Chương 36: Ma Thiết Thủ chịu đả kích.
"Ngươi nên nhớ, năm đó làm như thế nào mà cái mạng chó của ngươi về được đến Hà gia trang!" Nộ Hoả quát lớn, đôi mắt đen kịt lườm như muốn đốt cháy đầu của Hà Phổ Đàn.
"Được-được rồi...ta đã hứa vì ngươi làm một chuyện." Hà Phổ Đàn mặt đắng chát nói.
"Bây giờ cũng nên trả nợ, Nộ Hoả tiền bối rốt cuộc muốn ta làm gì?" Hắn hỏi nhưng không dám nhìn thẳng đối phưởng, đầu cúi xuống, trong mắt nhấc lên sự lo sợ.
"Hừ! Ta muốn ngươi lấy một vật..." Nói đến đây, nàng nhìn Hà Phổ Đàn với ý vị thâm trường, khoé miệng hơi nhếch lên.
Giây sau, nghe được đáp án khiến Hà Phổ Đàn không khỏi giật mình, trừng mắt nhìn Nộ Hoả, mồ hồi chảy thành hột trên trán, người khẽ run lên.
...
Cùng lúc này, tháp canh rìa Ma gia.
Ma Thiết Thạch theo chức trách vẫn trấn thủ ở đây như mọi ngày. Ngoài mặt trầm ổn lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng lại như sóng cả hạo đãng.
Ông ta thực sự rất lo lắng, lần này đánh cược ông ta thua rồi, thanh phong ông ta lần thứ hai mời chào đã bị lộ ra ngoài.
Cũng không có cách nào, vị cổ sư kia là thân tín của ông, đơn nhiên nhất cử nhất động đều bị chú ý, chỉ là mức độ thấp hơn ông mà thôi.
Người hữu tâm chỉ cần hỏi vài người dân đi đường là biết được vị cổ sư kia qua lại với Ma Vô Hối. Dù sao hôm đó đường chỉ vắng chữ cũng không phải không có người.
Bỗng một chuỗi âm thanh cành cạch vang lên từ phía sau ông ta.
Vài hơi thở sau, một nam nhân đã bước lên tháp canh.
Người này ráng người cao ráo, thể trạng cân đối, khuôn mặt không quá anh tuấn nhưng dễ nhìn, đặc biệt chú ý là quả đầu hói của hắn.
"Gia gia! Người đi mời chào tiêu tử Vô Hối đó để thay thế con?" Nam nhân này kích động nói, thần thái mang vẻ nghi hoặc nhưng cũng có khó chịu.
"Thủ nhi, không được giận quá mất khôn." Ma Thiết Thạch nhẹ nhành nói.
Nam nhân kia chính là Ma Thiết Thủ, người đã từng là cháu trai thiên tài của ông ta.
Tin đồn Ma Thiết Thạch mời chào Ma Vô Hối đã không có gì là lạ, Ma Thiết Thủ từng nghe qua, cũng từng tìm gia gia hỏi chuyện.
Nhưng hôm nay hắn nghe được gia gia của mình lại mời chào lần nữa. Cái này không phải trọng điểm, chủ yếu là người ta suy đoán rằng hắn có vấn đề nên gia gia muốn tìm người để thay thế.
Biết tin này, mặc kệ thực hư, trước hắn muốn tìm gia gia nói chuyện cho ra nhẽ.
"Gia gia! Con dù suy giảm tư chất nhưng tu vi đã sắp lên lại được hậy kỳ, người yên tâm, con vẫn là đệ nhất nhân!" Ma Thiết Thạch hùng hổ nói, bàn tay vỗ mạnh vào ngực, ngạo khí đều lộ rõ trong mắt hắn.
Nghe vậy, Ma Thiết Thạch không khỏi thở dài. Con cháu ông đứa nào cũng thông minh hiểu chuyện, lại rất trầm ổn. Chúng đều được ông giáo huấn kỹ càng.
Nhưng chỉ có Ma Thiết Thủ là ngoại lệ, hắn là người có tư chất cao nhất trong dòng dõi nhà ông ta, vì lẽ này mà năm đó được hết mực cưng chiều.
Lại thêm tư chất loại Giáp, ngạo khí từ đó sinh ra.
Kết quả là bây giờ hắn là một người đơn thuần, nhìn nhận sự việc trên đời rất nông cạn, lại có hơi coi trời bằng vung. Nếu không phải chăm chỉ tu hành và tình khí nóng nảy thì thực sự chả khác Ma Vô Hối trong ấn tượng của ông là bao.
"Thủ nhi, cháu vạn lần phải bình tĩnh. Ý nghĩa việc cháu tụt giảm tư chất lớn hơn cháu nghĩ rất nhiều." Ma Thiết Thạch một mặt miễn cưỡng nói.
"Lần nào gia gia cũng nói vậy, cháu thực sự không hiểu, rốt cuộc là ý nghĩa gì?" Ma Thiết Thủ hừ lạnh, mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
"Ý nghĩa gì? Chính là ý nghĩa về sự tồn vong đó." Ma Thiết Thạch cười khổ nói.
"Gia gia nói quá rồi, không nghiêm trọng thế chứ?" Nghe gia gia nói vậy, Ma Thiết Thủ lại càng thêm khó chịu, trong đầu nghĩ gia gia mình già nên nghĩ linh tinh rồi.
"Cháu có biết năm đó ta từ đâu mà đoạt được cổ Đao Thủ cho cháu?" Ma Thiêt Thạch quay người, ánh mắt dò hỏi nhìn cháu trai của mình.
Ma Thiết Thủ nghe vậy hơi ngẩn ra, hắn nghiêng đầu nghiêng cổ suy nghĩ, cố nhớ lại chuyện cũ. Cuối cùng mới "A" lên một tiếng rồi thuật lại:
"Năm đó người tỉ thí một trận với lão già chiến đường, đánh cho lão không thể không lấy cổ Đao Thủ ra.
Haha, người lúc đó thật quá uy phong!" Gương mặt hắn hiện lên vẻ cao hứng.
"Ngươi cười cái rắm!" Nội tâm Ma Thiết Thạch gào thét nhưng lời lên đến cổ lại bị ông ta nuốt lại, cuối cùng lại nói ra lời khác:
"Cháu nhìn nhận quá đơn giản rồi. Hành động đó của ta chính là đã kết thù với gia lão chiến đường, lão ta vẫn nhớ mãi không thôi."
Mặc kệ đứa cháu trai không hiểu, ông ta lại hỏi tiếp:
"Cháu có biết cổ Chuỳ Thủ như thế nào mà mua được không?"
Câu này Ma Thiết Thủ không biết, nhưng hắn vừa định nói thì đã bị Ma Thiết Thạch trả lời:
"Là mua từ thương đội Giảo gia, lúc đó ta lấy lượng lớn nguyên thạch của một vị gia lão mới mua được, trong quá trình đó còn t·ranh c·hấp với một vị gia lão khác.
Qua việc đó ta đều kết thù với hai vị gia lão. Một người bất mãn ta lấy nguyên thạch của hắn, một người thì là vì ta tranh đồ với hắn."
Sau đó ông ta lần lượt nhắc lại rất nhiều thứ Ma Thiết Thủ có được là từ đâu, có câu hắn trả lời, có câu ông tự nói luôn.
Nhưng hỏi mãi cũng khiến đứa cháu trai này mất kiên nhẫn, lại lần nữa bất mãn bảo ông ta toàn nói chuyện không đâu, chẳng có tác dụng gì.
Nghe vậy ông ta cũng đành chịu, phải giải thích rõ cho hắn hiểu.
"Vì muốn bồi dưỡng cho cháu, ta không tiếc kết thù với bao nhiêu vị gia lão.
Nhưng cháu có hiểu được tại sao họ lại không trả thù ta? Có người còn ngoan ngoãn để cho ta cắn một miếng lợi?
Đó đều là vì cháu có tư chất loại Giáp!" Ông ta bước tới, nhấc ngón tay ấn vào ngực Ma Thiết Thủ, hai mắt trừng lớn nhìn cháu trai.
Hành động này khiến hắn bất giác lùi lại một bước, ánh mắt khó hiểu nhìn gia gia của mình.
Ma Thiết Thạch thấy vậy liền thở dài, ông ta biết mình kích động rồi. Cuối cùng vỗ vỗ vào vai Ma Thiết Thủ xoay người đi lại phía lan can tháp canh, vừa đi vừa nói:
"Tư chất của cháu mang ý nghĩa tương lai cháu có cơ hội trở thành gia chủ của Ma gia.
Vì thế đám gia lão kia, người thì cam chịu phụ thuộc vào ta, người thì ngại thế lực dưới trướng ta nên không dám hồ nháo.
Nhưng bây giờ tư chất cháu suy giảm, Ma gia lại có hai ngôi sao mới, cơ hội tranh chức vị gia chủ của cháu trượt một đoạn dài.
Kẻ bất mãn với ta sẽ dám gõ ngược vào đầu ta, kẻ dưới trướng sẽ đổi phe khiến thế lực của ta suy yếu.
Sau đó..." Nói đến đây ông im lặng, lời tiếp theo ông cũng không nói, không gian tháp canh thìm vào tĩnh mịch.
Còn Ma Thiết Thủ, hắn đứng đực như trời trồng phía sau gia gia mình, khuôn mặt cuối cùng cũng hiểu ra điều gì.
Hắn đơn thuần chứ cũng không phải não tàn, đã nói đến vậy còn không hiểu thì quá vất đi rồi.
Vì đã hiểu, hai tay hắn nắm chặt, khẽ run lên. Đời này hắn chưa từng cảm nhận áp lực lớn đến như vậy.
Hắn vẫn luôn đứng trên đỉnh vinh quang, người người ngưỡng mộ, tư chất giảm nhưng hắn lại không để vào mắt, nghĩ rằng bản thân quá cường đại, giảm một chút là phúc cho người khác.
Hắn vẫn luôn muốn gì được nấy, gia gia hắn một câu hai câu là có người như cún vẫy đuôi thoả mãn hắn, đều cảm thấy những cái này là đương nhiên, vì bản thân quá cường đại, tư chất giảm thì những người kia vẫn sẽ ngoan như cũ.
Hắn vẫn luôn cho rằng việc mình trở thành tân gia chủ chắc chắn như ván đã đóng thuyền, tư chất giảm hay Ma Vu Quân, Ma Vô Hối xuất hiện cũng không khác biệt.
Nhưng bây giờ gia gia nói hắn mới biết, thì ra hắn cũng chẳng cường đại như vậy, tất cả những chuyện tốt hắn đạt được là từ tư chất loại Giáp hắn luôn coi nhẹ đó mà ra.
"Con về nhà đi, chăm chỉ tu luyện.
Chỉ có con thăng lên tam chuyển, trở thành gia lão thì nhà ta mới cứu vớt được một chút." Ma Thiết Thạch phất tay, giọng chán nản nói.
Ma Thiết Thủ muốn nói gì lại thôi, mồm há ra lại ngầm, cuối cùng đành xoay người leo xuống tháp canh.
Ma Thiết Thạch lại một mình trên tháp canh, ánh mắt ông ta không còn kiên định mà tràn ngập vẻ u sầu.
"Tư chất...nó lại tiếp tục ám ảnh gia đình ta."
...
Cuối cùng đại hội giao lưu giữa Ma gia và Hà gia cũng đến ngày bắt đầu.
Sáng sớm, đám học viên từ giờ Mão đã tập trung tại học đường.
Tuy đứa nào cũng ngái ngủ nhưng cũng có háo hức, chúng đã luôn mong chờ ngày hôm nay, muốn được nhìn thấy những món đồ chưa từng thấy qua ở hội chợ, muốn được xem những trận đấu mãn nhãn.
Trong số những học viên ở đây có mười người đứng thành một nhóm. Chúng là mười học viên ưu tú nhất, là tinh anh được chọn để thi đấu.
Trong đó có những khuôn mặt như Ma Vu Quân, Ma Lộ Khiết, còn có Ma Thiết Đản, tinh anh loại Đinh duy nhất.
Ma Vô Hối không lẫn vào đám này, dù sao biểu hiện hôm đó của hắn quá kém.
Lúc này gia lão học đường xuất hiện, còn có gia lão chiến đường đi cùng. Hai người họ dẫn đầu đám học viên, ngay ngắn thành hàng đi về hướng rìa phía nam Ma gia.
Phía nam Ma gia có cổng lớn, đây là cổng chính của họ, được thiết kế rất bắt mắt, ngoài cổng điêu khắc tượng của hai vị cường giả truyền kỳ của Ma gia là: Tinh Vũ Tướng - Ma Trấn Hải và Bá Lam Thương - Ma Cuồng Chiến.
Hai người uy phong thần võ, khí thế khiến người người nhìn thấy phải kính phục. Họ đều là gia chủ một thời của Ma gia, danh tiếng lan truyền khắp Cam Vũ Hải Vực.
Đi qua cổng lớn Ma gia, đám người học đường lại đi qua rừng dừa, kế đến là biển cát trắng tinh, cuối cùng mới đến cái bến tàu được dựng lên bằng gỗ kéo dài dọc bờ biển.
Đông Hải toàn biển, vì vậy người ở đây đi lại đa số là bằng tàu thuyền. Cổ sư để tránh hao tổn chân nguyên quá nhiều cũng chọn đi bằng loại phương tiện này.
Ma gia là gia tộc cỡ trung, lãnh hải khá rộng nên tàu thuyền rất nhiều. Thuyền con đếm sơ sơ cũng phải gần trăm chiếc, tàu nhỏ mấy chục chiếc, tàu lớn hơn mười chiếc.
Đám người học đường chờ ở đây nửa canh giờ, cuối cùng mới bắt đầu xuất phát.
Lần này học đường đi không đến trăm người nên lấy một tàu nhỏ là được.
Đi cùng họ còn có mấy tàu nhỏ khác, đều là để trở hàng hoá Ma gia muốn đem ra giao dịch, trên boong tàu có cổ sư canh phòng nghiêm ngặt.
Bắt mắt nhất cả đoàn người Ma gia chính là tàu lớn nhất ở giữa, đầu tàu còn có tượng gỗ khắc hình cường giả Bá Lam Thương đang trong tư thế cầm thương đâm thẳng.
Rất nhiều chi tiết trên tàu được bọc bằng vàng, nhìn rất có thẩm mĩ, khí thế cũng rất cao.
Con tàu này là để trở những vị trong cao tầng Ma gia, còn có những hàng hoá tối quan trọng, cực kỳ trân quý.
Lúc này, trong phòng nghị sự tại tàu chủ.