Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 35: Sầu Vũ hồi phục.




Chương 35: Sầu Vũ hồi phục.

Ngày hôm đó, nàng thiếu chút vong mạng nơi đảo xa, một đời thiên tư phải vứt bỏ, may mắn được người Ma gia tới cứu.

Khi diện kiến vị gia lão Ma gia dẫn đầu, Hà Hạ Đông cảm kích không thôi, thế nhưng đối phương lại nói:

"Hạ Đông cô nương nên cảm ơn Ma Cương Kiên, nếu không phải hắn sớm phát hiện, chúng ta cũng tới không kịp".

Nghe vậy nàng liền tỏ ý muốn gặp vị ân nhân này. Một lúc sau, một nam nhân bước vào từ ngoài boong thuyền.

Người này thân hình cao ráo, võ phục màu lam sẫm, đai lưng còn có một miếng sắt khắc chữ "Nhị".

Vẻ mặt y tầm thường, nước da ngăm đen, mái tóc dài được y buộc lại sau đầu. Ngoại hình của Ma Vô Hối có thể nói là thừa hưởng hoàn toàn từ y.

Tuy người này nhìn không quá nổi bật, nhưng trong mắt của Hà Hạ Đông, y lại được nâng lên thành một loại nam nhân khí chất bất phàm.

"Hạ Đông, đa tạ Cương Kiên công tử cứu mạng!"

Sau sự kiện này, mối quan hệ giữa Ma gia và Hà gia mới chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ xích mích.

Quay lại hiện tại.

Hà Hạ Đông vẫn đứng ở ban công, đoạn ký ức vừa rồi vẫn luôn được khắc ghi trong lòng nàng. Trong nhận thức của nàng, cái mạng này là do Ma Cương Kiên cứu về.

Nhưng bỗng nhớ đến một chuyện, một chuyện khiến nàng hối hận cả đời, đôi mắt đẹp long lanh dưới ánh trăng bỗng hóa thất thần, bờ môi xinh đẹp khẽ mím lại.

"Là ta có lỗi với huynh." Hà Hạ Đông lẩm bẩm.

Cuối cùng nàng xoay người, bước nhanh vào phòng.

...

Ngày hôm sau.

"Ta đã từ chối Ma Thiết Thạch, nhưng y tuyệt đối không dám từ bỏ. Chỉ là tiếp theo y sẽ làm gì?" Ma Vô Hối vừa ngồi trong giờ học vừa suy nghĩ.

Việc Ma Thiết Thạch làm, không thể không nói là quá mạo hiểm.

Mời chào một lần thì được, mời chào lần hai ắt sẽ có người nghi ngờ.

Nhưng cũng không thể trách y, ai lại nghĩ Ma Vô Hối hắn là một người trùng sinh? Sợ là đến c·hết cũng nghĩ không ra.

"Không ít ngày nữa, tin tức hẳn sẽ bị truyền ra ngoài, Ma Thiết Thạch rất nhanh sẽ bị nghi ngờ.

Đáng tiếc, nếu y không mời chào ta, sợ là sẽ chẳng ai biết bí mật đó. Dù sao dòng thời gian trước...cũng không có cơ hội để bị lộ." Ma Vô Hối nhớ lại một sự kiện.



Sự kiện này đã thay đổi Ma gia hoàn toàn, chuyển biến theo một chiều hướng cực xấu.

Ba năm sau, đại họa sẽ ập đến lên đầu Ma gia. Tử thương có thể nói là vô số, nguyên khí hao tổn trầm trọng.

Trong sự kiện này, rất nhiều người phải góp cái mạng vào, trong đó có Ma Thiết Thủ, còn có Ma gia chủ cũng tránh không được.

Ma Thiết Thủ mất thì bí mật đó đi theo hắn xuống mồ.

Mà cũng do tai hoạ này, Ma gia chủ mất, Ma Vô Hối thân là truyền nhân của ông nên lập tức bị Ma Vu Cương nhắm vào.

Thời gian sau đó, có thể nói là hắn sống rất khó khắn, bị chèn ép, bị hãm hại, Ma Vu Cương không từ thủ đoạn để ấn hắn xuống và nâng cháu trai của mình lên.

Mãi đến khi Ma Vô Hối ba mươi tuổi, hắn lập tức bị trục xuất khỏi gia tộc bởi Ma Vu Cương, người lúc này đã thành công đắc cử tân gia chủ.

Sau đó là chuỗi những năm tháng lưu lạc thiên nhai, ăn bữa nay lo bữa mai.

Bây giờ trung sinh lại, trước mắt hắn muốn nhanh chóng thăng tiến thực lực, tốt nhất là tam chuyển. Vì thế không thể dính vào t·ranh c·hấp chính trị trong Ma gia.

Bên cạnh đó, còn phải rời khỏi Ma gia trước khi tai hoạ kia ập xuống, hắn cũng không muốn mình bị lẫn vào t·hảm k·ịch này.

Dòng thời gian trước hắn sống sót, nhưng dưới hiệu ứng hồ điệp, hắn chẳng dám khẳng định mình sẽ vẫn an toàn như trước.

Một người cẩn thận như hắn sẽ không làm việc mà không chắc chắn.

...

Hang động nguyên đàm trong khe núi, hòn đảo tràn nhập sương trắng.

Nước nguyên đàm vẫn như cũ, nước hồ xanh biếc như lưu ly, chính giữa toả ra ánh sáng màu trắng chói lọi, diện tích phần nước phát sáng rất lớn, đại diện việc nguyên đàm này còn trẻ.

Không giống như nguyên đàm Ma gia, diện tích phát sáng bé nhỏ, ánh sáng cũng nhàn nhạt, nó đã già rồi.

Lúc này, nền hang xung quanh nguyên đàm đã không còn nguyên thạch thành đống, chúng đều được đám người Phệ Thụ Lão Ma dọn đi từ trước.

Gần hồ chỉ có một đống những loại hoa lá khác nhau, còn có một số bình đựng thuỷ dịch. Đây đều là một phần cổ tài để luyện chế Thiên Nguyên Bảo Liên.

Tuy nó chỉ là tam chuyển nhưng cổ tài cần thiết lại rất nhiều, hơn nữa số lượng cũng phải lớn. Một đống cổ tài kia thực ra một nửa thành cũng chưa tới.

Bên cạnh đống cổ tài là một lão nhân mặc hắc bào rách rưới, râu tóc rối bời, y chính là Phệ Thụ Lão Ma. Bây giờ đang kiểm kê lại cổ tài đã thu thập được.

"Bạch Thỉ Lan, Lưu Ly Phiến, Bích Thuỷ Liên, Sinh Cơ Thuỷ,...." Phệ Thụ Lão Ma lẩm bẩm, liệt kê từng loại.

Ông ta không ngừng so sánh những cổ tài này với cổ phương luyện cổ đã ghi nhớ trong đầu.

Cổ tài không chỉ để ý mỗi chủng loại và số lượng, còn có chất lượng nữa.



Trong lúc kiểm kê, Phệ Thụ Lão Ma cũng thỉnh thoảng lấy tay ném một phần cổ tài ra bên khác. Những thứ này đều không thoả mãn nhu cầu về chất lượng nên bị loại bỏ, nếu không quá kém thì cũng bị quá tốt.

Mà một bên khác trong hang động, có một cương thi to lớn với nước da xám xịt đang xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, miệng tuy khép nhưng răng nanh đáng sợ vẫn lòi ra.

Y chính là Sầu Vũ.

Sau lần thu thập Sinh Cơ Thuỷ đó, y trở về lập tức phải tiến hành hồi phục lại thương tổn.

Đến giờ khắc này, có thể thấy được y đã không còn là một cái xác bị đục lỗ đến thảm, rất nhiều lỗ to trước kia đã bị lấp kín.

Bỗng, hai mắt y mở ra, để lộ cặp mắt màu vàng quỷ dị.

Cảm nhận được có động tĩnh, Phệ Thụ Lão Ma quay lại, phát hiện hiền đệ đã tỉnh lập tức bước nhanh đến, tâm trạng rất nóng vội.

"Sầu Vũ! Đệ sao rồi?" Hai tay gầy yếu của ông ta bám lấy vai của Sầu Vũ, biểu cảm lo lắng vô cùng.

"Đại ca yên tâm, thương thế của đệ đã khỏi hẳn rồi." Sầu Vũ khàn khàn đáp, gương mặt dữ tợn nở một nụ cười nhẹ.

Đối diện nụ cười này, Phệ Thụ Lão Ma không chút chán ghét hay sợ hãi. Hai người bọn họ đã sớm tình thâm như thủ túc, nào có để ý ngoại hình.

"Khỏi là tốt, khỏi là tốt..." Một hơi thở phào nhẹ nhõm được đẩy ra, nếu Sầu Vũ bị làm sao thì ông ta sẽ không tha thứ cho mình.

"Đệ đấy! Làm sao phải mạo hiểm như vậy?

Sinh Cơ Thuỷ là đại sát khí đối với cương thi, đệ nên liên lạc với ta mới đúng.

Còn nữa, đệ bất cẩn quá rồi! Tại sao lại không phát hiện ra hai gốc Tứ Diện Ma Dung đó chứ?" Phệ Thụ Lão Ma bỗng gắt lên, mặt y hiện lên sự trách cứ.

Hôm đó ông ta và Nộ Hoả đang ở trong hang động thảo luận, bỗng Sầu Vũ từ hư hoá thực xuất hiện ờ cửa hang.

Toàn thân y đầy những v·ết t·hương do ma thụ đục, có thể nhìn xuyên được ra sau. Vì không đủ chân nguyên nên y đã bỏ qua rất nhiều v·ết t·hương.

Nhưng đặc biệt khiến hai người họ biến sắc chính là phần mồm của Sầu Vũ kéo dài đên dạ dày đều bị b·ỏng n·ặng, ửng đỏ lên, có một vài chỗ còn bong da tróc thịt, nhìn đau đớn vô cùng.

Hai người vội vàng chạy lại đỡ nhưng bị Sầu Vũ đẩy ra, y vội vàng tìm một cái lọ lớn, phun hết Sinh Cơ Thuỷ vào.

Làm xong xuôi y không kiềm được mà ngã ngồi xuống, vội vàng lấy ra nguyên thạch, hấp thu nguyên thạch xong liền xếp bằng trị thương.

Việc này khiến Phệ Thụ Lão Ma và Nộ Hoả lo lắng không thôi, chỉ sợ y có chuyện.

Hiện tại, Sầu Vũ bị mắng lại không buồn, không hề có cảm giác làm ơn mắc oán, suy cho cùng thì đại ca tức giận như vậy là vì lo cho y.



"Đại ca bớt nóng, đệ biết lỗi rồi mà, không phải bình an rồi sao?" Sầu Vũ trấn an, y vỗ vỗ vào lưng Phệ Thụ Lão Ma.

"Hừ! Ta tuyệt không cho phép đệ mạo hiểm như vậy lần nữa!" Phệ Thụ Lão Ma hừ lạnh, miễn cưỡng nói.

"À phải rồi đại ca, Nộ Hoả muội ấy đâu?" Sầu Vũ chợt hỏi, y nhìn quanh thấy thiếu mất một người.

"Nha đầu đó hôm qua đã rời đi rồi, nói là muốn thu nợ thì phải?"

...

Hà gia trang, Phấn Xác Đảo.

Hà gia trang thiết kế rất đặc biệt, tại vì địa hình sinh sống của họ không phải trên nền bằng phẳng như Ma gia trang mà là trên sườn núi, vì thế chính xác mà nói thì đó là sơn trại.

Vì thế đã tạo ra một khung cảnh độc lạ, hiếm thấy ở Đông Hải. Nhà tại Hà gia trang đa phần là nhà gỗ, đều được thiết kế theo kiểu nhà sàn.

Nhà sàn là những ngôi nhà được xây lên phía trên các những cây cột gỗ. Cột gỗ sẽ được đóng cọc chắc chắn trên mặt đất với độ cao nhất định.

Loại kiến trúc này thường xuất hiện ở những vùng núi, vì thế rất phổ biến ở nơi núi non trùng điệp nhu Nam Cương.

Hà gia sở hữu loại kiến trúc này thì phải truy về nguồn gốc của họ.

Cam Vũ Hải Vực nằm ở cực nam của Đông Hải, tiếp giáp với Nam Cương. Vì thế ở khu vực này diễn ra sụ giao thoa.

Sự giao thoa này có thể là giao thương, cũng có thể là c·hiến t·ranh,...hoặc đôi khi là di cư giữa hai vực.

Hà gia chính là như vậy, họ vốn xuất thân Nam Cương nhưng mấy trăm năm trước đã chuyển đến Đông Hải sinh sống.

Vốn quen thuộc với việc xây dựng nhà ở trên núi nên tổ tiên Hà gia đã chọn Phấn Xác Đảo và xây dựng gia nghiệp trên sườn của ngọn núi nhỏ giữa đảo.

Vào lúc này, tại một căn nhà khá lớn trong Hà gia trang, rõ ràng là nhà của người có chức có quyền.

Trong phòng khách, có hai người đang ở đây.

Một người thân hình mảnh khảnh, mặc áo bào đen ngồi ở chủ vị.

Bên tay phải người này là một hàng ghế, có một người đàn ông trung niên ngồi ghế đầu tiên.

Ông ta tên là Hà Phổ Đàn, là gia lão phụ trách bảo vệ an toàn của Hà gia.

Vốn ông ta là chủ căn nhà nhưng vì người đến quá cường thế, phản khách vi chủ, đuổi ông ta xuống ghế hai bên.

"Ngươi không thể bất chợt đến, bất chợt đi như vậy a.

Ta...ta rất khó xử." Hà Phổ Đàn khép nép nói, ánh mắt theo dõi biểu hiện của người mặc hắc bào.

"Hừ! Nộ Hoả Cuồng Nữ ta muốn đến muốn đi lúc nào là quyền của ta, ngươi còn muốn quản?" Một giọng nữ the thé vang lên, người thần bí cởi xuống mũ chùm đầu.

Để lộ ra diện mạo quỷ dị, nước da tái nhợt, khuôn mặc hốc hác, đôi mắt đen không thấy lòng trắng. Đặc biệt đáng chú ý là mái tóc đỏ sẫm được búi cẩu thả sau đầu.

Nang chính là Nộ Hoả, hiền muội kết nghĩa của Phệ Thụ Lão Ma và Sầu Vũ, đầy đủ danh xưng của nàng là Nộ Hoả Cuồng Nữ.