Chương 33: Nhận nuôi, Ma Thiết Thạch suy luận.
Hộp gỗ mở ra, bên trọng vậy mà lại là một tờ giấy.
Nhìn lướt qua tờ giấy này Ma Vô Hối lập tức hiểu Ma Thiết Thạch nghĩ gì trong đầu.
"Nhận ta làm con nuôi à..."
Tờ giấy này không tầm thường, nó chính là giấy nhận nuôi, chỉ còn thiếu chữ ký của Ma Vô Hối và con dấu của Ma gia chủ.
Nhưng đáng tiếc, nếu y làm với Ma Vô Hối trong dòng thời gian trước, quả thật đã hiệu quả.
"Thú vị, dòng thời gian này việc nhận nuôi ta lại chuyển sang cho Ma Thiết Thạch."
Hắn im lặng chưa nói, khuôn mặt tươi cười hằng ngày bây giờ lại có một vẻ trầm ngâm, kinh hỉ trên mặt vài giây trước vì Thôn Nguyên Thiềm đã tan biến không còn.
Vị cổ sư kia cũng không dục hay quấy rầy gì, y vội thì vội chứ cũng không vì thế mà thành kẻ máu lạnh. Quyết định ở một bên để Ma Vô Hối suy nghĩ.
Một lúc sau, bỗng thấy ánh mắt thất thần của Ma Vô Hối hơi dưng dưng, một giọt lệ nhẹ nhàng lăn ra khỏi khoé mắt, sau đó kéo dài đến qua má của hắn.
Như b·ị đ·ánh thức khỏi cơn mê, hắn giật mình một cái, vội lau đi nước mắt trên má và khoé mắt, còn chưa kịp nói gì thì vị cổ sư kia đã nhanh mồm:
"Công tử, Thiết Thạch đại nhân hận năm đó không thể cứu được hai vị lệnh đường, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chính vì vậy, đại nhân quyết định bù đắp cho công tử..." Y nói một tràng, không để cho Ma Vô Hối nói, khuôn mặt thể hiện sự thương xót.
Chỉ thấy đối phương lại tiếp tục im lặng, ánh mắt hơi rủ xuống.
"Thật là một đứa trẻ đáng thương, ta còn đi ghen ghét với y?
Tư chất loại Giáp thì sao? Nhiều nguyên thạch thì sao?
Nếu có những thứ này mà mất đi phụ mẫu, ta cũng không nguyện." Trong lòng vị cổ sư bỗng dâng lên cảm xúc tự trách, còn có đồng cảm.
Nhưng lúc này y lại thấy Ma Vô Hối chầm chậm đứng dậy, một chút cũng không động vào tờ giấy kia.
Hắn một mặt trầm ngâm, ôm quyền hướng y nói:
"Xin huynh chuyển lại lời tới gia lão đại nhân, ý tốt của ngài ta đã nhận.
Nhưng thứ cho ta không thể ký giấy này." Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Vị cổ sư kia kinh ngạc, y vội vàng đứng dậy.
"Công tử, thật sự không nghĩ lại?" Y hỏi, một mặt không hiểu.
Chỉ thấy Ma Vô Hối quay người cũng không quay, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó nói:
"Cả đời này ta chỉ gọi Ma Cương Kiên là cha, chỉ gọi Ma Ngọc Trì là mẹ." Buông xuống một câu này, hắn một đường bước đi thật nhanh rời khỏi con hẻm.
Một mình vị cổ sư kia không tin được mà đứng đực ra. Trong lòng y nhận định, nếu y là Ma Vô Hối, chắc chắn sẽ đồng ý, hạnh phúc mà đồng ý.
Nhưng nghĩ lại, lời hắn nói có chút động lòng người...
Bước ra khỏi con hẻm, khuôn mạt hắn như cũ trầm ngâm, lẳng lặng bước ở trên đường. Con đường vẫn như cũ vắng vẻ, mặt trời ban trưa chiếu l·ên đ·ỉnh đầu hắn.
Hắn giống như không cảm nhận được cái nắng nóng thiêu đốt da đầu mình, tâm trí lúc này chìm đắm vào trong những suy tư trong lòng.
Cả một ngày hôm đó hắn ngồi bên bàn cạnh cửa sổ phòng mình, ánh mắt thất thần nhìn ra bên ngoài, thẳng đến khi trời tối vẫn chưa có động tĩnh gì, ăn cũng không ăn.
Trên thực tế hắn cũng không nói dối vị cổ sư kia, đó là lời thật lòng, từ khi trùng sinh đến giờ, đó là lời trân thật nhất hắn từng nói.
Ở Trái Đất hắn là trẻ mồ côi, xuyên không đến đây khiến hắn lần đầu trải nghiệm tình yêu thương gia đình là cái gì, nó đã khiến hắn hạnh phúc đến nhường nào.
Vì vậy mới có những ngày hắn vui chơi vô lo vô nghĩ, gặp chuyện liền chạy về khoe với cha mẹ, hắn muốn làm một đứa trẻ bình thường, bù đắp lại những gì hắn không có ở kiếp trước.
Nhưng ông trời bất nhân, tước đi gia đình của hắn, tước đi mái ấm duy nhất mà hắn có, tước đi thứ hắn quý trọng nhất...đây là đả kích lớn, khiến hắn khi đó rơi vào hố đen đau khổ.
Sau đó hắn cũng rơi vào một giai đoạn trầm luân, cả ngày như cái xác biết đi. Thẳng đến ba năm sau hắn mới hồi phục làm một đứa trẻ như trước, nhưng có bớt một phần hồn nhiên.
Ài, con người không phải cây cỏ, không phải cứ nói không có tình cảm liền không có tình cảm. Ma Vô Hối hắn có chí lớn và sẽ bất chấp theo đuổi, nghĩa là hắn có tình chứ không phải hắn vô tình.
Dòng thời gian trước trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu mồ hôi, máu và nước mắt đổ xuống đã mài giũa hắn, giúp hắn cứng cỏi hơn. Vì thế hắn chỉ là không để tình cảm chi phối bản thân mà thôi.
"Hồn xuyên cổ giới, ngoại thiên ma.
Nghịch chuyển càn khôn trái ý trời.
Giấc mộng nhân sinh tam bách tuế
Xuân Thu bạo thể, mệnh quy lai.
Nhân trung hữu chí, kiên trì chí
Vĩnh thế truy cầu chí thượng ngôi.
Bất chấp gian truân tâm bất hối
Vô kinh hữu hiểm, tựu vô nhai." Ma Vô Hối lẩm bẩm bên miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời sao lấp lánh trên trời.
Sau một lúc, hắn lấy ra vò rượu Sa Huyết, ngửa cổ làm một hơi hết sạch.
...
"Hắn nói như vậy?" Ma Thiết Thạch hỏi.
Lần này y không lấy ót nhìn người mà quay lại nhìn chằm chằm vào vị cổ sư đang quỳ một chân.
"Thuộc hạ tuyệt không nói dối!" Vị cổ sư kia rõng rạc đáp nhưng trong lòng căng lên, y đã thuật lại toàn bộ việc diễn ra trưa nay, một chút cũng không dám giấu.
Cuối cùng nhận lại một cái xua tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi tháp canh, thái độ của gia lão Ma Thiết Thạch không tốt khiến vị cổ sư này sợ là sẽ bị giận cá chém thớt.
Nhưng trái lại với suy đoán đó, Ma Thiết Thạch lại trầm ngâm. Y đứng yên bất động, mặt lộ vẻ suy tư, lông mày hơi cau lại, ánh mắt loạn đảo, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Ma Vô Hối sao lại từ chối?
Điểm này có chút mâu thuẫn, rất không hợp lý.
Hắn mất đi phụ mẫu năm bao nhiêu tuổi? Mới mười mà thôi, đó là năm năm trước.
Đó vẫn là giai đoạn cần tình yêu thương của gia đình, nhưng hắn lại bị tước mất, năm năm trời thiếu thốn.
Ma Trung nuôi hắn nhưng mối quan hệ hai bên rất nông, làm gì có chút tình thương nào ở đây? Ma Trung làm thuần tuý là vì gia tộc yêu cầu.
Ma Vô Hối con người này đơn giản đến mức người ta cảm tưởng hắn như tờ giấy, liếc qua liền đọc được hết. Có thể thấy được hắn mềm yếu, người như vậy, tuổi như vậy, vốn là nên nắm lấy cơ hội này.
Ma Thiết Thạch cảm thấy cơ hội của mình rất cao, đây là nguyên do y dám tiếp tục mời chào Ma Vô Hối, cảm thấy đến khi chuyện bị lộ thì hắn đã là người của y.
Nhưng biểu hiện của hắn hôm nay có chút không hợp với thiết lập nhân vật từ trước đến giờ, nhất là câu cuối đó, một câu có cốt khí như vậy sẽ không phát ra từ miệng một người như hắn.
Bỗng, một suy nghĩ lớn mật vụt qua não hải y.
"Chẳng lẽ nói...nó diễn trò?"
Ngẫm lại, từ lần đầu y mời tới nhà chơi, hắn đã nói sẽ suy nghĩ, lại đề nghị thêm đổi đồ uống. Đối với y, đây giống như lập lờ nước đôi vậy, nửa có nửa không. Cho y cảm giác vẫn còn cơ hội.
Kế đến y trực tiếp mời chào, hắn không nói ra đáp án mà im lặng bao lâu, giống như từ chối. Nhưng lại mang cả cổ Thiết Bích y tặng và cổ Đồng Bì do Ma gia chủ tặng ra khoe.
Cái này nhìn thì giống hành động vô nghĩa, thuần tuý khoe khoang. Nhưng thân là người trong chuyện, y cảm thấy như nào?
Chính là hắn vẫn để lời mời chào của cả y và Ma gia chủ trong lòng nhưng phân vân chưa chọn. Vì thế mà y mới cho hắn "rượu phạt" ép hắn phải chọn chứ cũng không tức giận mà từ bỏ.
Còn đến bây giờ thì sao?
Hắn từ chối ký giấy làm con nuôi nhưng vẫn nói "đã nhận ý tốt".
Cái này là hắn không muốn làm hại đến hoà khí, không nhận cha nhưng lợi có thể nhận, tức là có thể tiếp tục mời chào.
Bất kể là lần từ chối nào, Ma Vô Hối đều khéo léo để lại đường lui, đảm bảo có thể tiếp tục được lợi.
Cái này có chút không phù hợp đi.
"Là nó cố tình hay vô tình?" Điều này quanh quẩn trong đầu Ma Thiết Thạch nãy giờ.
Trước đây y không nhận ra vì y rất gấp, bí mật cháu trai giảm tư chất lúc nào cũng có thể lộ ra ngoài.
Vì thế y đặt hết tâm tư vào chiêu mộ Ma Vô Hôi.
Y đã phải lo lắng đã ai mời chào thành công hắn chưa?
Sau đó là làm thế nào để thu nạp thành công, đối phương tâm phục khẩu phục?
Rồi lại mong ngóng từng ngày hồi đáp, tù chối hay đồng ý?
Cứ như vậy, tư duy của y bị đi theo một quán tính, không nhận ra điểm bất thường.
Cũng vì một khía cạnh khác, đó là vì nhận định Ma Vô Hối "đơn thuần, còn hơi ngốc". Nhưng giờ thì y tự hỏi có thậy vậy không?
Suy nghĩ tất cả đều là vở kịch của Ma Vô Hối khiến trán y đổ mồ hôi lạnh. Nhưng rất nhanh y lắc đầu, điều này là không thể nào, thậm chí còn không có chứng cứ.
"Ta hồ đồ rồi, nó mới bao nhiêu tuổi cơ chứ? Làm sao qua được mặt của biết bao nhiêu người.
Ài, thiếu chút nữa thì thành thông minh quá bị thông minh hại, ngươi ta chưa làm gì mình đã nghi thần nghi quỷ..." Ma Thiết Thạch thở dài.
"Nhưng...ngộ nhỡ..." Y vẫn cảm thấy không thể cứ thế loại bỏ nghi ngờ này ra khỏi đầu.
Y không biết rằng mình vừa đánh bậy đánh bạ ra được chân tướng sự việc.
Mà một bên khác, Ma Vô Hối ung dung kiểm kê nguyên thạch, cổ trùng.
Bất giác cổ trùng từ chín con đã đột phá mười hai con, hắn lại phải chuẩn bị thức ăn cho cổ Thuỷ Lãng, Lệ Thuỷ Hồi Xuân và mới nhất là Thôn Nguyên Thiềm.