Chương 37: Nhân lúc hoạn nạn mà kiếm lợi.
Ma gia chủ ngồi trên chủ vị, vẫn là tư thái cũ, im lặng nhắn nghiền hai mắt, giống như đang ngủ.
Bên dưới chủ vị các gia lão đang mồm năm miệng mười thảo luận. Nhưng kì lạ là không phải thái độ giương cung bạt kiếm như mọi khi.
Lúc này họ là đang thành thật bàn chuyện. Vấn đề buôn bán trong đại hội đã được bàn từ lâu, trọng điểm cuộc thảo luận bây giờ là về những trận giao đấu.
Gia lão Ma Vu Cương nghiêm túc nói ra suy luận của mình:
"Ta thấy Hà gia rất có thể sẽ xuất ra Hà Mạnh Tuấn, người này chiến lực cường hãn, xếp tốp đầu trong đám nhị chuyển.
Hắn chuyên tu Thuỷ đạo, am hiểu thủ đoạn vây công tứ phía. Lần này giao đấu ở Minh Tâm Đảo, giữa đảo có hồ lớn, hắn sẽ có lợi lớn nhất."
"Ta cũng nghĩ vậy, điều này rất hợp với phong cách của Hà gia, cường thế ép người ngay từ đầu, nhất định sẽ dùng quân bài mạnh nhất." Ma Thiết Thạch ngồi đối diện gật đầu tan thánh.
Hai người này bình thường đều một lời của đối phương cũng không muốn nghe, lập tứ phản bác. Nhưng mọi khi khác, bây giờ khác.
Đây là đặc trưng rất thú vị của loại thể chế này.
Nội đấu, ngoại đấu đều được phân minh công tư. Nội đấu là tư, ngoại đấu là công. Các gia lão tuy đấu đá nhưng vẫn biết cái nhìn đại cục.
Khi gia tộc cần đến đoàn kết thì sẽ lập túc đoàn kết, thù oán cá nhân đều bị ném qua một bên.
Giống như bây giờ, trận giao đấu trong đại hội sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc. Nếu họ thua, đó sẽ là làm mất mặt mũi, bị Hà gia coi thường, nặng hơn là bị uy h·iếp, b·ị b·ắt nôn ra miếng lợi.
Xã hội luôn xoay quanh lợi ích, ai cũng muốn vì lợi ích của mình mà làm.
Lợi ích chung của thể chế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích riêng của phần tử. Vì thế các gia lão sẽ không chơ mắt nhìn nhà mình chịu thiệt.
Cuộc thảo luận tiếp tục đến gần hai canh giờ, các gia lão dường như không biết mệt mỏi là gì, liên tục có người hầu đi qua đi lại rót rượu cho họ đỡ khô mồm.
Cuối cùng một bản danh sách thứ tự ra sân được viết ra, nó đã trải qua sự cân nhắc kỹ càng của mọi người.
Tại sao cần soạn danh sách? Không phải cứ thấy ai lên thì chọn người ứng phó là được sao?
Chuyện không đơn giản như vậy, hai nhà từ lâu đã lập lên minh ước, mỗi lần giao đấu đều phải theo đúng dánh sách đã soạn mà chiến, nếu không may gặp phải khắc chế thì phải chấp nhận.
Minh ước ở Cổ giới không đơn giản, mạo muội vi phạm điều lệ trong đó sẽ khiến bên vi phạm chịu thiệt lớn, bình thường không ai ngu mà làm.
...
Trong lúc tàu chủ đang bận rộn, boong tàu của học đường lại có không khí rất vui vẻ.
Đa phần đám học viên đều là đi theo để quan sát, vui chơi, vì vậy trong lòng chúng rất ít nặng nề.
"Haha hết bài!"
"Khốn kiếp, chơi lại đi, vừa rồi ta xui."
"Trước đưa tai đây cho lão tử búng!"
Có rất nhiều nhóm tụm năm tụm ba ngồi chơi với nhau, cũng có mấy người bám bên mạn thuyền ngắm nhìn biển, một góc khuất nào đó còn có đôi chim cu hú hí.
Khác với mọi ngày, Ma Vô Hối không lẫn vào đám này, hắn một thân một mình ở mũi tàu, người vịn vào lan can.
Mái tóc đen của hắn được buộc lại sơ sài, đuôi tóc bị gió biển thổi cho tuỳ ý tung bay. Ánh mắt thâm sâu như hắc uyên thu hết khung cảnh trước mặt vào mắt.
Con người dù qua tuế nguyệt có thay đổi đến mức nào, một số cái vẫn mãi mãi còn đó.
Hắn giờ không còn là một người ngây thơ mà càng thêm thấu hiểu sự đời. Hắn không còn là một kẻ bốc đồng nóng nảy mà càng thêm trầm ổn tĩnh lặng.
Hắn cũng không còn một trái tim nhiều tình cảm, một cái cái đầu mơ mộng. Bất kể cái nào thì giờ đều hoà hợp, đều chỉ có một mục tiêu đó chính là viễn siêu tất cả, bao gồm cả mười vị tôn giả lịch đại.
Nhưng có một thứ vẫn còn sâu trong hắn, đó là niềm yêu thích với biển. Xuyên không đến Đông Hải có thể nói quá phù hợp với hắn.
Tại cố hương, hắn ở một đất nước tại phía đông bản đồ Trái Đất. Phần lớn diện tích đất liền của mảnh đất cong cong đó đều tiếp giáp với biển.
Mà biển này cũng được gọi: Đông Hải.
Thậm chí hắn còn ở một thành phố cảng, việc đi tàu ngắm biển đối với hắn rất quen thuộc.
Ma Vô Hỗi khẽ nhắm lại hai mắt, cảm nhận tiếng gió ù ù bên tai, hơi biển chui vào mũi, khí lạnh vỗ vào mặt.
"Đã bao lâu rồi ta không thoải mái như này..." Ma Vô Hối khẽ cảm thán trong lòng.
Cộp cộp.
Kẹt kẹt.
Từng tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng gỗ kẽo kẹt của sàn tàu.
Có một người đã bước đến đằng sau Ma Vô Hối. Thân hình người nay to lớn, đầu đinh để ngắn, ánh mắt kia tuy còn trẻ nhưng lại rất kiên định.
Là Ma Thiết Đản.
"Vô Hối..." Bỗng hắn lên tiếng.
Chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng quay lại, mỉm cười nhìn hắn.
Chợt Ma Thiết Đản giật mình, ánh mắt kia chỉ trong một tích tắt ngắn ngủi mang lại cho hắn cảm giác như bị bóng đêm nuốt lấy, khiến hắn không tự chủ mà lùi một bước.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhớ lại mục tiêu mình đến đây, khuôn mặt lộ ra sự nghiêm túc nhìn Ma Vô Hối nói:
"Vô Hối, ngươi hẳn đã nghe những lời đồn rồi chứ?"
Trong lòng Ma Vô Hối biết rõ đối phương đến vì muốn nói chuyện gì, nhưng hắn vẫn thích làm trò, như vậy mới giống biểu hiện hằng ngày.
"Lời đồn? Thiết Đản muốn nói đến hai người trong lớp chúng ta yêu nhau?
Ừm, cái này là thật, ta vừa thấy họ ở chỗ kín kín đằng kia làm gì đó.
Sao? Ngươi thích bạn nữ đó, muốn đập chậu c·ướp hoa rồi?" Ma Vô Hối vừa nói vừa chỉ chỉ về một phương hướng.
Ma Thiết Đản nghe vậy nhất thời bị cuốn theo, nhưng chưa quay đầu thì hắn đã khựng lại.
"Không phải, không phải!" Hắn xua tay nói. Trong đầu thầm nhớ lại gia gia từng nói là cứ vào thẳng vấn đề với tên này, không cho phép lươn lẹo.
"Gia gia của ta muốn mời chào ngươi, muốn ngươi phụ thuộc phe cánh của chúng ta" Ma Thiết Đản nói, trong ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
Vốn hắn không biết chuyện ca ca của mình bị giảm tư chất, thậm chí cả nhà ngoài Ma Thiết Thạch và Ma Thiết Thủ ra thì cũng không ai biết.
Nhưng mắt thấy thế cục sắp chĩa mũi giáo về mình, chẳng qua vướng vài lý do nên chưa phát công. Vì vậy Ma Thiết Thạch đành phải kể ra.
Thông tin này khiến cả nhà ông không khỏi chấn động trong lòng, có người lập tức ngất đi. Họ không phải Ma Thiết Thủ, họ đều biết ý nghĩa của việc này.
Vì thế khi gia gia nói, Ma Thiết Đản đã đồng ý nhận nhiệm vụ mời chào Ma Vô Hối. Mấy ngày nay hắn vẫn tìm cơ hội nhưng đối phương lại rất hay lẫn vào đám đông.
Hôm nay Ma Vô Hối tự nhiên tách biệt, vì thế hắn mới có cơ hội. Nhưng hắn không biết, lão ma ba trăm tuổi kia thì làm gì có "tự nhiên"?
"A, vậy thì ra Thiết Đản muốn nói chuyện này. Ừm, ta có nghe loáng thoáng." Ma Vô Hối gật gù nói
"Vậy ta mong ngươi sẽ gia nhập chúng ta, đảm bảo chỗ tốt không thiếu!" Ma Thiết Đản kích động nói.
Ma Vô Hối cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt thì khác.
"Ài, gia lão đại nhân có thể cho ta chỗ tốt gì a?"
"Còn phải hỏi sao? Bất kể ngươi muốn nguyên thạch, cổ trùng, thậm chí nữ nhân cũng có thể!"
Ma Thiết Đản mắt loé tinh quang, đối phương bàn đến chỗ tốt chứng tỏ trong lòng có ý muốn gia nhập, chỉ là muốn biết rõ hơn để tiện quyết định thôi.
Trong lòng hắn thầm cười nhạo Ma Vô Hối là một tên hám tài. Nhưng câu tiếp theo của đối phương khiến hắn biến sắc.
"Vậy...ta muốn thấy thành ý của Thiết Thạch đại nhân trước." Ma Vô Hối thản nhiên nói.
Ma Thiết Đản nghe vậy hai đầu lông mày cau lại, trong lòng dâng lên sự buồn bực.
Gia gia của hắn đã hai lần mời chào Ma Vô Hối, trong đó bỏ ra sáu trăm nguyên thạch, hai con cổ trùng, một trong số chúng lại là cổ Bạch Sắc Xá Lợi. Đó là con cổ vốn thuộc về hắn nhưng lại bị lấy đi.
Đó chính là thành ý của gia gia hắn, là thành ý rất lớn. Sao đối phương còn muốn nữa?!
"Ngươi...hừ!" Ma Thiết Đản tức giận, nhưng hắn lại không thể làm gì người này, đành nắm chặt hai lòng bàn tay, hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi muốn "thành ý" như nào mới chịu?" Cuối cùng vẫn phải hỏi câu này.
Ma Vô Hối nghe được cũng không ngạc nhiên, hắn đã biết trước đối phương chắc chắn sẽ không bỏ đi.
Truyện Ma Thiết Thạch mời chào đã lộ ra ngoài, các gia lão ắt sẽ có nghi ngờ, khi đó họ kiểm tra hành tung của Ma Thiết Thủ là có thể phát hiện hắn từng bị trọng thương.
Hắc hắc, người hữu tâm liếc một cái là hiểu đang có chuyện gì. Nhưng mấy ngày qua họ án binh bất động, không ra tay chèn ép Ma Thiết Thạch là vì chưa có cơ hội.
Người chính đạo luôn như vậy, muốn đối phó nhau trước phải nắm giữ đại nghĩa. Phải nắm được cái sai của đối phương thì mới ra tay bắt chẹt.
Đáng tiếc thời gian này Ma Thiết Thạch quá cẩn thận nên không ra tay được, cộng thêm bận bịu chuẩn bị cho đại hội giao lưu nên không ai có thời gian bới lông tìm vết trên người y.
Nhưng giao thương trong đại hội sẽ là cơ hội, nhà ai mà chẳng có mặt hàng buôn bán của mình. Các gia lão khác sẽ nhân cơ hội này chèn ép việc buôn bán nhà Ma Thiết Thạch.
Trong những trận giao đấu cũng có thể, ám hại Ma Thiết Thủ một hai nằm trong khả năng của họ. Dù sao một người thua không ảnh hưởng quá lớn đến đại cục, vẫn chấp nhận được.
Vì thế Ma Thiết Thạch lại càng vội, ông ta thu nạp được Ma Vô Hối càng sớm thì lợi ích của mình lại càng nhanh được bảo đảm an toàn.
"Thiết Đản cứ thong thả, ta cũng không phải người nhân lúc hoạn nạn mà kiếm lợi." Ma Vô Hối cười nói.
Nghe câu này trong lòng Ma Thiết Đản như đổ dầu vào lửa. Cái gì không phải? Ngươi chính là một người như thế!
"Ta chỉ muốn một chút nguyên thạch, năm nghìn là đủ.
À còn có cổ trùng, ta muốn vài con, trong đó chắc chắn không thể thiếu được...
Cổ Bạch Sắc Xá Lợi." Ma Vô Hối nói tiếp.
Nhưng nghe được những lời này, Ma Thiết Đản thiếu chút đánh vào mặt Ma Vô Hối. Từ lúc nào hắn đã vồ tới, một tay nắm cổ áo, một tay chuẩn bị vung quyền.
"Ngươi!"