu lỗ chỗ.
"Không lẽ ta phải dùng cổ?" Ma Thiết Đản chỉ có hai thành tám chân nguyên, vì thế tiêu sài phải cẩn thận.
Những con cổ của hắn đều là tinh phẩm đã lựa chọn phù hợp với hắn, tiêu hao rất ít chân nguyên.
Nhưng trận đấu này vốn ngay từ đầu đã chênh lệch. Đối phương chân nguyên nhiều đến chín thành, tốc độ hồi phục cực cao.
Thêm nữa, người ta là nhất chuyển trung giai còn hắn vẫn sơ giai. Cách biệt tư chất đến lúc này mới lộ ra.
Thật sự, ngay từ đầu cơ hội thắng của hắn đã rất thấp. Nếu như hắn cũng tấn thăng trung giai thì tốt rồi, tiêu hao chân nguyên sẽ ít hơn một nửa, còn có cơ sở đọ sức.
"Mỗi khi ta muốn tiếp cận, hắn sẽ lại dùng cổ Diệp Phát bắn ra rất nhiều phi tiêu lá để cản thế công của ta.
Hừ! Thực sự là đối thủ khó ăn. Đành phải dùng đến nó rồi." Ma Thiết Đản cuối cùng không còn cách nào khác, chân nguyên trong không khiếu bắt đầu rót vào một con cổ.
Đúng lúc này, bên phía Ma Vu Quân lại phát động dị biến.
Chỉ thấy hắn đưa tay nắm vào không trung, một cây cung bằng ánh sao bỗng chốc hiện ra.
Là cổ Tinh Cung!
Hai con mắt Ma Thiết Đản co rụt lại, giờ đến lượt hắn thiếu thông tin. Không chỉ hắn mà toàn bộ học viên, không ai biết Ma Vu Quân sở hữu cổ Tinh Cung.
Ngày hôm đó chọn cổ lần thứ hai, hắn là lựa chọn một con cổ khác.
Nhưng nghĩ lại, có gia gia là gia lão quyền cao chức trọng như Ma Vu Cương thì sở hữu một cổ Tinh Cung nhất chuyển cũng dễ hiểu.
Có cổ Tinh Cung phụ trợ, lực sát thương của Ma Vu Quân lập tức tăng lên, tạo thành uy h·iếp lớn với Ma Thiết Đản.
Khiến hắn cuồng thúc cổ trùng, một khắc sau liền thấy được phần thân hắn biến đổi. Từ thân người bình thường bỗng xuất hiện một cái mai rùa bọc lại.
Mai rùa màu xanh xám, có năm cái lỗ để đầu và tứ chi hắn chui qua. Con cổ này tên Quy Bối, cổ phòng ngự nhất chuyển.
Nếu nói về lưu phái, nó được xếp vào Biến Hoá Đạo. Đây là lưu phái lâu đời, có từ thời Thượng Cổ.
Am hiêu nhất là giúp cổ sư biến hoá cơ thể của mình thành sinh vật khác.
"Ồ?" Ma Vu Quân nhìn thấy biến hoá của đối phương, liền lấy đó làm thú vị, đích thật nhìn rất buồn cười.
Thời gian mai rùa mọc lên thành công, cũng vừa lúc Ma Vu Quân ngưng tụ ra một mũi tên.
Hắn lập tức giương cung, nhắm thẳng Ma Thiết Đản mà bắn.
Mũi tên lao đi nhanh chóng khiến gió rít lên, học viên quan chiến chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh, còn chưa kịp phản ứng.
Cạch một tiếng, mũi tên ánh sao cắm vào phần mai rùa ở trước ngực Ma Thiết Đản.
Tốc độ quá nhanh khiến hắn không khỏi giật mình một cái lui lại. Nhưng không chỉ vậy, sắc mặt chàng thiếu niên biến xấu, trong lòng mắng không ổn.
Mai rùa yếu ớt nhất là ở phần bụng, đây là điểm trừ của cổ Quy Bối, nó dường như chì hợp cho tháo lui.
Nhưng dù vậy, sức sát thương của Tinh Tiễn thường sẽ không xuyên qua được. Ấy vậy mà một tiễn vừa rồi lại trực tiếp xuyên qua, găm nhẹ vào ngực phải Ma Thiết Đản, khiến hắn cảm nhận được huyết dịch rỉ ra.
Chiến quả như vậy là do Tinh Tiễn được thúc dục bởi chân nguyên trung giai, cộng thêm có Tinh Cung gia tăng lực công kích và tốc độ, vì thế hoàn toàn vượt qua sức phòng ngự của cồ Quy Bối dựng lên từ chân nguyên sơ giai.
Vốn tưởng liều mình thúc lên con cổ này sẽ cứu vãn chiến cuộc, không ngờ không có ích gì. Thậm chí còn tệ hơn phần nào, mai rùa rất nặng nên tốc độ của Ma Thiết Đản bị giảm xuống.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thôi sử dụng cổ Quy Bối. Mũi tên của Ma Vu Quân quá nhanh, quá mạnh!
Dù mai rùa có nặng thì cũng không thể phủ nhận nó vừa ngăn được một phần không nhỏ sát thương. Nếu không, tiễn ban nãy đã găm sâu hơn rồi.
"Đành vậy!" Ma Thiết Đản căn chặt răng, quyêt định lao thẳng tới phía đối phương
Thấy vậy Ma Vu Quân cười lớn, khen một câu:
"Đến hay lắm!"
Nói rồi hắn vừa bắn ra mũi tên vừa bật lùi về sau.
Ma Thiết Đản ương ương ngạnh nganh lao tới, bất chấp có mấy mũi tên găm vào người, có cái không trúng mai rùa mà lại găm vào phần không được bảo vệ khiến hắn rên lên đau đớn.
Nhưng bây giờ đã thế không thể chuyển. Chạy vòng quanh né tránh không phải cách, còn không bằng trực tiếp nhận thua.
Khoé miệng Ma Thiết Đản bắt đầu rỉ máu, ngực và bụng bị cắm rất nhiều mũi tên ánh sao, có cái tan biến thành bụi sao lấp lánh, để lộ ra lỗ hổng, máu từ đó chảy ra.
Nhưng cuối cùng hắn đã làm được, Ma Vu Quân đã bị dồn đến sát mép sàn đấu, đã không thể kéo được khoảng cách.
Đối mắt Ma Thiết Đàn loé lên tinh mang, hắn nắm chặt quyền tay phải, chuẩn bị tung một kích toàn lực.
Đám học viên bến dưới không khỏi nhao nhao lên, không nhẽ kẻ có tư chất loại Đinh lại thắng được cả loại Giáp?!
Vào giây phút bao người chờ mong đó, nắm đấm của Ma Thiết Đản chỉ cách khuôn mặt anh tuấn của Ma Vu Quân vài xăng-ti-mét.
Những bỗng thanh âm của gia lão chiến đường vang lên, y cưỡng ép dừng lại trận đấu.
Nhưng thực chất, trước khi y lên tiếng, Ma Thiết Đản đã tự ý thức được mà dừng lại.
Lúc này, nhìn ra mới biết thì ra có một mũi tên đã giương hết đà, đầu mũi tên cach cổ họng Ma Thiết Đản chỉ có thể tính bằng mi-li-mét.
Ánh mắt Ma Thiết Đản trừng trừng nhìn Ma Vu Quân, bộc lộ ra sự bất cam. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt sắc bén cùng tự tin của đối phương, hắn chỉ đành thở dài rồi lui lại, trực tiếp ngồi xuống đất xếp bằng.
Hắn dựa vào ánh mắt đó mà biết được, vừa rồi không phải Ma Vu Quân may mắn mà hắn vốn đã lên kế hoạch cho giây phút đó.
"Ma Vu Quân thắng!" Gia lão học đường rõng rạc nói.
Lời này vừa buông, đám học viên liền nhao nhao lên cổ vũ Ma Vu Quân, còn có an ủi Ma Thiết Đản, tuyệt nhiên không ai chê cười hắn.
Ai giám chê cười? Có làm được như hắn không mà chê cười? Một vài thiếu niên loại Ất còn sợ rằng mình sẽ không trụ được đến mức đó trước Ma Vu Quân.
"Làm đến bước này xem như tạm được, đấy là xét ở tuổi tác và kinh nghiệm của hắn.
Bằng không, nếu ta là hắn thì ngay lúc tiếp xúc khoảng cách gần đã dùng điểm mạnh lớn nhất là man lực của mình để đấm Ma Vu Quân thành đầu heo, kết thúc trận đấu trong vài hơi thở.
Ma Thiết Thạch lại chỉ lấy sức đè đối phương, phí phạm chiến cơ." Ma Vô Hối ngồi xem cả trận đấu, rút ra đánh giá như vậy.
Sau trận đấu này, lần lượt các cặp luân phiên nhau lên sàn. Có trận đặc sắc, có trận thì nhàm chán, có trận thì như diễn hài mang lại tiếng cười cho các học viên.
Đỉnh điểm là phải nói trận giao đấu giữa Ma Vô Hối và Ma Lộ Khiết.
Ma Lộ Khiết dùng cổ Tinh Tiễn rất tài tình, nàng có thể đến mức nước chảy mây trôi, gần như không bắn trượt bao giờ. Không hổ là con gái Ma gia chủ, được nuôi dạy rất tốt.
Không chỉ thế, nàng còn phối hợp với cổ Tam Bộ, liên tục di chuyển vòng quanh sân đấu, thay đổi góc bắn.
Kỹ thuật của nàng khiến không ít nam thiếu niên phải ngại ngùng cúi đầu, cảm giác không bằng người.
Nhưng đối thủ của nàng lại hết nói nổi, ngưng tụ mũi tên nào liền hỏng mũi tên đó, hoạ may được một vài lần thì lại bắn trượt.
Cả một trận đấu, Ma Vô Hối ngoài bắn trượt và ngưng tụ thất bại thì còn khóc không ngừng. Đó là do hắn phải liên tục dùng cổ Lệ Thuỷ Hồi Xuân để hồi phục từ các v·ết t·hương.
Cậy mình có nhiều chân nguyên, hắn như biến thành xác rùa đen, khiến Ma Lộ Khiết bắn tên đến phát ức. Cuối cùng gia lão chiến đường phải cưỡng ép kết thúc, Ma Lộ Khiết thắng.
...
"Ma gia cũng không tệ, nhân tài không thiếu. Ma Thiết Đản dù tư chất kém nhưng đi theo lộ tuyến rất phù hợp với việc thiếu thốn chân nguyên.
Ma Lộ Khiết cũng được, kỹ thuật rất cao, dùng cổ Tam Bộ di chuyển liên tục mà không loạn.
Bất quá, đem ra thế giới rộng lớn ngoài kia thì đám "nhân tài" này lại tầm thường." Ma Vô Hối vừa đi vừa đánh giá thế hệ trẻ Ma gia.
Nếu để thực sự giao đấu, Ma Vô Hối chỉ dùng hai con cổ Tinh Tiễn và Tinh Niệm cũng thắng được bất cứ học viên nào.
Nhưng như vậy để làm gì? Buổi giao đấu ngày hôm nay hắn thành công khắc sấu thêm một tầng nữa vào lòng mọi người, rằng hắn kém cỏi và nhát gan.
So với việc đó thì hào quang nhất thời trong chiến thắng lại thua xa.
Đúng lúc này, bỗng một người từ trong con hẻm trước mặt bước ra chặn lại Ma Vô Hối.