Chương 32: Lại lợi dụ, Thôn Nguyên Thiềm.
Người này mặc võ phục cổ sư, thắt lưng đeo đai, trên đai có miếng sắt khắc chữ "Nhị". Khuôn mặt người này rất quen mắt, Ma Vô Hối nhìn lướt qua liền nhận ra.
"A là huynh, lâu ngày không gặp!" Hắn mỉm cười, cười rất tươi.
Nhưng vị cổ sư kia thì lại không được như vậy, thậm chí có chút cảm giác muốn tóm lấy đối phương mà mắng một trận. Y chính là người được gia lão Ma Thiết Thạch sai đi mời Ma Vô Hối đến nhà chơi.
Kết quả thì sao? Đối phương từ chối khéo, sau đó cũng chẳng đến, gia lão Ma Thiết Thạch hạ mình đến mời cũng vẫn không.
Y có chút ghen ghét với thiếu niên này, ngươi tốt số như vậy mà không biết hưởng?
Nhưng trong lòng có hậm hực, ngoài mặt y vẫn phải gượng cười chào Ma Vô Hối:
"Là tại hạ, lại gặp Vô Hối công tử rồi, công tử khỏe chứ?"
"Haha, khỏe! rất khỏe!" Nói rồi hắn không ngại ngùng mà tiến tới, lập tức khoác vai kéo đối phương cùng đi.
Nhưng nào được chứ? Vị cổ sư này phải tốn bao nhiêu thời gian chờ đợi, mãi mới có được một khắc vắng vẻ, không có nhiều người xung quanh.
"Ấy ấy Vô Hối công tử, vậy không được rồi. Công tử không ngại đi cùng ta vào đây chút." Vị cổ sư này vội níu lại, muốn dắt Ma Vô Hối vào con hẻm, biểu hiện rất vội vàng.
Nếu kéo dài thêm thời gian, sợ là sẽ càng nhiều người đến, việc y xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng bị lộ hơn.
"Ài, huynh có chỗ không biết, ta sợ bóng tối a!" Ma Vô Hối nói dối mà không ngượng, một mặt làm ra vẻ e ngại, mắt chớp chớp, còn hơi ngiêng đầu nhòm vào con hẻm tối tăm.
"Chúng ta cứ đường hoàng đi ngoài này, có sao đâu chứ!" Hắn tiếp tục nói, muốn dùng sức kéo vị cổ sư kia đi.
Nhưng đối phương rất không đồng tình, một mực muốn cùng hắn làm chuyện mờ ám trong con hẻm.
Ma Vô Hối giả bộ nghiêng đầu nghiêng cổ suy nghĩ, thực ra mắt lại liếc nhìn xung quanh. Phát hiện thấy người đi đường vẫn vắng vẻ như cũ, trong lòng hắn hơi thở dài rồi quyết định cùng vị cổ sư kia đi vào con hẻm.
Hắn làm sao không biết đối phương lại sắp mời chào?
Từ vụ của Ma Tân Nhiểu, liên tiếp xuất hiện hai ba lần hắn vô cớ bị cổ sư nhị chuyển gây sự, đều bị hắn uyển chuyển hóa giải.
Tiếc là không thu được con cổ nào giống như Thủy Lãng, dù sao không phải ai cũng chơi được bài bẩn của Ma Tân Nhiểu.
Thấy rượu phạt không có tác dụng, Ma Thiết Thạch đã gấp càng thêm gấp, quyết định lại quay lại với lợi dụ. Dù sao trong ấn tượng của y thì hắn rất tham lam.
Nhưng y không muốn có phong thanh lộ ra ngoài. Thân là một người đã có hậu bối loại Giáp như Ma Thiết Thủ, lại không để ý mặt mũi mà mời chào một hậu bối khác.
Chuyện như vậy không hợp thói thường, mà bất thường thì tất có yêu. Y lo sợ người hữu tâm sẽ đoán được chân tướng.
Y không ra tay vào buổi đêm như trước vì trong đội ngũ cổ sư tuần tra đêm có tai mắt của gia lão khác, nếu y sai người tiếp cận chắc chắn sẽ bị lộ.
Vì thế buổi sáng ít cổ sư tuần tra hơn mới là lý tưởng nhất. Y đã quyết định để cho vị cổ sư kia theo dõi đợi thời cơ, khi thấy xung quanh vắng vẻ lập tức ra tay.
Ma Vô Hối nhìn ra điểm này nên mới cố ý câu giờ, cố tình để nhiều người nhìn thấy hơn.
Người có hại sẽ là Ma Thiết Thạch, y tự đi mà chịu. Còn hắn? Nuốt miếng lợi rồi phủi đít bỏ đi thôi.
Hắn hoàn toàn không có cái gọi là chướng ngại tâm lý, thế giới này đều dùng lợi ích mà nói chuyện, việc đầu nhập vào Ma Thiết Thạch hiển nhiên lợi nhiều nhưng hại còn nhiều hơn.
Trong con hẻm, khi đã đi vào khá xâu, vị cô sư kia cuối cùng cũng dừng lại.
Dưới chân y là ba cái hộp gỗ xếp cạnh nhau, đây hiển nhiên là lợi dụ mà Ma Thiết Thạch chuẩn bị.
Chính vì làm việc như vậy nên y mới để vị cổ sư này làm, trong đám thuộc hạ thì hắn là trung thành nhất.
"Để công tử đi một đoạn mỏi chân rồi. Hì hì, công tử không ngại xem chút đền bù này?" Nói rồi hắn lui qua một bên, để cho Ma Vô Hối tiện lợi tiếp cận mấy thùng gỗ.
Nói cũng thật hay, đền bù mỏi chân mà chuẩn bị nhiều đến mức này. Đồn ra ngoài sợ là ai cũng muốn đi lại nhiều một chút, sau đó tìm Ma Thiết Thạch đòi đền bù.
Ma Vô Hối cũng không khách sáo, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra.
Hắn không sợ đối phương nhân cơ hội ra tay hạ độc thủ, hắn biết đối phương cần hắn.
Không chỉ thế, còn cần hắn toàn tâm toàn ý đầu nhập. Vì thế sẽ tuyệt không chơi bài b·ắt c·óc đe doạ.
Mà Ma Vô Hối chắc chắn như vậy về giá trị của mình, cũng là vì hắn đã tính ra cháu trai Ma Thiết Thủ của Ma Thiết Thạch có vấn đề.
Vấn đề này là gì không rõ ràng nhưng tuyệt đối nặng, nặng đến mức cần một hậu bối ưu tú khác thay thế.
Chưa cần nói đến hắn từng là cổ tiên Trí đạo, dựa vào tâm cơ vốn có là đủ suy ra. Dù sao Ma Thiết Thạch lộ đến mức đấy, người khác liếc qua cũng đoán được một hai.
"Để xem, vì mời chào ta, lão già này bỏ ra bao nhiêu?" Ma Vô Hối không nhanh không chậm, sờ sờ vào một cái hòm, ngắm nghía nó.
Sự bình tĩnh này khiến vị cổ sư kia đang nôn nóng không khỏi gấp lên. Ngộ nhỡ đang giữa chừng có người đi qua hẻm, tò mò ngó vào thì sao?
"Ài! Sao có thể để Vô Hối công tử nhọc sức, để tại hạ!" Hắn cuống quít ngồi xuống, nhanh chóng mở một hòm ra.
Rõ ràng là cổ sư nhị chuyển, muốn đánh cho Ma Vô Hối một trận khẳng định dễ dàng. Nhưng y lại phải luồn cúi, thể hiện giống như nô tài.
Hòm đầu tiên mở ra, bên trong đầy ắp nguyên thạch, khoảng chừng hai trăm viên. Vị cổ sư này lại nhanh chóng mở hòm thứ hai, cũng là nguyên thạch.
"Công tử xem, chỗ này có đến bốn trăm viên nguyên thạch đó!" Y cười gượng nói, mắt không khỏi liếc nhìn đống nguyên thạch mà thèm.
Thu nhập hàng tháng của y không cố định, căng nhất là được tám chục viên, mà lần đó là được gia lão Ma Thiết Thạch thưởng thêm, muốn lần hai khẳng định không dễ.
Tiểu tử này thì hay rồi, ngồi không cũng có bốn trăm viên, chưa kể hai trăm viên lần trước nữa. Y phải làm quần quật mấy tháng mới bằng, thật là tức c·hết người.
Nếu để y biết trong tay Ma Vô Hối có ít cũng hơn hai ngàn khối thì sẽ sinh ra biểu cảm gì?
"Khoan đã, huynh muốn ta mang chỗ đồ này về kiểu gì a? Ta không được khoẻ lắm..." Ma Vô Hối vừa nói vừa bóp bóp bắp tay mình, có thể thấy được nó nhỏ nhắn như nào.
Vị cổ sư kia nghe vậy cũng không lấy làm lạ, gia lão Ma Thiết Thạch muốn bí mật, hiển nhiên có chuẩn bị.
"Công tử đừng lo, công tử xem đây là gì?" Nói rồi y móc từ trong ngực áo ra một con cổ.
Cổ này là một con cóc, cùng lắm chỉ bằng nửa bàn tay, da lưng nó không sần sùi mà nhìn rất mịn màng. Nó im lặng ngồi trong lòng bàn tay vị cổ sư kia, hai mắt nhắm nghiền,
"A, cổ này thật đáng yêu!" Ma Vô Hối kêu lên, không khỏi tiến lại chăm chú nhìn.
Nhưng hắn lại ngẩng lên một mặt ngốc nghếch hỏi:
"Là cổ gì vậy?"
Vị cổ sư kia không kìm được mà nhướn mày một cái. Ngươi thực sự không biết?
"Để tại hạ nói cho công tử nghe, cổ này tên gọi Thôn Nguyên Thiềm. Ý nghĩa trong mặt chữ, công năng của nó là tích trữ nguyên thạch.
Tối đa lên đến ba ngàn khối!" Vẫn là phải giới thiệu qua một lần. Đây rõ ràng là cổ cất trữ nguyên thạch khá thông dụng, tiểu tử này hằng ngày chẳng chịu học hành gì cả.
"Ồ ra vậy! Tiểu khả ái thật giỏi nha!" Ma Vô Hối ngoài mặt kinh ngạc nhưng trong lòng thì bình yên không gợn sóng.
Hắn tất nhiên biết con cổ này tên gì, công dụng ra sao. Vừa nãy chỉ là diễn cho tròn vai thôi.
"Uổng cho ta còn ôm hy vọng sẽ là một con cố trữ đồ đa dạng mà không bị giới hạn ở nguyên thạch"
Hắn đã có cổ Tinh Bối Tàng Nguyên, trữ lượng còn cao hơn Thôn Nguyên Thiềm. Nhưng chuyện trên đời sao có thể luôn đúng ý hắn?
Vào lúc hắn đang suy nghĩ xem có cổ phương nào tận dụng tốt Thôn Nguyên Thiềm không, vị cổ sư kia đã có hành động.
Y thôi động chân nguyên truyền vào Thôn Nguyên Thiềm.
Chợt, con cóc trắng mở ra hai cái mắt đáng yêu, nó há miệng, lưỡi chớp mắt dài ra như sợi dây.
Lươi con cóc uốn một vòng thu lấy một đám nguyên thạch, sau đó nuốt vào bụng. Lặp lại như thế mấy lần đã nuốt hết nguyên thạch, bụng nó căng lên một chút.
Nếu có cổ cất trữ nguyên thạch, tại sao không cho vào cổ ngay từ đầu? Đây là chiêu dùng núi tiền để đánh vào tâm lý.
Nhìn thấy một cái thẻ ATM sẽ kích thích hơn hay một núi toàn những xấp tiền năm trăm ngàn? Chúng hiển nhiên là giá trị như nhau, nhưng đả kích bằng thị giác sẽ chênh lệch.
"Công tử cầm lấy, con cổ này tặng công tử luôn" nói rồi y đưa hai tay dâng lên cổ Thôn Nguyên Thiềm cho Ma Vô Hối.
Hắn cũng không lề mề mả bắt lấy bỏ luôn vào ngực áo.
"Công tử xem tiếp." Vị cổ sư kia nói, nhanh nhẹn mở ra hộp gỗ tiếp theo.