Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 34: Khó khăn nuôi cổ, Hà gia chủ.




Chương 34: Khó khăn nuôi cổ, Hà gia chủ.

Ma Vô Hối có thể không lo nuôi dưỡng cổ vì đa phần những con cổ hắn sở hữu có như cầu thức ăn rất dễ dàng.

Nhưng đời người không phải lúc nào cũng thuận lợi, giống như bây giờ hắn gặp khó khi muốn nuôi cổ Thuỷ Lãng.

"Đau đầu rồi đây, cổ Thuỷ Lãng nhị chuyển ăn một loại cá có tên là Phi Nguyệt Lý thường sinh sống cách xa đảo.

Mỗi lần Ma gia đánh bắt loài cá này đều phải phái một đội lớn, có gia lão dẫn đội."

Dã thú hoặc dã thực ở thế giới này không giống Trái Đất, chúng còn có phân chia cấp bậc mạnh yếu.

Một nhóm dã thú, dã thực nếu có trên một trăm cá thể sẽ sinh ra một cá thể thủ lĩnh, chúng mạnh mẽ hơn dã thú dã thực bình thường một đoạn dài.

Cái gọi là Bách Thú Vương hoặc Bách Thụ Vương là danh hiệu để gọi những cá thể như vậy, sức chiến đấu của chúng ngang với cổ sư nhị chuyển.

Tất nhiên sẽ có ngoại lệ, giống như cá Phi Nguyệt Lý, bản thân là dị thú nên bẩm sinh đã được coi là Bách Thú Vương. Trên thực tế, đàn lớn nhất mà Ma gia từng đánh bắt là xấp xỉ năm mươi con, đều là Bách Thú Vương, lần đó phải mấy vị gia lão dẫn đội.

Một ví dụ khác chính là Tứ Diện Ma Dung mà Sầu Vũ từng gặp. Nó không phải cây thường mà là dị thụ, dễ thấy quanh đó không có nhiều cá thể khác cùng loài mà chỉ độc có hai gốc. Một gốc càng là Vạn Thụ Vương ngang hàng cổ sư tứ chuyển.

Trên Bách Vương chính là Thiên Vương ngang với tam chuyển, sau đó là Vạn Vương, cuối cùng đứng ở đỉnh của nhân gian chính là Hoàng, thực lực ngang cổ sư ngũ chuyển.

"Ta thân là học viên, tất nhiên không thể tham gia đội đánh bắt.

Chờ mua? Tạm không nói chưa đến mùa đánh bắt, giá của chúng cũng khá cao.

Nếu nhớ không nhầm...ít cũng một trăm rưỡi khối nguyên thạch." Ma Vô Hối tính toán.

Hắn có hơn hai ngàn khối, nhìn thì nhiều nhưng mua hai chục con cá Phi Nguyệt Lý là gần hết.

Mà phải nhắc đến việc số tiền đó không thể đem lên bàn giao dịch. Trước mắt chỉ có bốn trăm nguyên thạch mà Ma Thiết Thạch vừa cho.

Nhưng hắn còn phải mua cổ tài và nuôi những con cổ khác nữa.

May mắn là Ma Tân Nhiểu đã cho Thuỷ Lãng ăn gần đây, ít nhất cũng còn được hai tuần nữa mới phải cho ăn tiếp.

"Vừa hay lúc đó là đại hội giao lưu, sẽ có bày bán Phi Nguyệt Lý, lại được giảm giá.

Nếu đến lúc đó vẫn không mua được...ta đành phải nghịch luyện Thuỷ Lãng xuống nhất chuyển" Ma Vô Hối thầm quyết định.

Luyện cổ có ba phương diện chính: thăng luyện, bình luyện và nghịch luyện.

Thăng luyện là luyện cổ xong sẽ nâng số chuyển của cổ. Ma Vu Cương từng nói luyện cổ Tinh Tiễn thành Lục Tinh Tiễn nhị chuyển rồi Lục Tinh Phi Thương tam chuyển, đây chính là thuộc phạm trù thăng luyện.

Bình luyện hay tế luyện thì là luyện cổ xong, số chuyển không thay đổi. Ma Vô Hối từng luyện nhiều con cổ Tiểu Lam Quang thành cổ Tinh Niệm, cả hai loại đều là nhất chuyển nên đây là bình luyện.



Về phần nghịch luyện, ý nghĩa như tên, đem số chuyển của cổ giảm xuống. Quá trình này có lúc sẽ hoàn lại một phần nhỏ cổ tài và cổ thành phần nhưng thông thường là mất hết, chỉ giữ được cổ hạch tâm.

Truyện này hắn không mấy quan tâm, thu được cổ Thuỷ Lãng là được, còn lại không quan trọng.

Về phần tại sao không để nó ở nhị chuyển, cầu may chờ có thức ăn, như vậy sau này hắn tấn thăng nhị chuyển sẽ có luôn cổ nhị chuyển.

Nhưng hắn rất ít khi mang tâm lý cầu may, bất đắc dĩ mới làm mà thôi. Một con cổ Thuỷ Lãng nhất chuyển nuôi được còn tốt hơn con cổ Thuỷ Lãng nhị chuyển đ·ã c·hết.

"Thuỷ Lãng nhất chuyển chỉ ăn cá chép thông thường là được."

Cá chép là sinh vật nước ngọt, không có ở biển, Ma gia làm sao mà có? Cái đó áp dụng ở nơi khác thì được.

Cá Phi Nguyệt Lý là dị thú cá chép, nó còn ở ngoài khơi xa kia kìa.

Đông Hải có rất nhiều hải vực, nhiều như sao trên trời. Dù sao mỗi một vực ở Cổ giới cũng lớn gấp ba lần Trái Đất.

Những hải vực ở đây có cái tầm thường, có cái rất đặc biệt. Lãnh hải của Ma gia nằm trong một hải vực như vậy.

Nó có tên Cam Vũ Hải Vực, nước ở đây lại vừa là nước ngọt, vừa là nước mặn. Vì thế loài cá tưởng như chỉ có ở sông hồ lại sống ở đây.

"Tạm gác Thuỷ Lãng sang một bên, trước để tâm đến cổ Lệ Thuỷ Hồi Xuân.

Cổ này khá kỳ lạ, cứ bốn ngày cần ăn ba củ hành, cũng may Ma gia có trồng hành, nếu không phiền phức rồi."

...

Vào lúc Ma Vô Hối đang tính toán nuôi cổ, ở một hòn đảo cách Sa Nhai Đảo không xa lắm.

Đảo này rất rộng lớn, ngay chính giữa còn có một ngọn núi nhỏ, không giống Sa Nhai Đảo bằng phẳng lại chỉ có cát và dừa.

Kỳ là là một mặt của ngọn núi lại có rất nhiều thứ gì đó nhấp nhô, độ cao không giống nhau. Nhìn kỹ lại, hoá ra đây là một thôn trang, người dân đều xây nhà trên ngọn núi.

Cam Vũ Hải Vực rộng lớn, Ma gia tất nhiên không phải là bá chủ, họ chỉ là một thế lực cỡ trung nằm ở góc của hải vực này.

Mà cái góc này lại có một thế lực khác luôn kề kề bên họ, lúc là thù, lúc là bạn.

Đó chính là Hà gia, lãnh hải của họ bao gồm Phấn Xác Đảo cùng vài đào nhỏ xung quanh.

Lúc này, ở một căn nhà gần đỉnh núi.

Hình thể nó to lớn, so sánh với những căn nhà khác trong gia trang liền có cảm giác như hạc trong đàn gà.



Trên cửa lớn có một cái biển, ghi ba chữ "Gia Chủ Các".

Mà phía bên trên biển tên là một cái ban công, đứng ở đây sẽ có được tầm nhìn bao quát cả Hà gia trang.

Một người phụ nữ chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng đó.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, lộ ra dung mạo xinh đẹp của nàng, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, đặc biệt là đôi mắt to đẹp của nàng có thể khiến bao nhiêu người ngã vào đắm đuối.

Mái tóc đen được búi lại gọn gàng, còn có một cây trâm ngọc màu hồng được chạm khắc tinh xảo xuyên qua búi tóc.

Tóc mái hai bên hơi rủ xuống, nếu nhìn từ hai bên sang thì sẽ không thấy được mắt của nàng. Nhưng như vậy lại càng tăng thêm một phần huyền bí.

Nàng là gia chủ Hà gia, gia chủ trẻ nhất trong lịch sử, lên vị mới được năm năm nhưng gia lão trong tộc không ai không kính nể.

Nàng là thiên tài hiếm có của Hà gia, càng là mỹ nhân đệ nhất Hà gia, không, đệ nhất Cam Vũ Hải Vực. Tên tuổi nàng đã lan truyền khắp Cam Vũ Hải Vực.

Nàng là Hà Hạ Đông.

"Ma Cương Kiên..." Miệng nàng lẩm bẩm một cái tên.

Nàng nhớ lại một hồi ức khó quên.

Năm đó nàng trong một nhiệm vụ của gia tộc mà g·ặp n·ạn, toàn đội đã m·ất m·ạng, chỉ còn mình nàng sống sót trong vòng vây của một đàn hải sư cuồng nộ.

Từng con hải sư hung hăng vồ tới, dùng cặp răng dài sắc nhọn của chúng cứa lên người nàng.

Thiếu nữ Hà Hạ Đông hét lên đau đớn, nàng trái che phải chắn nhưng song quyền nan địch tứ thủ, rất nhanh bị ép vào đường cùng.

Y phục toàn thân rách nát, lộ da làn da trắng nõn bên dưới, còn có những dòng máu nóng hổi chảy xuống từ miệng v·ết t·hương.

Cơ thể nàng vô lực mà khuỵ xuống sàn chiếc thuyền tàn tạ, hai tay ôm lấy những v·ết t·hương trên người.

Nàng đưa mắt nhìn chung quanh, t·hi t·hể những đồng đội của nàng nằm la liệt trên thuyền, có vài cái xác đang bị hải sư gặm nhấm.

Nhìn lại trước mặt mình, nàng thấy bốn năm con hải sư đang nhe răng trợn mắt, chỉ chờ lao vào cắn xé nàng.

Cuối cùng nhìn vào không khiếu, chân nguyên của nàng đã thấy đáy.

Giờ phút này nàng như muốn chấp nhận cái chêt, đã chẳng còn gì cứu vãn được nữa.

Vốn được các gia lão trong tộc kỳ vọng vô cùng lớn, kết quả ngay nhiệm vụ đầu tiên ra khơi đã gặp thú triều hải sư, mạng đã sắp muốn vất vào bụng chúng.

Nàng không cam tâm!

Vì cái gì tiền đồ sáng lạng như vậy lại phải c·hết?



Nàng còn biết bao nhiêu việc chưa làm, biết bao ước mơ còn chưa thành hiện thực.

Nhưng nàng có thể làm gì? Mọi thứ giống như mệnh bắt nàng phải c·hết.

Nàng làm như nào mà thoát khốn đây.

Vào lúc nàng phẫn uất, một con hải sư cuối cùng không nhịn được mà lao tới, nhắm thẳng cổ của nàng.

"Hết rồi..." Thiếu nữ Hà Hạ Đông nói lời cuối cùng trong lòng.

Bỗng, âm thanh xé gió từ đâu vang lên.

Vù vù.

Phập!

Nàng cảm thấy có thứ nước gì đó bắn vào mặt nàng.

Nhưng đây không phải trọng điểm, nàng còn sống? Nàng chưa c·hết?

Chỉ biết sau đó thứ nước bắn lên mặt nàng chảy xuống, chảy vào khoé miệng nàng.

Nàng nếm được vị tanh, là máu?

Hà Hạ Đông vội mỏ mắt, chỉ chấy con hải sư muốn vồ lấy nàng đã bị một mũi tên lấp lánh màu lam đâm xuyên đầu, c·hết ngay tại chỗ.

Vào lúc nàng còn đang đoán xem mũi tên này từ đâu ra, hàng loạt những mũi tên khác được bắn tới.

Liễn tiếp, rất nhiều hải sư b·ị b·ắn c·hết, những con may mắn thì hoảng loạn chạy trốn.

Hà Hạ Đông kinh ngạc, có viện binh đến cứu nàng? Nhưng sao những mũi tên này quen thế?

Bỗng một suy nghĩ vụt qua đầu nàng:

"Ma gia?"

Nàng thấy những mũi tên này rất giống mũi tên ánh sao trứ danh của Ma gia.

Không kịp nghĩ nhiều, Hà Hạ Đông vội vàng nhấc cái thân tàn tạ, cố gắng nhìn về một phương hướng.

Đằng đó, có một con thuyền đang băng băng phóng tới, trên mũi thuyền là mấy vị cổ sư đang giương cây cung phát sáng, từng mũi tên được họ bắn ra.

Trên cột buồm của con thuyền đó, là một lá cờ màu xanh lam đang tung bay phần phật trong gió biển. Giữa là cờ thêu một chữ "Ma".

"Ma gia cứu ta?"